TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 696: Tửu lượng cao thì tương lai vô hạn

Nhan Sĩ Tắc là một người nói chuyện rất có kỹ xảo, trên bàn rượu cũng không mở miệng nói đến những chuyện xảy ra trong huyện của mình, trong thành phố xảy ra những chuyện gì, chỉ nói đến những câu chuyện vui, thế cho nên bầu không khí rất nhiệt liệt.

Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ đối với những biểu hiện của Nhan Sĩ Tắc, dù mình là thượng cấp của đối phương, người này lại dựa vào mình, thế nhưng dù sao người ta cũng là quan đứng đầu một phương, dù sao cũng là một người tám mặt lung linh. Hơn nữa Nhan Sĩ Tắc bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất là dựa vào mình, người này vẫn còn đang thăm dò xem rốt cuộc mình có phù hợp với nguồn đầu tư sắp tung ra hay không.

- Tử Quân, trong huyện của bí thư Nhan có vài mỏ than muốn chuyển nhượng, cậu xem tôi tiếp nhận có được không?

Trương Thiên Tâm nãy giờ luôn đặt mình vào vị trí một người tiếp khách, đúng lúc này hắn chợt lên tiếng.

Mỏ than vào thời điểm hiện tại tuy chưa đến mức khan hiếm giống như vàng vào thời điểm vài năm sau, thế nhưng lúc này cũng đã xuất hiện xu thế dần khan hiếm. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt có chút do dự của Trương Thiên Tâm, lại nhìn Nhan Sĩ Tắc vài lượt, trong lòng thầm hiểu vấn đề, xem ra bí thư Nhan là người có tác dụng cực kỳ quan trọng trong công tác chuyển nhượng những mỏ than này.

- Tôi không làm kinh doanh, thế nên chỉ có thể coi mình là người thường ở phương diện này, cho nên cũng không thể cho ra quyết định gì với các anh được. Thế nhưng làm ăn kinh doanh đều phải chú trọng vào mặt hàng của mình, bây giờ cậu đang buôn bán đồ điện rất thuận buồn xuôi gió, tôi cảm thấy cậu không cần chuyển hướng. Tôi thấy có một câu nói thế này rất hay, đó là tham thì thâm.

Vương Tử Quân cười nhạt nói tiếp:

- Tiền kiếm hoài cũng không đủ, chỉ mong sao đủ xài là được.

- Bí thư Vương, lời nói của ngài làm tôi được khai sáng, tiền là thứ tốt nhưng có nhiều cũng là một mầm tai vạ. Đặc biệt là cán bộ nhà nước, chúng ta ai cũng phải đứng thẳng, phải có lương tâm, tìm những đồng tiền sạch sẽ, như vậy mới có thể an tâm được.

Nhan Sĩ Tắc cũng không biết là đột nhiên bùng cảm xúc hay đang muốn che giấu thứ gì đó, giọng điệu có hơi lớn.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nói gì. Khi ba người bọn họ tiếp tục nâng ly, đột nhiên một tiếng ầm vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông hơn bốn mươi lắc đầu thở dài nói:

- Ôi, xin lỗi các vị, tôi say quá.

Vương Tử Quân căn bản không nhận ra người đàn ông trung niên đẩy cửa tiến vào trong phòng của mình, cũng không quan tâm. Thế nhưng Nhan Sĩ Tắc thấy người kia thì vẻ mặt lại biến đổi.

- Ôi, bí thư Nhan, không ngờ lại trùng hợp như vậy, lại gặp anh ở chỗ này.

Người đàn ông trung niên kia thấy Nhan Sĩ Tắc thì tỏ ra cực kỳ bất ngờ, sau đó hắn lớn tiếng nói với Nhan Sĩ Tắc.

Không phải chỉ có một mình người đàn ông trung niên say rượu, bên cạnh hắn còn có vài người, khi thấy hắn hô lên như vậy thì từng ánh mắt nhìn về phía bên này.

Nhan Sĩ Tắc trừng mắt nhìn tên đàn ông say rượu, sau đó hắn đứng lên đi về phía người đàn ông đi đầu trong nhóm người rồi nói:

- Chào bí thư Lục.

Bí thư Lục là một người đàn ông cao lớn, có thể đến một mét chín, tay to mặt lớn, chỉ cần trừng mắt là có thể làm cho người ta phải sợ hãi. Nếu như vào thời cổ đại, nếu bí thư Lục cầm trường mâu ra trận, tuyệt đối sẽ là mãnh tướng chốn sa trường.

- Sĩ Tắc cũng dùng cơm ở chỗ này à?

Bí thư Lục nhìn thoáng qua Nhan Sĩ Tắc, sau đó dùng giọng tùy ý nói. Thế nhưng ánh mắt của hắn trực tiếp lướt qua Nhan Sĩ Tắc, nhìn về phía Vương Tử Quân đang ngồi trên vị trí chủ vị.

