Vương Tử Quân mỉm cười cảm ơn sự quan tâm của thư ký trưởng, khi nói đến vấn đề sức khỏe thì Tần Vĩnh Cách chợt dùng giọng có chút thương cảm nói:
- Chủ tịch Vương anh cũng đừng ỷ mình trẻ tuổi mà liều mạng công tác, những lúc nên buông lỏng thì cũng nên thả lỏng một chút. Ôi, tôi hôm nay thật sự rất cảm khái, cậu cũng phải nghe tôi nói vài câu dông dài, vì con người là như vậy, mỗi khi có tuổi thường không tự chủ được mà nói nhảm nhiều hơn vài câu.
Vương Tử Quân cười cười, hắn tất nhiên biết rõ thư ký trưởng ở vài phương diện cũng không phải là nói nhảm nhưng ngoài miệng lại không vạch trần, hắn chỉ có thể giả vờ hồ đồ nói:
- Thư ký trưởng nói đều là lời vàng ngọc, tôi đều phải nhớ kỹ, trên nhiều khía cạnh tôi còn phải học tập ngài cho tốt.
Sau khi nói thêm hai câu chuyện phiếm thì Tần Vĩnh Cách chợt nói:
- Chủ tịch Tử Quân, tối nay anh có thời gian rảnh không? Tôi có chuyện rất muốn nhờ vả một chút. xem tại TruyenFull.vn
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ vì lời mời của Tần Vĩnh Cách, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Được rồi, dứt khoát là thư ký trưởng hạ mình đến thành phố Đông Bộ một chuyến, tôi sẽ sắp xếp tiếp đón, thế nào?
- Hì hì, tôi đã nói ra khỏi miệng thì nhất định sẽ thành tâm thành ý mời chủ tịch Vương uống rượu, nếu để cho cậu sắp xếp thì chẳng phải là Tần Vĩnh Cách tôi thèm ăn mà đến sao? Thế này đi chủ tịch Vương, tất cả do tôi sắp xếp.
- Thư ký trưởng đến thành phố Đông Bộ chỉ đạo công tác, nếu như cố ý không cho chủ nhà chúng tôi bày tỏ chút thành ý, như vậy sau này Vương Tử Quân cũng không thể tiếp tục phát triển ở tỉnh Sơn Nam được nữa.
Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng rồi dùng giọng kiên định nói.
- Cậu Tử Quân, anh em chúng ta có thân phận gì chứ? Cần gì phải tranh chấp vì một bữa cơm? Tôi không dám ra roi thúc ngựa với chủ tịch Vương ở bất kỳ phương diện nào cả, thế nhưng lúc này dùng cơm thì chủ tịch Tử Quân nên nghe theo tôi thì hay hơn.
Tần Vĩnh Cách đã nói đến đây thì Vương Tử Quân căn bản cũng không thể tiếp tục từ chối, hắn nói hai câu đã làm phiền thư ký trưởng Tần, sau đó hai người nói thêm vài câu chuyện phiếm, cuối cùng cắt điện thoại.
Vương Tử Quân nhìn phòng làm việc bình tĩnh của mình mà thở dài. Hắn tham chính nhiều năm, công tác dù luôn xuôi theo chiều gió, thế nhưng những gì gặp phải cũng luôn đẩy chính mình vào trong sóng gió của nhiều tập đoàn lợi ích khác nhau.
Vị thư ký trưởng Tần kia có quan hệ bình thường với Vương Tử Quân, mỗi khi vào tỉnh họp bàn cũng thường gặp mặt nhau, cũng xem như có kết giao sơ lược. Bây giờ đối phương cố gắng mời hắn dùng cơm, chỉ sợ không phải là một sự việc đơn giản.
Khi làm giáo viên thì Vương Tử Quân đã không ít lần dùng ngòi bút của mình để chỉ trích tình hình chính trị đương thời, cho rằng có một số sự việc đã quá rõ ràng thế nhưng người ta lại giống như không nhìn thấy. Nhưng kinh nghiệm vào kiếp này đã làm cho Vương Tử Quân hiểu ra vấn đề, càng là những chuyện đã quá rõ ràng thì bên trong càng cất giấu những bí mật không muốn người biết. Cũng chính vì nguyên nhân này mà xử lý những chuyện đã quá rõ ràng lại thật sự rất khó khăn.
Vương Tử Quân biết con đường huyện Cảnh Tùng có vấn đề, như vậy những vị thường ủy khác có biết hay không? Bọn họ biết vì sao lại im miệng không nói? Bên trong rốt cuộc có bao nhiêu vấn đề tồn tại? Hàng loạt ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Triệu Quốc Lương nhìn Vương Tử Quân cau mày mà cũng không dám quấy rầy, hắn khẽ đi đến bên cửa, chuẩn bị đưa tay lên cầm lấy núm cửa. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng mở ra, trưởng phòng tổ chức thị ủy Tưởng Tuệ Minh với gương mặt đầy nụ cười tiến vào bên trong.
- Chào chủ tịch Vương.
Tưởng Tuệ Minh tuy luôn đi gần với Đổng Quốc Khánh, thế nhưng khi đối mặt với Vương Tử Quân lại tỏ ra cực kỳ tôn kính.
