- Bốp bốp bốp.
Những trang vỗ tay rất lớn đánh thức Hứa Tiền Giang đang ở vào trạng thái trầm ngâm, lão vỗ tay theo rất máy móc, lão nghe những tiếng vỗ tay náo nhiệt mà cảm thấy sau gáy xuất hiện gió lạnh.
Chỉ là một hội nghị ra mắt nên tổ chức rất nhanh, đến mười hai giờ trưa thì Vương Tử Quân đi theo Hứa Tiền Giang đến khách sạn La Nam. Sau hội nghị ra mắt, Vương Tử Quân xem như chính thức tiến lên vị trí bí thư thị ủy La Nam, cũng là người địa chủ.
Khách sạn La Nam cao bốn tầng, bên ngoài tuy lát gạch men nhưng vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như đang đi vào một gia đình nông dân. Đường phố tuy đã được các ban ngành chuyên muôn quét dọn sạch sẽ, thế nhưng những kiến trúc cũ nát chung quanh lại căn bản không thể nào che lấp được.
- Trưởng phòng Hứa, anh phải uống thêm vài ly mới được, con đường này đã làm anh vất vả rồi.
Vương Tử Quân đi theo sau lưng Hứa Tiền Giang, hắn vừa cười vừa nói.
Lúc này sau lưng Vương Tử Quân chính là Trình Tự Học và Lý Quý Niên, tuy hai người bọn họ trước kia cùng nhập gánh công tác ở thành phố La Nam, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân căn bản không nhường ai, hắn là người đi đầu.
Những lúc nên an phận thì Vương Tử Quân sẽ không bao giờ phô trương, thế nhưng những lúc cần xuất hiện, hắn tuyệt đối sẽ không gượng ép.
Hứa Tiền Giang cười đồng ý, thỉnh thoảng lên tiếng nói hai câu với Trình Tự Học và Lý Quý Niên, để cho bọn họ sinh ra cảm giác thân thiết gần gũi.
Trong đại sảnh khách sạn có bày bốn bàn tiệc, bốn đại ban ngành của thành phố La Nam cùng tụ tập ở nơi đây. Sau khi Hứa Tiền Giang ngồi xuống vị trí thủ tọa, nhóm người Vương Tử Quân, Trình Tự Học, Lý Quý Niên đều ngồi xuống bên cạnh Hứa Tiền Giang.
Hứa Tiền Giang đưa mắt nhìn đám cán bộ của thành phố La Nam, lão nở nụ cười cởi mở nói:
- Hôm nay là ngày tốt lành đồng chí bí thư Vương đến nhận chức, các anh nên biết rõ ai là nhân vật chính. Tôi cho ra một quy củ, đó chính là ai muốn mời rượu tôi cũng được, thế nhưng trước đó phải qua ải của bí thư Vương cái đã. Bạn đang đọc chuyện tại
Hứa Tiền Giang nói như vậy giống như không hợp quy củ, thế nhưng trên quan trường ai có vị trí cao nhất thì lời nói của người đó là chân lý. Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức, thường ủy tỉnh ủy, lão hoàn toàn có tư cách cho ra quy củ trên bàn tiệc ở thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân nhìn thấy trong mắt trưởng phòng Hứa Tiền Giang lóe lên chút đắc ý, hắn biết rõ trưởng phòng Hứa lấy mình làm tấm khiên, cho mình đỡ đạn thay. Nếu mình uống ít thì trưởng phòng Hứa sẽ không cần phải uống nhiều, nếu mình tiếp thu toàn bộ thì sợ rằng sẽ say như chết.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân khẽ nâng ly rượu lên nói:
- Trưởng phòng Hứa đã quyết định, như vậy chúng ta cứ đi theo quy củ của lãnh đạo là được. Ly rượu này tôi đại biểu cho toàn thể cán bộ thành phố La Nam mời trưởng phòng Hứa, hy vọng ngài có thể đến thành phố La Nam nhiều hơn, tìm ra nhiều anh tài hơn.
Vương Tử Quân nói những lời rất có ý nghĩa, điều này làm cho đám cán bộ thành phố La Nam đều nở nụ cười hiểu ý.
Vương Tử Quân nâng ly lên làm cho mọi người cùng nhau nâng ly, xem như mọi người cùng nhau mời rượu Hứa Tiền Giang.
Hứa Tiền Giang nhìn Vương Tử Quân nâng ly rượu lên, lão cũng cười nâng ly lên. Sau đó lão rất uống cạn ly rượu một cách cực kỳ hào sảng.
Tuy Vương Tử Quân khống chế được tửu lượng của mình, thế nhưng đến lúc cuối cùng thì hắn cũng không khỏi cảm thấy choáng váng mặt mày. Nếu không phải có Hứa Tiền Giang tọa trấn, hắn tất nhiên sẽ dễ dàng khống chế cục diện, nhưng bây giờ Hứa Tiền Giang là người dẫn đầu mọi người, hắn cũng khó thể làm gì được.
