Khi nhận được tin tức mỗi tỉnh chỉ có một chỉ tiêu thì Thạch Kiên Quân hầu như phải cười khổ, tỉnh Sơn Nam chỉ có một chỉ tiêu, như vậy nào đến lượt hắn mở miêng? Dù sao thì Hào Nhất Phong cũng là bí thư tỉnh ủy thâm căn cố đế ở Sơn Nam, chính mình vừa mới đến, nếu muốn chơi trò cao tay với Hào Nhất Phong ở phương diện này, chắc chắn sẽ rơi vào tình huống đầu rơi máu chảy.
Vì vậy Thạch Kiên Quân cảm thấy thời cơ chưa đến, thế cho nên hắn nhanh chóng nhượng bộ ở phương diện này. Hắn cho ra lựa chọn như vậy, đám người Triệu Đức Trúc cũng hiểu được vấn đề là gì.
Rèn sắt phải thừa dịp còn nóng, Triệu Đức Trúc đã không có cơ hội, nếu cứ tiếp tục cứng nhắc thì sẽ căn bản cũng chẳng có hy vọng gì. Thạch Kiên Quân đưa mắt nhìn Triệu Đức Trúc, sau đó ánh mắt lại rơi lên người Vương Tử Quân.
Nếu để cho Vương Tử Quân đứng ra tranh chấp, như vậy có phần thắng không?
Vương Tử Quân uống hai ly rượu, thật ra hắn cũng không phải quá vui vẻ vì tham gia buổi tụ hội của Thạch Kiên Quân.
Dù biết đây không phả là thời điểm suy tư, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn không khỏi xem xét và định vị mối quan hệ giữa mình và Thạch Kiên Quân. Hắn thấy mối quan hệ giữa mình và Thạch Kiên Quân tuy vẫn còn ở trong giai đoạn trăng mật, thế nhưng khi người đến bên cạnh Thạch Kiên Quân càng nhiều, như vậy tuần trăng mật giữa hắn và Thạch Kiên Quân sẽ không còn.
- Chủ tịch Vương, tôi mời anh một ly.
Phó cục trưởng Địch cục công an tỉnh nâng ly đi đến trước mặt Vương Tử Quân, hắn mỉm cười nói.
Vương Tử Quân cười cười đứng lên, khi hắn chuẩn bị uống rượu thì cửa bị đẩy ra, thư ký của Thạch Kiên Quân đi vào. Khi nhìn bộ dạng vội vàng của viên thư ký, gian phòng huyên náo chợt trở nên yên tĩnh lại.
- Chủ tịch Thạch, là điện thoại của bí thư Nhất Phong.
Viên thư ký lên tiếng rồi đưa điện thoại di động cho Thạch Kiên Quân.
Nghe nói là điện thoại của bí thư Hào Nhất Phong thì vẻ mặt Thạch Kiên Quân chợt biến đổi, dù sao Hào Nhất Phong gọi điện thoại đến cũng không phải là chuyện nhỏ. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nở nụ cười nói:
- Bí thư Nhất Phong, tôi là Thạch Kiên Quân.
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó, Thạch Kiên Quân chợt cười nói:
- Tôi đang ở bên ngoài, bí thư Hào đã dùng cơm chưa? Tôi đang dùng cơm với vài vị đồng chí.
- Cái gì?
Giọng nói kinh ngạc của Thạch Kiên Quân chợt vang lên, lúc này đám người chung quanh đang chú ý đến Thạch Kiên Quân cũng phải trở nên ngưng trọng. Đặc biệt là phó thư ký trưởng Khúc Y Hòa, hắn càng lấy điện thoại ra, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lệnh điều động của chủ tịch Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh, tất nhiên công phu trầm tĩnh là cực kỳ bất phàm, bây giờ vẻ mặt lại biến đổi, rõ ràng là vì có chuyện lớn. Lúc này chuyện lớn lại được hai vị lãnh đạo bí thư và chủ tịch tỉnh bàn với nhau, chắc chắn sẽ rất kinh động.
- Bí thư Nhất Phong, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của ngài, đồng chí Tử Quân là cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam, công tác lại có năng lực và thành tích quá rõ ràng, để một đồng chí như vậy đại biểu cho tỉnh Sơn Nam chúng ta tham gia khóa huấn luyện của trung ương, như vậy cũng đủ biểu hiện sự quan tâm của lãnh đạo với cán bộ thanh niên trong tỉnh.
Thạch Kiên Quân nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Vương Tử Quân.
Lúc này ánh mắt những người còn lại cũng nhìn về phía Vương Tử Quân, ánh mắt của bọn họ thật sự không đồng nhất, có người hâm mộ, có kẻ ghen ghét, nịnh nọt. Trong đám người này thì ánh mắt của Triệu Đức Trúc là rõ ràng nhất, là trắng trợn ghen ghét.
- Tử Quân, vừa rồi bí thư Nhất Phong gọi điện thoại đến, ý của bí thư là muốn cho câu tham gia khóa huấn luyện cán bộ cấp sở lần này.
Thạch Kiên Quân đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng chậm rãi nói ra từng chữ một.
Tuy nụ cười trên mặt Thạch Kiên Quân vẫn như trước nhưng Vương Tử Quân có thể cảm nhận được trong ánh mắt có chút nghi ngờ. Dù sao thì trong mắt mọi người, chỉ tiêu của khóa huấn luyện cán bộ cấp sở lần này là cực kỳ tốt, sẽ là bệ phóng cho cán bộ tiến lên cao. Nghe nói chỉ cần có danh sách trong khóa huấn luyện này, như vậy sẽ có cơ hội tiến vào trong hàng ngũ cán bộ dự bị cho cấp lãnh đạo trung ương.
