TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 711: Việc đến đầu, nội ứng ngoại hợp

- Bí thư Lục nói đúng, nếu như tuyến đường sắt không đi qua thành phố La Nam, như vậy nhân dân nhìn vào sự kiện này, sẽ đánh giá chúng ta như thế nào đây?

Trưởng phòng tuyên truyền Kha Văn Tường gạt tàn thuốc rồi dùng giọng căng cứng nói.

Tuy những người khác không nói gì, thế nhưng lời nói của hai người Lục Ngọc Hùng và Kha Văn Tường đã căn bản xem như quyết định luận điệu của hội nghị lần này. Nếu lãnh đạo thành phố La Nam cứ trơ mắt nhìn hạng mục đường sắt bay đi, như vậy bọn họ sẽ rơi vào trạng thái bị động.

- Chủ tịch Lý, anh có ý kiến gì không?

Vương Tử Quân suy xét những lời nói của Lục Ngọc Hùng, sau đó hắn trầm giọng hỏi Lý Quý Niên.

Lý Quý Niên cũng nhíu chặt hai hàng chân mày, chuyện này xảy ra làm cho một chủ tịch thành phố như hắn cảm thấy giống như bị gai đâm vào tay. Dù sao thì hạng mục đường sắt Mân Côi cũng là một trong những thành tích khó có được của hắn khi làm lãnh đạo khối chính quyền thành phố La Nam, bây giờ vào thời điểm cuối cùng lại muốn bay đi, điều này làm cho hắn cực kỳ khó tiếp nhận.

Nhưng Lý Quý Niên gần đây rất ẩn nhẫn, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó dùng giọng không nhanh không chậm nói:

- Bí thư Vương, nói thật ra thì tôi có tâm tình tương đồng với mọi người ở sự kiện này, nhưng tuyến trên đã có ý đồ như vậy, tuyệt đối là có lý do, nếu chúng ta muốn thay đổi cục diện này cũng không phải đơn giản.

Vương Tử Quân đang chờ Lý Quý Niên nói tiếp, thế nhưng chủ tịch thành phố chỉ nói nhiêu đó mà thôi, sau đó căn bản không nói thêm điều gì khác.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, ngay sau đó cửa phòng họp mở ra, Trình Tự Học đi vào với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

- Bí thư Vương, nghe nói hạng mục đường sắt Mân Cô xảy ra chuyện, ông lão tôi đây cũng muốn dự thính hội nghị, anh xem có được không?

Trình Tự Học tuy nói không quá lớn nhưng bên trong lại mang theo những ý nghĩ chân thật đáng tin.

Trình Tự Học trước kia là bí thư thị ủy La Nam, bây giờ lão là chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, hội nghị thường ủy như thế này nếu như Vương Tử Quân chủ động phát lời mời thì tất nhiên tất cả sẽ tốt, thế nhưng bây giờ lão trực tiếp xông vào phòng họp, căn bản lại xuất hiện vấn đề.

Nhưng đối mặt với một Trình Tự Học là bí thư tiền nhiệm, bây giờ còn là chủ tịch hội đồng nhân dân, vương tử quân căn bản khó nói ra một câu từ chối. Hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:

- Chủ tịch Trình nếu muốn tham gia hội nghị, sao lại không được? Tôi cũng đang muốn thỉnh giáo ngài vài lời về hạng mục đường sắt Mân Cô.

Bầu không khí có chút nặng nề bây giờ có sự tham gia của Trình Tự Học thì càng thêm quỷ dị. Dù sao thì Trình Tự Học cũng là bí thư tiền nhiệm, đám người nơi đây có quan hệ rất tốt với lão, hơn nữa lão cũng đã có không ít bao nhiêu lần chủ trì hội nghị thường ủy như thế này.

Vương Tử Quân nhìn Trình Tự Học ngồi xuống một chiếc ghế trống trong phòng, trong đầu hắn liên lục xẹt qua nhiều ý nghĩ. Hắn biết rõ càng là lúc này thì mình càng khôn thể rối loạn, càng không nên tỏ ra sốt ruột, chỉ cần mình là bí thư thị ủy, như vậy quyền lên tiếng danh chính ngôn thuận sẽ nằm trong tay mình.

- Bây giờ chỉ là tin tức một bên, tình huóng còn chưa nhận được thông báo chính thức, thế cho nên cũng có thời gian cho chúng ta hoạt động một chút. Tuy tôi không tham gia vào quá trình trù hoạch kiến lập hạng mục đường sắt Mân Cô, thế nhưng tôi là bí thư thị ủy La Nam, tôi biết rõ tầm quan trọng của hạng mục này, càng hiểu cảm tình của nhân dân La Nam với tuyến đường sắt này.

Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua bốn phía, lúc này mới nói:

- Bây giờ thời gian rất cấp bách, chúng ta phải đặt chuyện này vào vị trí trung tâm công tác của thành phố La Nam. Chủ tịch Lý, chủ tịch Hà, bí thư Lục, ba người các anh cùng tôi tạo thành một tổ công tác, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy lên tỉnh phản ánh ý nguyện của thành phố La Nam chúng ta với hạng mục đường sắt Mân Cô, cố gắng hết sức để tuyến đường sắt này đi qua thành phố La Nam.

- Bí thư Vương, tôi muốn nói hai câu.

Trình Tự Học khẽ vươn tay trầm giọng nói.

- Chủ tịch Trình, ngài có ý kiến gì xin cứ nói.

Vương Tử Quân đột nhiên cười rồi thản nhiên nói.

- Chủ tịch Vương, tuy phương diện liên hệ với lãnh đạo tỉnh là quan trọng, thế nhưng tôi cảm thấy phương diện liên hệ với thành phố Đông Bộ cũng rất quan trọng. Trước kia khi ngài còn là chủ tịch thành phố Đông Bộ thì căn bản chưa từng tranh thủ hạng mục đường sắt Mân Cô, bây giờ hạng mục đã được quyết định cho thành phố La Nam lại chuyển sang cho Đông Bộ, tôi cảm thấy hình như thành phố Đông Bộ có tác dụng gì đó trong chuyện này.

Trình Tự Học nói đến đây thì nâng ly trà uống một ngụm, sau đó nói tiếp:

- Không có gì thì tất nhiên sẽ tốt, nếu một khi có thì chúng ta cũng phải thông qua công tác với thành phố Đông Bộ để giảm thiểu phiền toái.

Vương Tử Quân cảm nhận được ý nghĩa lời nói của Trình Tự Học, hắn cũng hiểu cả những lời mà đối phương còn chưa nói ra. Không những hắn hiểu rõ, tất cả những người trong phòng cũng hiểu rất rõ ràng.

Sự việc xảy ra quá đột nhiên, nếu như Vương Tử Quân thao tác không tốt, như vậy những gì mình đã làm ở thành phố La Nam trong những ngày qua sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Hắn nghĩ đến những gì mình đang suy đoán, thế là trong lòng chợt trở lên lạnh băng. Truyện được copy tại

- Chủ tịch Trình nói rất đúng, như vậy vấn đề liên lạc với thành phố Đông Bộ cứ giao cho tôi, dù sao thì tôi cũng từng công tác hai năm ở thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân nói một câu. Sau khi xác định phương án xử ý thì đám thường ủy nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Khi chủ tịch hội đồng nhân dân Trình Tự Học chuẩn bị rời khỏi phòng họp thì Vương Tử Quân chợt lên tiếng:

- Chủ tịch Trình, tôi còn chưa hiểu nhiều về hạng mục đường sắt Mân Cô, tôi muốn thỉnh giáo anh một chút.

Vương Tử Quân nở nụ cười rất sáng lạn, giống như hắn căn bản không nghe rõ ý nghĩa những câu nói của Trình Tự Học vào lúc vừa rồi.

Trình Tự Học khẽ híp mắt, lão nói:

- Bí thư Vương có gì cứ nói, tôi biết rất rõ về chuyện này.

- Chủ tịch Trình, bây giờ hạng mục đường sắt Mân Cô có ý nghĩa quan trọng với sự phát triển kinh tế của thành phố La Nam, tuy tôi không muốn làm phiền ngài, thế nhưng cũng chỉ có thể nhờ ngài ra tay một lần mà thôi.

Vương Tử Quân hỏi Trình Tự Học vài câu về hạng mục đường sắt Mân Cô, sau đó hắn dùng giọng xin lỗi nói.

Trình Tự Học nhìn Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói:

- Tôi có cảm tình rất tốt với hạng mục này, đừng nói là làm phiền, thế cho nên ngài có việc gì cứ nói, chỉ cần làm được thì tôi sẽ tuyệt đối không làm cho bí thư Vương thất vọng.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy vẻ chân thành của Trình Tự Học, hắn cũng không hiểu gương mặt của đối phương có được mấy phần thực chất. Nhưng lúc này hắn không quan tâm gương mặt kia có mấy phần thành thật, điều hắn cần làm chính là tự mình nghĩ cách gì đó sắp xếp cho Trình Tự Học vào lúc này.

Đọc truyện chữ Full