Đối với người trong quan trường thì quy củ trên bàn rượu đã được thiết lập quá rõ ràng, đã từng có người cho ra một bài vè ngắn về cách sắp xếp trên bàn tiệc, còn có người nói vị trí trong bàn tiệc giống như vợ của mình, tuyệt đối không thể nhầm lẫn được, nếu có sai lầm thì chỉ sợ sẽ khó thể nào phát triển được. Thậm chí còn có người nói, nếu trèo lộn lên người một con đàn bà thì hoàn toàn có thể chữa lại, thế nhưng ngồi sai vị trí thì xem như đi tong.

Nhan Sĩ Tắc là một bí thư huyện ủy, là một nhân vật số một trong huyện, bây giờ lại ngồi ở vị trí thấp kém nhất, như vậy người ngồi ở vị trí chủ vị sẽ là thần thánh phương nào?

Lục Ngọc Hùng vốn cảm thấy rất bức bối vì Nhan Sĩ Tắc không đến mời rượu mình, bây giờ sau khi cánh cửa phòng này vô tình mở ra và hắn nhìn thấy Nhan Sĩ Tắc, thế là càng định tỏ ra không thèm quan tâm. Thế nhưng khi nhìn thấy người ngồi ở vị trí chủ vị trong phòng này, gương mặt cực kỳ nghiêm túc lại xuất hiện nụ cười sáng lạn.

- Bí thư Vương, vốn cho rằng ngày mai anh mới đến báo danh, không ngờ hôm nay lại gặp anh ở đây. Bí thư Vương, hôm nay chúng ta nhất định phải uống vài ly mới được.

Người đàn ông trung niên đẩy cửa đi vào và Trần Mập vốn đinh mở miệng chế giễu Nhan Sĩ Tắc, bây giờ cả hai đều sững sờ. Hai người bọn họ đều đã thương lượng tốt sẽ cho Nhan Sĩ Tắc biết tay, không ngờ vị đại thần mà mình cung kính như ông nội là bí thư Lục thấy người thanh niên kia lại nở nụ cười sáng lạn như vậy.

Trần Mập thầm nghĩ, thành phố La Nam hình như không có bí thư họ Vương. Nhưng người đàn ông trung niên lại thầm nghĩ đến hai câu "báo danh" và "bí thư Vương", người có thể làm cho bí thư Lục phải cúi người với tư thái thấp như vậy ngoài vị bí thư Vương Tử Quân sắp đến nhận chức ở thành phố La Nam ra thì không còn ai khác.

Không ngờ Nhan Sĩ Tắc lại có năng lượng lớn như vậy, không nói không rằng có thể mời bí thư Vương đến đây dùng cơm. Nhan Sĩ Tắc này không làm thì thôi, một khi đã ra sức thì sẽ chẳng bao giờ không công, hơn nữa lại cực kỳ ẩn giấu, đưa người ta lên lưỡi đao, thật sự âm hiểm.

Trần Mập thật sự cảm thấy hối hận vì thủ đoạn nhỏ vừa rồi của mình. Chưa nói đến phương diện bí thư Vương sẽ có cái nhìn không hay về những hành vi của mình, chỉ cần bí thư nhìn vào bộ dạng say khướt của mình, chỉ sợ sẽ không để lại ấn tượng gì tốt.

Vương Tử Quân cũng đứng lên khi Lục Ngọc Hùng đi vào trong phòng, hắn nói:

- Bí thư Sĩ Tắc biết anh ở bên kia, vốn định mời anh đến chung vui, thế nhưng tôi không cho đi. Tôi sợ anh đang mở tiệc chiêu đãi khách quý, đi đến mời sẽ quấy rầy anh, thế cho nên mới cho ra quyết định như vậy.

Lúc này trong lòng Nhan Sĩ Tắc thật sự rất rối loạn, căn bản không biết nên giải thích như thế nào cho tốt. Lúc này hắn nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng yểm hộ cho mình, thế là thần kinh cũng có hơi buông lỏng. Một câu nói của Vương Tử Quân rơi vào trong tai người ngoài, giống như chính hắn đã là người của bí thư Vương, ít nhất cũng đã bước chân lên chiếc thuyền lớn của bí thư Vương. Sau này nếu có bất kỳ ai muốn chơi trò đâm đao sau lưng mình thì cần phải nghĩ cho thật kỹ hậu quả.

- Bí thư Vương, anh còn chưa đến thành phố La Nam mà đã suy xét cho công tác của La Nam, tôi nghe những lời của anh mà thật sự cảm thấy trong lòng nóng hôi hổi. Bí thư Vương, thành phố La Nam chúng tôi có thể cố gắng phấn đấu phát triển kinh tế dưới sự lãnh đạo của anh cũng xem như là có duyên phận lớn lao. Bây giờ tôi gặp anh ở đây, cũng xem như là một duyên phận nhỏ. Nếu đã có duyên gặp mặt, như vậy chúng ta cũng nên uống vài ly rượu duyên phận mới được.

Đọc truyện chữ Full