Vương Tử Quân và Hào Nhất Phong căn bản không cùng đường, hào nhất phong lại đẩy cho hắn một chỉ tiêu tham gia khóa huấn luyện cán bộ cấp sở do trung ương tổ chức mà tất cả cán bộ đều mơ ước sao? Điều này thật sự quá khó tin, khó tránh khỏi tình huống làm cho người ta nghĩ mình có quan hệ gì đó với Hào Nhất Phong, có sợi dây ràng buộc gì đó làm cho người ta khó thể nào nhận biết được.
Lúc này đầu óc Vương Tử Quân xoay chuyển rất nhanh, tuy hắn biết mối quan hệ giữa mình với chủ tịch Thạch Kiên Quân căn bản chỉ có kết cục tan vỡ, thế nhưng hắn cũng không muốn chính mình còn chưa hùng mạnh thì mối quan hệ với Thạch Kiên Quân đã bị ép cho vỡ tan tành.
- Bí thư Nhất Phong thật sự đã vung tay rất mạnh.
Vương Tử Quân khẽ thở dài một hơi, sau đó hắn mỉm cười nhìn Thạch Kiên Quân:
- Chủ tịch Thạch, anh cảm thấy bây giờ tôi thích hợp tham gia vào khóa huấn luyện này sao?
Vẻ mặt Thạch Kiên Quân chợt có chút do dự, hắn vốn là người thông minh, hơn nữa lại chìm nổi quan trường nhiều năm, thủ đoạn cao siêu, biết nhiều trò hay. Hầu như chỉ một phút sau hắn đã đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.
Tuy tham gia khóa huấn luyện lần này là một cơ hội rấ tốt, thế nhưng Hào Nhất Phong lại đẩy Vương Tử Quân đi học tập, như vậy không phải muốn động tay vào thành phố Đông Bộ sao? Chẳng qua thủ đoạn của đối phương có chút ẩn giấu mà thôi.
Với tư chất lý lịch hiện tại của Vương Tử Quân, nếu đi đến tham gia khóa huấn luyện cán bộ cấp sở, căn bản sẽ không được đề bạt ngay lập tức. Đám cán bộ dự khuyết cho thế hệ lãnh đạo trung ương tuy nghe qua cực kỳ rung động lòng người, thế nhưng thực tế có nhiều cán bộ sẽ mãi chỉ dừng lại ở mức dự khuyết mà thôi, căn bản muôn đời cũng sẽ không được đề bạt như mong muốn.
Lúc này thành phố Đông Bộ có thể nói là hang ổ của Vương Tử Quân, nếu bây giờ không còn sự tọa trấn của Vương Tử Quân, như vậy sao có thể áp chế được lực lượng của Đổng Quốc Khánh? Phải biết rằng tham gia khóa huấn luyện sẽ phải rời khỏi cương vị công tác, ít nhất là nửa năm không quan tâm đến công tác địa phương.
Hào Nhất Phong thật sự có khí phách, rõ ràng ném một chỉ tiêu nóng bỏng cho chủ tịch thành phố Đông Bộ là Vương Tử Quân. Bí thư Hào Nhất Phong làm như vậy lại căn bản không cho ra bất cứ vấn đề nào, dù nhìn vào bất kỳ phương diện nào cũng cực kỳ xinh đẹp.
- Tử Quân, bản thân cậu có tính toán gì không?
Thạch Kiên Quân nâng ly lên uống một ngụm, sau đó hắn khẽ hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười, hắn vung tay tiêu sái nói:
- Tôi tất nhiên là nghe theo sắp xếp của chủ tịch Thạch.
Thạch Kiên Quân chỉ thầm cười khổ với lời nói cực kỳ nể mặt của Vương Tử Quân cho mình vào lúc này, bây giờ Hào Nhất Phong xem như đã mở miệng quyết định vấn đề, chính mình còn sắp xếp cái quái gì nữa? Thế nhưng hắn vẫn cười nói:
- Tuy bí thư Hào Nhất Phong cũng có chút tính toán, thế nhưng đây vẫn là một cơ hội rất tốt.
Đây là một cơ hội rất tốt, đương nhiên Vương Tử Quân biết đây là một cơ hội rất tốt. Tuy cán bộ dự khuyết chưa chắc được đề bạt, thế nhưng dù sao đó cũng là một đội ngũ được ban tổ chức trung ương chú trọng bồi dưỡng, sẽ cực kỳ có lợi đối với đám cán bộ có tham gia. Với tư chất lý lịch của Vương Tử Quân vào giai đoạn hiện tại, hắn muốn tiến lên cấp phó bộ thì còn cần thời gian rèn luyện khá dài, thế nhưng khóa huấn luyện lần này lại cho hắn một cơ hội rất tốt.
Chỉ cần Vương Tử Quân có cơ hội leo lên cấp phó bộ, như vậy khóa huấn luyện lần này sẽ là một cơ hội rất tốt.
Sau khi tan tiệc thì Vương Tử Quân được Thạch Kiên Quân mời ngồi chung xe. Hai người Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân ngồi sóng vai với nhau, Thạch Kiên Quân chợt mở miệng nói:
- Tử Quân, tuy tôi hiểu bí thư Nhất Phong có ý gì, thế nhưng đây là một cơ hội cực kỳ khó kiếm.
- Chủ tịch Thạch, tôi hiểu ý nghĩ của ngài.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu mở lời cảm tạ Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân biết rõ Vương Tử Quân là người thông minh, chính hắn cũng là một người thông minh, thế cho nên hắn biết rõ mình không nên nói quá rõ ràng với một người thông minh như vậy. Vì vậy sau đó hai người cũng không tiếp tục nhắc đến vấn đề này, nhanh chóng dời chủ đề lên phương diện công tác.