- Trưởng phòng Tuệ Minh đến đấy à? Mời anh ngồi.
Vương Tử Quân cười hì hì với Tưởng Tuệ Minh, sau đó phất tay cho đối phương tùy ý ngồi xuống.
Tưởng Tuệ Minh cũng không khách khí, sau khi Triệu Quốc Lương châm trà cho hắn, hắn nở nụ cười nói:
- Tôi biết rõ chủ tịch Vương là người thích trà, thế cho nên lần này mới đưa đến một chút. Lần trước tội theo phòng tổ chức tỉnh ủy đến Quảng Đông học tập khảo sát kinh nghiệm, thế là mua được trà Phổ Nhị. Tôi là người uống trà không đủ trình độ, thứ trà này cũng không phải là cực phẩm trong mắt ngài, thế nhưng cũng xem như là loại khá.
Tưởng Tuệ Minh nói rồi đặt một túi trà được chế tác rất đẹp lên mặt bàn trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không khách khí với lẽ vật của Tưởng Tuệ Minh, hắn mở gói trà ra, lại ngửi ngửi bánh trà như nắm tay bên trong, sau đó cười nói:
- Hai ngày này tôi đang nghĩ muốn nếm thử trà Phổ Nhị, trưởng phòng Tưởng thật sự xem như đem than đến sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Tưởng Tuệ Minh cười cười nói:
- Nếu như chủ tịch Vương thích, tôi sẽ bao ngài dùng trà thoải mái.
Sau vài lần rơi vào tình huống khốn khổ thì thái độ của Tưởng Tuệ Minh với Vương Tử Quân thật sự đã chuyển biến rất lớn. Thật ra Tưởng Tuệ Minh cũng mơ hồ rằng đi theo Đổng Quốc Khánh sẽ là đặt cược ở trên con đường chính trị của mình, thế nhưng hắn đã đứng vào đội ngũ, bây giờ nếu thay đổi thì sẽ càng rơi vào hoàn cảnh xấu hổ hơn. Vì vậy dù hắn đã bắt đầu cố ý lấy lòng Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại rất đắn đo. Hắn có biểu hiện cực kỳ thân cận với Vương Tử Quân, thế nhưng khi có sự việc gì đó cần phải bày tỏ thái độ thì lại chủ yếu đi theo Đổng Quốc Khánh.
- Hì hì, con người của tôi uống trà cũng không có gì là kiên nhẫn, nếu như tôi uống và cảm thấy ngon, lần sau sẽ cho Quốc Lương đến chỗ anh lấy thêm vài gói.
Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi dùng giọng bay bổng nói.
Tưởng Tuệ Minh cười cười, trong lòng cả thấy có chút đáng tiếc, tâm tình lại ảm đạm xuống. Hắn biết quan hệ giữa mình và Vương Tử Quân căn bản còn chưa đạt đến tình trạng kia, bây giờ có cố gắng cũng không có ý gì.
- Chủ tịch Vương, vài ngày trước thư ký trưởng Đảng và thư ký trưởng Nguyên Thương đều phản ánh với tôi, nói rằng trong khối chính quyền và thị ủy có vài đồng chí lão thành cũng nên điều động. Mọi người đã khổ cực công tác trong cơ quan hơn nửa đời người, không có công lao cũng có khổ lao, thế cho nên cũng cần được nghỉ ngơi cho tốt.
Tưởng Tuệ Minh uống một ngụm trà rồi dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Điều động một số cán bộ trong văn phòng khối chính quyền thành phố, Thái Nguyên Thương cũng từng đề cập với Vương Tử Quân về vấn đề này. Vương Tử Quân cũng không phản dối, dù sao thì làm như vậy cũng giải quyết được vài vấn đề, thứ hai lại có lợi cho sự khống chế của Thái Nguyên Thương với văn phòng khối chính quyền thành phố.
- Những chuyện này các anh cứ thương lượng với nhau là được, không cần phải báo cáo với tôi.
Vương Tử Quân cười cười rồi dùng giọng không chút biểu cảm nói.
Tưởng Tuệ Minh biết rõ với cấp bậc như Vương Tử Quân thì sẽ không quan tâm đến phương diện điều động nhân viên như thế này, thực tế thì thay đổi như thế này đều có thể do ba người gồm hắn, Thái Nguyên Thương và Đảng Hằng tự thương lượng với nhau, có thể xong việc. Tuy bọn họ có thể làm chủ nhưng báo cáo chính là thái độ tôn trọng lãnh đạo, trong công tác dù việc nhỏ hay việc lớn, không có việc gì cũng nên xin chỉ thị, cũng phải báo cáo cho lãnh đạo, tóm lại đây là một chân lý hoàn toàn không bao giờ thay đổi.
Tưởng Tuệ Minh cười cười nói:
- Chủ tịch Vương, ba người chúng tôi cũng không dám tự tiện làm chủ, phương diện này cần anh nắm tay chèo, như vậy tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 625: Dám đi trước thiên hạ
Chương 625: Dám đi trước thiên hạ