Cũng may đám người thành phố La Nam cũng không có ý ép cho bí thư Vương phải ngã đổ trong ngày nhận chức, điều này làm cho Vương Tử Quân có vài phần tỉnh táo. Sau khi kết thúc tiệc rượu thì Hứa Tiền Giang nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó lên xe rời khỏi thành phố La Nam.
Hứa Tiền Giang đi xem như bỏ đi tượng phật ở trên đầu Vương Tử Quân, đã không còn Hứa Tiền Giang ở thành phố La Nam, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ trở thành nhân vật đứng đầu ở nơi này. Sau khi tiễn Hứa Tiền Giang đi ra ngoài địa phận thành phố La Nam, Trình Tự Học trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, nếu không thì chúng ta quay về tổ chức một hội nghị, tôi sẽ giao tiếp cho anh tất cả công tác trọng điểm của thành phố La Nam?
Vương Tử Quân thầm phỏng đoán ý nghĩ của Trình Tự Học, bây giờ hắn cũng không muốn ôm đồm như vậy, thế là mỉm cười với Trình Tự Học:
- Chủ tịch Trình, hôm khác tôi với ngài sẽ nói về vấn đề này. Hôm nay tôi uống rượu có chút choáng váng, tôi thấy mình nên nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi tốt mới có thể báo cáo tốt được, anh nói xem có đúng không?
Trình Tự Học nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, lão có chút trầm ngâm, sau đó mới cười nói:
- Bí thư Vương nói đúng, như vậy anh cứ nghỉ ngơi một chút đi. Anh Kim, anh sắp xếp xong chỗ ở cho bí thư Vương chưa?
- Chủ tịch Trình, đã sắp xếp xong,
Thư ký trưởng văn phòng thị ủy Kim Điền Lạc dùng giọng cung kính trả lời Trình Tự Học. Tuy bây giờ Kim Điền Lạc là đại quản gia của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn là thư ký trưởng cho Trình Tự Học đã lâu năm, ai cũng biết rõ Kim Điền Lạc là ai.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười tươi vui của Kim Điền Lạc, hắn cười cười nói:
- Nếu đã như vậy thì thư ký trưởng đưa tôi đến xem thế nào. Chủ tịch Trình, chủ tịch Lý, các anh đi trước đi.
Vương Tử Quân dù dùng giọng điệu thương lượng nói, thế nhưng nói xong thì hắn cất bước đi về phía chiếc xe của mình.
Trình Tự Học và Lý Quý Niên nhìn Vương Tử Quân lên xe, sau đó đưa mắt nhìn nhau, đều tự đi về phía chiếc xe của mình.
Từng chiếc xe chạy như bay về phía ủy ban thành phố La Nam dưới ánh mặt trời đang dần lặn xuống núi, xe chạy trước hết là một chiếc Audi, xem như tuyên cáo bầu trời thành phố La Nam hôm nay đã thay đổi.
...
- Bí thư Vương, đêm qua ngài nghỉ ngơi như thế nào?
Thư ký trưởng Kim Điền Lạc dùng ánh mắt tràn đầy nụ cười khẽ hỏi Vương Tử Quân.
Kim đồng hồ trong phòng vừa chỉ vào số bảy giờ, Vương Tử Quân nhìn Kim Điền Lạc ăn mặc chỉnh tề, thế là thầm tính toán thời gian, xem ra vị thư ký trưởng này ít nhất cũng phải chờ mình cách đây hơn nửa tiếng rồi.
- Mời thư ký trưởng Kim ngồi chơi.
Vương Tử Quân chỉ về phía chiếc ghế sa lông cách đó không xa rồi khẽ nói.
Kim Điền Lạc cũng không quá khách sáo, hắn khẽ cười cười với Vương Tử Quân, sau đó ngồi xuống ghế sa lông. Tuy hắn đã gần năm mươi tuổi thế nhưng ngồi trên ghế sa lông lại thẳng tắp, bộ dạng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nhận phân phó.
- Thư ký trưởng, anh không cần khổ cực như vậy, có chuyện gì thì chờ tôi đi làm rồi nói sau cũng được.
Vương Tử Quân thuận tay ném cho Kim Điền Lạc một điếu thuốc, sau đó cười nói.
Kim Điền Lạc lấy bật lửa giúp Vương Tử Quân đốt thuốc, sau đó cười nói:
- Chủ tịch Vương, khu nhà thị ủy cách khách sạn không xa, sáng sớm tôi thích chạy vài vòng, vì thế lúc này mới đi đến đây.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 700: Tất cả vì sự phát triển
Chương 700: Tất cả vì sự phát triển