Tình thế bây giờ căn bản không thuận lợi cho chủ tịch Thạch Kiên Quân triển khai mở rộng công tác, dù sao thì khối chính quyền tỉnh cũng là địa bàn mà Hào Nhất Phong đã nắm trong nhiều năm, tất cả địa phương trong khối chính quyền tỉnh đều có hương vị của Hào Nhất Phong. Nếu như Hào Nhất Phong được điều đến địa phương khác thì hương vị kia sẽ dễ dàng bị gột rửa, nhưng bây giờ Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, nếu Thạch Kiên Quân muốn trừ khử ảnh hưởng của bí thư Hào trong khối chính quyền tỉnh, căn bản là không dễ dàng gì.
- Tử Quân, khi nào cậu nhập học thì tôi sẽ đến tiễn chân, đến lúc đó chủ tịch Đông Viễn chắc chắn cũng có rảnh chứ?
Thạch Kiên Quân nói đến vài chuyện công tác, sau đó nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng như lơ đãng nói.
Vương Tử Quân nghe nhạc hiểu lời, hắn biết Thạch Kiên Quân muốn tiến thêm một bước để tìm được sự giúp đỡ của phó chủ tịch Trương Đông Viễn. Thế là hắn dùng giọng không chút do dự nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi thật sự hy vọng vào điều này.
Thạch Kiên Quân cười cười, hắn cũng không tiếp tục đề tài này. Hai người ngồi trên xe nói chuyện hơn nửa giờ, xe dừng lại ở khách sạn được thành phố Đông Bộ chọn làm điểm dừng chân. Thư ký của Thạch Kiên Quân là người rất thông minh lanh trí, sau khi xe dừng lại thì nhanh chóng chạy đến giúp đỡ Vương Tử Quân mở cửa.
Có thể trở thành lái xe của chủ tịch Thạch cũng không phải chỉ chịu khó là được, còn phải có đầu óc. Sau khi nghe được vài đoạn đối thoại của chủ tịch Thạch và chủ tịch Vương trên đường đi, lái xe biết địa vị không tầm thường của Vương Tử Quân trong mắt chủ tịch Thạch, thế là đối đãi với chủ tịch Vương với thái độ không tầm thường.
Vương Tử Quân nói lời từ biệt với chủ tịch Thạch, sau đó khách khí cảm tạ lái xe của Thạch Kiên Quân. Sau đó xe của Thạch Kiên Quân chạy đi như bay, lúc này anh Đổng cũng nhanh chóng dừng xe bên cạnh Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương.
Anh Đổng cung kính đi đến trước mặt Vương Tử Quân, hắn khẽ mở miệng vừa chào hỏi vừa xin chỉ thị của lãnh đạo.
Vương Tử Quân đã quen với lời nói xin chỉ thị của anh Đổng, hắn cười khoát tay áo nói:
- Không có việc gì, anh làm gì thì cứ làm.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong trẻo, Vương Tử Quân lấy ra nhìn thoáng qua màn hình báo số, là một số điện thoại lạ. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nhấn nút nghe.
- Alo, là chủ tịch Tử Quân phải không?
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của phó bí thư tỉnh ủy Lưu Truyền Thụy.
- Chào bí thư Lưu, tôi là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không rõ lúc này bí thư Lưu Truyền Thụy gọi điện thoại đến cho mình làm gì, thế cho nên trả lời cực kỳ quy củ.
- Cậu có bận rộn gì không? Nếu không có gì thì đến đánh cờ với tôi một ván.
Giọng nói của Lưu Truyền Thụy không quá cao, thế nhưng trong lời nói lại tràn đầy ý vị thoải mái đắc ý. Tuy Lưu Truyền Thụy không tiến thêm một bước trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng địa vị vẫn là đứng hàng thứ ba trong tỉnh. Nếu như không phải Thạch Kiên Quân đi sau đến trước và ngồi vững lên vị trí chủ tịch tỉnh Sơn Nam, chỉ sợ lực ảnh hưởng của Lưu Truyền Thụy còn vượt mặt cả Thạch Kiên Quân.
Lúc này Lưu Truyền Thụy gọi điện thoại mời Vương Tử Quân đánh cờ, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là đánh cờ không không. Vương Tử Quân cũng không do dự, hắn khẽ nói:
- Tôi đang cảm thấy không biết tối nay nên làm gì, bây giờ nghe thấy bí thư Lưu kêu gọi, thật sự quá đúng lúc, tôi sẽ sang ngay.
Vương Tử Quân bắt đầu cũng không đánh cờ tướng, từng là điển hình của một kẻ đánh cờ không ra gì, thế cho nên cũng không quá quan tâm. Năm xưa hắn làm bí thư huyện ủy, nghe nói bí thư thị ủy Hoàng Nham Bình không có đam mê gì lớn, thế nhưng lúc rảnh rỗi lại thích đánh cờ vua. Vì vậy mà Vương Tử Quân khổ công luyện cờ vua, chưa đến nửa năm thì không còn đối thủ. Ngay sau đó hắn thành bạn cờ của Hoàng Nham Bình, hơn nữa mỗi lần đều đánh rất mạnh mẽ làm cho Hoàng Nham Bình muốn thắng cũng phải cực kỳ khổ sở, thế cho nên không khỏi cảm thán Vương Tử Quân là đối thủ khó gặp.
Đánh cờ cũng giống như nói lời yêu thương, phải tìm cho mình một đối thủ phù hợp. Với trình độ đánh cờ của Vương Tử Quân, Hoàng Nham Bình khó thể nào nắm chắc phần thắng, thế nhưng Vương Tử Quân lại rất khéo, cố ý kéo dài thời gian, để cho Hoàng Nham Bình muốn thắng cũng phải cực kỳ khó khăn. Chiêu này của Vương Tử Quân cực kỳ hiệu quả, khiến cho Hoàng Nham Bình đáng ván nào cũng cực kỳ thỏa mãn, không muốn ngừng, đến nổi càng về sau thì thời gian rảnh của Vương Tử Quân càng dành cho công tác đánh cờ với Hoàng Nham Bình.
Lưu Truyền Thụy lúc này gọi Vương Tử Quân đến đánh cờ, chẳng lẽ muốn nhắc nhở mình cái gì sao? Trong lòng tuy suy nghĩ miên mnan nhưng nó cũng không ảnh hưởng quá lớn đến Vương Tử Quân.
Lưu Truyền Thụy cũng không ở nhà, lão chờ Vương Tử Quân ở một quán trà tên là Thính Vũ Hiên. Đây là một quán trà xa hoa, đây là kết quả của thời đại, vì lúc này có nhiều học đòi văn vẻ, cũng có người thích tìm nơi yên tĩnh nói chuyện và thưởng thức trà.
Khi Vương Tử Quân được tiểu thư tiếp tân đưa vào phòng thì Lưu Truyền Thụy đang ngồi trên ghế sa lông nhắm mắt thưởng thức đàn tranh. Tuy đánh đàn tranh là một cô gái yểu điệu thục nữ, thế nhưng làn điệu lại cực kỳ có khí thế. Vương Tử Quân vào cửa thì Lưu Truyền Thụy phất phất tay, cô gái kia cúi người đi ra.
Lưu Truyền Thụy cũng không có biểu hiện gì khác thường, giống như trong lòng cất giấu chuyện đại sự gì đó, hoặc giống như còn chưa thoát khỏi dư âm đàn tranh vừa rồi. Lão ngậm lấy điếu thuốc rồi nói:
- Tử Quân, cậu biết vừa rồi là khúc gì không?
Lúc này mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Lưu Truyền Thụy thật sự có chút vi diệu, tuy Vương Tử Quân không biết Lưu Truyền Thụy có biết được mình đã dạy cho con của bí thư Lưu một bài học hay không, thế nhưng bí thư Lưu Truyền Thụy vẫn rất quan tâm đến hắn. Chẳng qua Vương Tử Quân vẫn có thể cảm nhận được chút biến hóa trong mối quan hệ giữa hai người.
- Bí thư Lưu, thấy ngài nhàn nhã như vậy thì tôi cũng thật sự rất hâm mộ, vừa rồi không phải là khúc "Chiến Đài Phong" sao?
Vương Tử Quân lẳng lặng đi đến bên cạnh Lưu Truyền Thụy, sau đó cười nói.
Lưu Truyền Thụy đặt ly trà xuống bàn rồi nói:
- Coi như có được nửa ngày rảnh rỗi, chúng ta làm công tác cũng không thể nào hết cho được, vì vậy lúc nào cần thả lỏng cũng nên thả lỏng một chút.
Lưu Truyền Thụy vừa nói vừa cầm ấm trà châm nước cho Vương Tử Quân:
- Nếm thử trà tôi tự pha xem thế nào, tuy không phải chuyên nghiệp thế nhưng vẫn có chút hương vị.
Vương Tử Quân cũng không khách khí, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười nói:
- Bí thư Lưu pha trà nổi tiếng khắp tỉnh Sơn Nam, không biết có bao nhiêu người tranh nhau chạy đến muốn được nếm thử một ly trà của lãnh đạo.
Lưu Truyền Thụy càng cười tươi thêm vài phần, lão chỉ tay về phía Vương Tử Quân rồi nói:
- Tiểu tử này đúng là, mới xuống bên dưới rèn luyện vài năm, bản lĩnh khác không biết tiến triển thế nào, thế nhưng công phu vuốt mông ngựa thì thật sự tinh xảo hơn khá nhiều.
Khi Lưu Truyền Thụy liên tục nở nụ cười thì mối quan hệ giữa hai người được nối lại khá nhiều. Vương Tử Quân giúp Lưu Truyền Thụy châm trà vào ly, sau đó hai người tiếp tục vừa uống trà vừa bàn luận, Lưu Truyền Thụy chợt nói:
- Tôi nghe nói cậu sắp làm cha rồi phải không? Tốt, đến lúc đó cũng đừng quên mời tôi ly rượu mừng đấy nhé?
Vương Tử Quân cố ý xem xét ý nghĩa lời nói của bí thư Lưu Truyền Thụy, hắn vừa lên tiếng đồng ý vừa khẽ nói:
- Bí thư Lưu, cho dù tôi không thông báo cho bất kỳ ai, thế nhưng sẽ không quên ngài, tôi vẫn rất chờ mong bao lì xì của ngài.
- Tất nhiên sẽ có tiền mừng, đến lúc đó dù thế nào tôi cũng bỏ ra một tháng tiền lương cho cậu một bao tiền mừng thật lớn.
Lưu Truyền Thụy nói đến đây thì nụ cười trên mặt dần biến mất, bầu không khí trong phòng chợt nặng nề hẳn lên.
- Bí thư Nhất Phong đưa cho cậu một bao lì xì giá trị lớn, cậu cảm thấy thế nào?
Lưu Truyền Thụy nói, một lời không đầu không đuôi, thế nhưng Vương Tử Quân hiểu bao lì xì giá trị lớn trong lời nói của bí thư Lưu là gì. Hơn nữa hắn căn cứ vào lời nói của bí thư Lưu Truyền Thụy, hắn biết lãnh đạo biết rõ tình hình của sự việc lần này.
Không chờ Vương Tử Quân trả lời, Lưu Truyền Thụy đã khẽ nói:
- Chuyện này nếu rơi lên đầu người khác, chỉ sợ người ta sẽ vui mừng như điên, nhưng rơi lên đầu cậu lại có một ý nghĩa khác.
Vương Tử Quân cũng không che giấu tâm tư của mình, hắn cầm lấy bình trà châm nước cho Lưu Truyền Thụy rồi nói:
- Bí thư Lưu, ngài nói không sai, khi nhận được tin tức này thì tôi thật sự không thể nào vui vẻ cho được.
Lưu Truyền Thụy cũng không lên tiếng, lão chỉ nâng ly trà lên nhấp một ngụm, bộ dạng chờ Vương Tử Quân tiếp tục lên tiếng.
- Bí thư Lưu, tuy những cán bộ thanh niên tham gia khóa huấn luyện cán bộ cấp sở của trung ương lần này sẽ được xếp vào hàng ngũ cán bộ hậu bị, cơ hội được đề bạt lên cấp phó bộ là rất cao, thế nhưng ngài là người nắm công tác tổ chức nhiều năm, ngài sẽ thấy có rất nhiều cán bộ hậu bị căn bản không được đề bạt. Đồng thời tôi cũng tin tưởng có rất nhiều cán bộ hậu bị được coi là tương lai vô hạn đang giậm chân tại chỗ, liên tục đứng ra phía sau.
Vương Tử Quân nói hết lời, thế cho nên cũng không tiếp tục lên tiếng. Thực tế hắn không cần nói thì Lưu Truyền Thụy cũng hiểu rõ ràng, thế nhưng Lưu Truyền Thụy cho phép hắn nói, hắn tất nhiên phải nói ra cho rõ.
Lưu Truyền Thụy khẽ chà xát hai bàn tay, sau đó lão mở miệng nói:
- Tử Quân, cậu xem như cũng hiểu sâu về vấn đề này, bí thư Nhất Phong xem như đi một nước cờ rất hay, đẩy cậu tham gia khóa huấn luyện cán bộ thanh niên cho danh sách hậu bị, đây là một lời đề nghị mà căn bản không ai có thể mở miệng phản đối cho được. Dù sao thì cậu cũng là một cán bộ trẻ có năng lực, thành tích quá rõ ràng, tiến thêm một bước trong công tác bồi dưỡng là một lý do cực kỳ chính đáng, dù đặt vào bất cứ nơi nào cũng cực kỳ phù hợp.
- Chỉ là tư chất lý lịch của cậu còn mỏng, cho dù kết thúc khóa huấn luyện lần này, chỉ sợ cậu cũng không thể nào được đẩy về phía cấp phó bộ.
Vương Tử Quân lẳng lặng nghe lời Lưu Truyền Thụy, trong lòng hiểu rõ lời nói của Lưu Truyền Thụy là tình hình thực tế vào lúc này. Dù mình làm ra chút thành tích, thế nhưng muốn tiến lên cấp phó bộ sau khi kết thúc khóa huấn luyện thì hầu như là không thể.
Dù sao thì vị trí phó bộ cũng không phải là người nào mở miệng cũng có thể nắm bắt được, hơn nữa lại có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí này.
Lưu Truyền Thụy tìm đến mình tuyệt đối không phải có hứng phân tích khó khăn, nếu như chỉ là phân tích khó khăn, như vậy Lưu Truyền Thụy cũng không còn là Lưu Truyền Thụy nữa rồi. Vương Tử Quân đang cố gắng phỏng đoán mục đích của bí thư Lưu, hắn cười khổ nói:
- Bí thư Lưu, tôi đi chuyến này chỉ sợ vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ sẽ lung lay sắp đổ, căn bản không giữ được.
- Vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ sẽ không có vấn đề, nhưng sau khi cậu quay về Đông Bộ, chỉ sợ tình hình không còn được như trước.
Lưu Truyền Thụy khoát tay áo, lão lấy từ trong túi áo ra một gói thuốc, ném cho Vương Tử Quân một điếu.
Vương Tử Quân không lên tiếng, nhưng hắn thật sự đồng ý với lời nói của Lưu Truyền Thụy. Tuy hắn còn ở thành phố Đông Bộ thì có thể áp chế Đổng Quốc Khánh cực kỳ sít sao, thế nhưng Đổng Quốc Khánh là một bí thư thị ủy từng là chủ tịch thành phố Đông Bộ, người này không những có quan hệ, còn có thủ đoạn mạnh mẽ. Chính mình một khi rời khỏi cương vị để đi học tập, dù có nhóm người Tôn Quốc Lĩnh thế nhưng bọn họ sẽ không phải là đối thủ của Đổng Quốc Khánh.
Sau khi Vương Tử Quân tham gia học tập và quay về thành phố Đông Bộ, chỉ sợ lúc đó muốn khống chế thành phố Đông Bộ vào trong tay sẽ không còn là dễ dàng. Hơn nữa lúc này Đổng Quốc Khánh còn có được sự giúp đỡ to lớn của Hào Nhất Phong.
- Tử Quân, cậu thấy thế cục ở thành phố Đông Bộ vào lúc này còn có dư âm vãn hồi không?
Lưu Truyền Thụy thấy Vương Tử Quân trầm ngâm thì thản nhiên nói.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn tuy không đánh cờ, thế nhưng thật sự hiểu chỉ cần đặt quân cờ xuống, muốn phản kích trong thế tuyệt địa hầu như là khó còn hơn lên trời. Lúc này Hào Nhất Phong đã cho ra quyết định, đã xem như dịch chuyển thế cục ở thành phố Đông Bộ mất rồi.
Muốn vãn hồi thế cục ở thành phố Đông Bộ vào lúc này cũng không phải là chuyện nói ra có thể làm được. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, cuối cùng nói:
- Bí thư Lưu, việc do người làm, tôi cảm thấy chỉ cần tôi...
Lưu Truyền Thụy khoát tay áo, lão cắt đứt lời Vương Tử Quân:
- Tử Quân, trước kia tôi được nghe một câu chuyện ngụ ngôn, hôm nay kể cho cậu nghe xem thế nào. Câu chuyện là thế này, trong một tỉnh nọ có một cái giếng, trong giếng có mười con ếch, vì tranh đoạt không gian không lớn trong giếng mà mười con ếch này liên tục tranh đấu với nhau.
- Một con ếch bại trận trong tranh chấp không gian sống trong giếng, nó cũng không tiếp tục tranh giành không gian chật hẹp đó nữa, thế là quyết định nhảy ra bên ngoài, sau từng bước cố gắng và trả giá, cuối cùng con ếch tìm được một thế giới vô hạn.
Lưu Truyền Thụy kể một câu chuyện có hơi khô khan, thế nhưng ý nghĩa ngụ ngôn của nó lại quá rõ ràng. Trong lời nói của lão thì thành phố Đông Bộ tỉnh Sơn Nam là một cái giếng cạn, chính Vương Tử Quân nên nhảy ra khỏi cái giếng cạn kia mới thấy được thế giới rộng lớn.
- Tử Quân, thành phố Đông Bộ là quá nhỏ, chỉ có thể nhảy ra từ đó thì cậu mới có thể bước trên con đường tiến ra thế giới rộng lớn. Mất một thành cũng không phải là việc gì quá quan trọng với cậu, đến khi nào cậu đến vị trí có thể bao quát tất cả, cậu sẽ phát hiện thành phố Đông Bộ chỉ là một cây cầu độc mộc, cũng không tính là gì cả.
Lưu Truyền Thụy nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Tuy bí thư Nhất Phong có rắp tâm bất lương, thế nhưng tham gia khóa huấn luyện cán bộ lần này sẽ là một cơ hội cực kỳ tốt. Cậu nên thừa cơ hội lần này mà hoạt động tìm ra chút quan hệ trên bộ và ủy ban trung ương, tìm một vị trí nào đó phù hợp, vài năm sau xuống tuyến dưới công tác, cấp bậc phó bộ sẽ là khó tránh khỏi.
Đầu óc của Vương Tử Quân nhanh chóng vận chuyển, hắn đã nhìn ra nụ cười của Lưu Truyền Thụy, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Đa tạ bí thư Lưu đã quan tâm, tôi hiểu chính mình nên làm thế nào.
Lưu Truyền Thụy cười cười, cũng không tiếp tục lên tiếng về vấn đề, chỉ nói ra những gì Vương Tử Quân cần chú ý khi sắp được làm cha. Đối với Vương Tử Quân thì tình cảnh như vậy xem như một lời tuyên bố quá rõ ràng, đó chính là cuộc trò chuyện giữa hai người đã kết thúc trong vui vẻ.
Lưu Truyền Thụy đi, Vương Tử Quân nhìn chiếc xe Audi màu đen chạy đi xa, gương mặt tràn đầy nụ cười chợt trở nên ngưng tụ.
Rời khỏi thành phố Đông Bộ, rời khỏi giếng nước chật hẹp, những lời này của Lưu Truyền Thụy là cực kỳ có lý. Thế nhưng Vương Tử Quân vẫn không ủng hộ ý kiến của Lưu Truyền Thụy, vì kiếp trước hắn đã từng bị tra tấn vì thất bại, thế cho nên kiếp này hắn nhất quyết không để chính mình rơi vào hoàn cảnh thất bại như vậy.
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan(Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng, đừng để ly rượu vàng cạn đáy nhìn vầng trăng, thơ Lý Bạch). Dù phải rời đi thì Vương Tử Quân cũng phải đi với tư thế của người chiến thắng, quyết không cho phép tình huống mình bị ép rời khỏi giếng, phải vài năm sau với quay lại phục thù.
Vương Tử Quân nhìn ánh mặt trời dần bị màn đêm che phủ, gương mặt hắn càng thêm âm trầm.
- Chủ tịch Vương, ngài có bận rộn gì không?
Khi Vương Tử Quân đặt phần văn kiện trên tay xuống thì có người gõ cửa đi vào. Bình thường người vào phòng của Vương Tử Quân đều phải báo cáo thông qua Triệu Quốc Lương, bây giờ người này lại trực tiếp gõ cửa tiến vào.
Vương Tử Quân đặt văn kiện xuống nhìn lên, hắn thấy một vị cán bộ hơn sáu mươi đi đến, Triệu Quốc Lương thì đang dùng ánh mắt chú ý nhìn về phía mình. Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì vị cán bộ này, hắn cười cười nói:
- Chủ tịch Kinh, anh chính là khách quý, mời anh ngồi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa rời khỏi bàn làm việc đi về phía bàn trà, sau đó trầm giọng nói với Triệu Quốc Lương:
- Quốc Lương, lấy trà ngon của tôi ra pha cho chủ tịch Kinh thưởng thức. Lý Cẩm Hồ nói đây là lá trà tốt nhất của huyện anh ấy, trước nay tôi cũng không nỡ uống, hôm nay vừa vặn có chuyên gia đến đây, đúng dịp lấy ra cho ngài đánh giá.
Người được Vương Tử Quân gọi là chủ tịch Kinh chính là một cựu chiến binh của thành phố Đông Bộ, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân vui vẻ như vậy thì nụ cười trên mặt càng tươi tắn hơn. Tuy bây giờ lão là phó chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, cũng căn bản không còn thực quyền gì, xem như rời khỏi sân khấu chính trị của thành phố Đông Bộ. Đám cán bộ bên cạnh thường tỏ ra cực kỳ cung kính với lão, thế nhưng thực tế lại không xem lão ra gì.
Kinh Ngũ Mẫn từ vị trí phó chủ tịch thành phố lui ra làm phó chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, tất nhiên lão sẽ cảm thấy không thoải mái vì lòng người thay đổi quá chóng vánh. Bây giờ Vương Tử Quân tỏ ra cực kỳ tôn kính lão tiền bối, điều này làm cho lão cảm thấy rất hưởng thụ.
- Chủ tịch Vương quá khách khí rồi, chuyên gia cái gì chứ, chỉ là người ta tự phong cho mà thôi, thực tế cũng chẳng tính là am hiểu gì cả.
Kinh Ngũ Mẫn tuy nói lời khiêm tốn nhưng vẻ mặt đắc ý dù là ai cũng có thể thấy rõ ràng.
Triệu Quốc Lương rất thông minh, tuy hắn không có nhiều hảo cảm với vị chủ tịch hội đồng nhân dân này, thế nhưng hắn biết chủ tịch Vương căn bản không muốn đắc tội với Kinh Ngũ Mẫn, thế cho nên nhanh chóng pha trà cho chủ tịch Kinh.
Kinh Ngũ Mẫn chậm rãi nâng ly trà uống một ngụm, chậm rãi thưởng thức hương vị, sau đó mới cười nói:
- Chủ tịch Vương, trà của ngài thật sự rất ngon. Tuy trà của thành phố Đông Bộ chúng ta không có danh tiếng, thế nhưng thời xa xưa cũng là một vùng trà đặc sản, chẳng qua Tiểu Triệu pha trà như vậy xem như đánh mất rất nhiều hương vị cố hữu.
Triệu Quốc Lương thật sự rất bức bối, trong lòng thầm nghĩ tôi cũng không trêu chọc ngài, sao ngài lại rút súng bắn tôi như vậy? Tuy hắn cực kỳ bức bối thế nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể thành thật đứng một bên. Hắn cũng không tin chủ tịch Vương sẽ vì một ly trà mà có ý gì với mình.
Vương Tử Quân tùy ý cười nói:
- Chủ tịch Kinh nói rất đúng, lá trà ngon mà Quốc Lương pha như vậy thật sự đánh mất đi nhiều hương vị. Nhưng dù thế nào cũng không thể trách được Quốc Lương, tôi thấy không bằng thế này, Quốc Lương, có nhiều nghề thì dễ sống hơn, khi nào cậu rảnh thì cứ đến chỗ chủ tịch Kinh mà học hỏi, học tập cách pha trà, sau này tôi cũng được hưởng thụ lây.
Vương Tử Quân nói bằng giọng điệu rất nghiêm trang, Triệu Quốc Lương cũng nghe rất chăm chú, thế nhưng trong lòng hắn lại trộm mừng. Cái gì gọi là nhiều nghề thì dễ sống? Hắn là một kinh tế ngài thường bận rộn tối mắt, còn có thời gian đi học pha trà sao? Hắn nghĩ như vậy mà bội phục Vương Tử Quân sát đất, chủ tịch Vương xưa nay gặp người nói tiếng người và gặp quỷ nói tiếng quỷ, hèn gì luôn làm cho đủ mọi hạng người vui vẻ mà không làm gì được.
Chủ tịch Vương không phải không thể đắc tội và không làm gì được đám người này, chẳng qua chỉ là không đáng mà thôi. Bây giờ chủ tịch Vương như mặt trời giữa ban trưa, đám cựu chiến binh kia sắp về hưu đến nơi rồi, cũng không cần động vào làm gì cho mệt.
- Chủ tịch Vương, sự việc tôi nói trước đó ngài cảm thấy thế nào? Công ty Trấn Phi vẫn đang chờ chúng ta trả lời.
Kinh Ngũ Mẫn nói thêm vài câu buôn chuyện với Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt bức thiết của Kinh Ngũ Mẫn, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chủ tịch Kinh, chuyện này chỉ sợ không dễ làm, tôi biết rõ thành ý của công ty Trấn Phi, thế nhưng...
Không đợi Vương Tử Quân nói cho xong, Kinh Ngũ Mẫn đã lớn tiếng nghi vấn nói:
- Chủ tịch Vương, hạng mục của công ty Trấn Phi lần này là vài tỷ, thậm chí có thể nói là vài chục tỷ, hạng mục này tiến vào sẽ đẩy mạnh phát triển kinh tế, hơn nữa còn giảm áp lực nghề nghiệp cho nhân dân.
Kinh Ngũ Mẫn nói mà nước miếng văng tán loạn, hai má liên tục run rẩy, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không nghe lọt tai, hắn thấy hạng mục này quá ô nhiễm.
Lúc đầu cũng không phải là Kinh Ngũ Mẫn tiến cử hạng mục của công ty Trấn Phi cho Vương Tử Quân, người của công ty Trấn Phi trực tiếp tìm đến Trương Đảo Long ở khu quy hoạch kỹ thuật cao. Công ty Trấn Phi đầu tư lớn làm cho Trương Đảo Long cực kỳ vui sướng, hắn nói chuyện đại khái với người của công ty Trấn Phi, sau đó nhanh chóng khai báo cho Vương Tử Quân.
Một hạng mục đầu tư lớn kéo đến tất nhiên sẽ là chuyện tốt bằng trời đối với thành phố Đông Bộ, thế nhưng trên trời không bao giờ tự nhiên rới xuống bánh nhân, nếu như có một ngày có thứ gì đột nhiên rơi xuống thì chỉ có độc dược mà thôi.
Sau khi điều tra rõ ràng công ty Trấn Phi sản xuất cực kỳ ô nhiễm, thế là Vương Tử Quân nhanh chóng cho dừng hạng mục. Khi đó Trương Đảo Long cũng không muốn buông, thế nhưng dưới sự cưỡng chế của Vương Tử Quân, Trương Đảo Long vẫn phải buông tha cho hạng mục này.
Nhưng chủ tịch Kinh là nhân viên liên lạc của hạng mục vẫn rất nóng lòng. Tuy Vương Tử Quân đã nói rõ ràng hạng mục này có tính ô nhiễm rất lớn, thế nhưng cứ sau ba ngày thì lão lại đến tìm Vương Tử Quân, hy vọng Vương Tử Quân có thể suy xét vào phương diện phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ để tiếp nhận đầu tư của công ty Trấn Phi.
Vương Tử Quân vẫn mở miệng từ chối giống như dĩ vãng, thế nhưng khi lời nói phát ra khỏi miệng, trong đầu hắn chợt nhanh chóng chuyển động, một ý nghĩ chợt thành hình.
Dù Vương Tử Quân thật sự rất khó tiếp nhận ý nghĩ này, thế nhưng chỉ sau nháy mắt thì Vương Tử Quân đã có quyết định. Hắn khẽ nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau khi nhuận giọng thì nói:
- Chủ tịch Kinh, hạng mục này có vấn đề, sau này chúng ta sẽ bàn bạc lại. Bây giờ lãnh đạo tỉnh đã quyết định cho tôi đi học tập khóa huấn luyện cán bộ cấp sở, tôi đi một lần hơn nửa năm, sẽ phải thoát ly công tác ở thành phố Đông Bộ. Tôi bây giờ đang bận rộn làm công tác giao tiếp, anh xem như thế này có được không? Anh nên cáo báo nhiều hơn với chủ tịch Lữ được phân công quản lý công nghiệp xem thế nào.
Kinh Ngũ Mẫn thật sự có nghe nói về tin tức này, lão là một người có hứng thú với chịnh trị, tất nhiên trong tỉnh Sơn Nam có sự kiện gió thổi cỏ lay nào cũng không thể bỏ sót. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì lão càng tỏ thái độ:
- Chủ tịch Vương, tôi thật sự có nghe nói đến chuyện này mới đến tìm ngài.
- Khóa huấn luyện cán bộ cấp sở trước nay đều là do tỉnh tổ chức, thế nhưng bây giờ trung ương lại tổ chức lớp học như vậy, rõ ràng là điềm báo đề bạt trong tương lai. Chủ tịch Vương, ngài còn trẻ nhưng tôi đây thật sự vỗ ngực nói lời thật tình, tôi thật sự bội phục ngài, cũng vì ngài cố gắng công tác mà thành phố Đông Bộ chúng ta mới đi đầu trong tỉnh.
Kinh Ngũ Mẫn nói bằng giọng cực kỳ thành khẩn, giống như rất muốn chân thật với Vương Tử Quân. Lão nhìn Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, ngài đi chuyến này chẳng những đại biểu cho chính ngài, còn đại biểu cho thành phố Đông Bộ chúng ta. Nói thật, dù thành phố Đông Bộ chúng ta phát triển kinh tế mạnh mẽ trong tỉnh, thế nhưng đối với cả nước thì không quá xuất chúng. Lần này chủ tịch Vương tham gia học tập và có thành tích cao độ, như vậy cũng xem như thành phố Đông Bộ có được thành tích lớn.
- Trấn Phi là công ty lớn, anh cứ yên tâm, bọn họ nhất định sẽ làm tốt công tác bảo vệ môi trường. Chỉ cần ngài phê chuẩn hạng mục này, năm nay công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ sẽ dẫn đầu toàn tỉnh, thậm chí là một ngôi sao sáng trên bầu trời phát triển kinh tế của cả nước.
Vương Tử Quân nghe những lời dẫn dắt của Kinh Ngũ Mẫn, hắn đành phải bất đắc dĩ giang tay ra nói:
- Lão lãnh đạo của tôi ơi, ngài giúp đỡ công tác của tôi như vậy, điều này làm tôi thật sự rất cảm kích. Cho dù bây giờ tôi suy nghĩ về sự việc này thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi, tôi sẽ về tỉnh trình diện, ngài cũng biết rồi đấy, lần này tôi sẽ thoát ly công tác để học tập.
Kinh Ngũ Mẫn nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Vương Tử Quân, thế là tỏ ra rất bất đắc dĩ. Nhưng lão cũng không lập tức rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, lão nhanh chóng nói ra những kinh nghiệm kéo quan hệ cho Vương Tử Quân.
Mười phút sau Kinh Ngũ Mẫn rời đi, trước khi đi thì lão vẫn trầm giọng nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, không phải công ty Trấn Phi cực kỳ coi trọng thành phố Đông Bộ, mà bọn họ cảm thấy thành phố chúng ta gần nguồn tài nguyên, hơn nữa giao thông tiện lợi, thế cho nên mới đầu tư vào. Nếu chúng ta không thức thời và nhanh chóng nắm bắt, chỉ sợ hạng mục sẽ về với thành phố khác.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói gì. Khi Kinh Ngũ Mẫn rời khỏi phòng, ánh mắt Vương Tử Quân không khỏi chuyển lên ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Tôn Quốc Lĩnh ngồi trên chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Vương Tử Quân, trong tay cầm một quyển sổ ghi chép thứ gì đó. Vương Tử Quân ngồi sau bàn làm việc, lúc này trên mặt lóe lên nụ cười kỳ quái, hắn đang nói vài hạng mục công tác quan trọng cần quan tâm của thành phố Đông Bộ, sau đó trầm giọng nói:
- Chủ tịch Quốc Lĩnh, sau khi tôi đi thì khối công tác của chính quyền thành phố đều đặt trên người anh.
- Chủ tịch ngài cũng không thể nào buông tay mặc kệ được, anh chỉ là đi học tập, dù cách xa cương vị thế nhưng dù thế nào cũng không phải không quan tâm, ngài vẫn là chủ tịch của thành phố Đông Bộ, vẫn là người chủ đạo trong công tác của khối chính quyền thành phố.
Tôn Quốc Linh cười cười, trên mặt lộ ra vẻ vui đùa:
- Chủ tịch, sau này tôi sẽ thông qua Quốc Lương để báo cáo tình hình của thành phố cho ngài, ngài cũng đừng ném hết tất cả công tác lên người chúng tôi, để rồi chính mình đi học tập nhàn nhã cho được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 670: Quan Trường Như Một Ngọn Tháp Vàng
Chương 670: Quan Trường Như Một Ngọn Tháp Vàng