TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 717: Đi một bước xem hai bước

- Ôi, mới đó mà cậu đã có con rồi, nhưng Lộ Giai số khổ, đáng lý ra cũng nên...

Trương phu nhân nhìn vẻ mặt vui sướng của Vương Tử Quân, thế là trong lòng bừng bừng cảm xúc. Trong lòng thầm nghĩ nếu năm xưa mình biết Vương Tử Quân là người có tương lai phát triển mạnh mẽ như vậy, dù thế nào cũng phải năn nỉ ông cụ gả Trương Lộ Giai cho Vương Tử Quân. Nếu như hôn sự thành công, bây giờ Trương Lộ Giai sẽ là người sinh con cho Vương Tử Quân rồi.

Tất nhiên đó là ý nghĩ mà thôi, cũng không thể nào nói ra được. Dù sao thì Trương lão gia tử năm xưa cũng là thuộc hạ của Mạc lão gia tử, bây giờ nói ra cũng xem như không.

- Mẹ nói gì vậy? Con sống rất thoải mái, rất tự do, rất tốt mà.

Trương Lộ Giai giữ chặt lấy tay của mẹ rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân đối mặt với tình huống này thì thật sự không biết phải làm sao cho phải, đúng lúc Trương Đông Viễn từ trong phòng đi ra, lão nhìn Vương Tử Quân rồi vẫy vẫy tay:

- Tử Quân, vào phòng làm việc của tôi! Lộ Giai, chút đưa bình nước nóng vào cho bố.

Khi Trương Lộ Giai đang lớn tiếng khiếu nại bất bình thì Vương Tử Quân đã đi vào phòng làm việc của Trương Đông Viễn. Vương Tử Quân cũng không phải là lần đầu tiên vào trong gian phòng này. Hắn nhìn cách bố trí quen thuộc trong phòng, sau đó Trương Đông Viễn mời hắn ngồi xuống, hắn khẽ ngồi xuống một chiếc ghế sa lông cách đó không xa.

- Cậu đến thành phố Sơn Viên có phải vì hạng mục đường sắt Mân Cô không?

Trương Đông Viễn đeo kính lão lên mũi, sau đó khẽ hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân không thèm che giấu, hắn trầm giọng nói:

- Chú Trương, cháu vừa nhận chức thì sự việc như vậy kéo đến, thật sự làm cho cháu cảm thấy khó giải quyết, vì thế mới đến thỉnh giáo ngài.

- Chuyện này cậu cũng không cần phải lãng phí sức lực làm gì nữa cho mệt, cậu nên về La Nam nắm chắc đại cục rồi nói sau.

Trương Đông Viễn cũng không chờ Vương Tử Quân nói xong, lão mở miệng nói.

Nắm giữ đại cục ở thành phố La Nam? Vương Tử Quân trước kia cũng nghĩ như vậy, thế nhưng tình huống này làm cho uy tín của hắn giảm xuống ngàn trượng, làm gì còn tư tưởng quan tâm đại cục? Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân nở nụ cười quật cường nói:

- Chú Trương, cháu thật sự không thể lui được.

- Tuyến đường sắt này vốn đã ký duyệt cho thành phố La Nam, cũng là cần thiết được xây dựng ở La Nam, sau này dù là ở phương diện kinh tế hay bất cứ phương diện nào khác cũng có lực xúc tiến mạnh mẽ với thành phố La Nam. Nhưng có một việc mà các cậu không thể quyết định, cũng không phải tôi có thể quyết định được.

Trương Đông Viễn nói đến đây thì khẽ mở miệng:

- Cậu còn chưa đặt chân vào quá sâu ở sự kiện này, thế cho nên bứt ra càng sớm càng tốt.

Trương Đông Viễn nói đến đây thì đưa mắt nhìn gương mặt kiên định của người thanh niên đối diện, lúc này lão mới nói:

- Khi cục đường sắt liên hệ với tôi, chính tôi đã cầm thái độ phản đối, thế nhưng cuối cùng dù là bí thư Nhất Phong hay là chủ tịch Thạch cũng đều tôn trọng ý kiến của cục đường sắt.

- Hai vị lãnh đạo bí thư và chủ tịch tỉnh đã lên tiếng bày tỏ rõ ràng như vậy rồi, cậu còn tranh chấp gì nữa?

Trương Đông Viễn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng có chút trách cứ và tiếc nuối nói.

Vương Tử Quân cầm ly trà trong tay, hắn hiểu những lời Trương Đông Viễn nói ra đều là tâm huyết. Lúc này có lẽ là sự việc đã được quyết định, kết cục đã định, thành phố La Nam không có được sự giúp đỡ của cục đường sắt, hơn nữa tuyến lãnh đạo tỉnh cũng không ai giúp đỡ, nếu muốn nắm hạng mục đường sắt Mân Cô vào trong tay thì rõ ràng là khó hơn lên trời.

Nhưng chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Vương Tử Quân thật sự có chút không phục, hắn không muốn cúi đầu, càng không muốn chính mình còn chưa giao thủ đã là kẻ bại trận.

- Chú Trương, có một số việc phải luôn thử sức, đường sắt cũng không phải là nhà bọn họ mở ra, chú nói xem có đúng không?

Vương Tử Quân nhìn Trương Đông Viễn rồi dùng giọng âm u nói. xem tại TruyenFull.vn

Trương Đông Viễn nhấp một ngụm trà, lão cũng không nói gì, lão biết rõ lúc này dù mình có nói ra hàng ngàn lý do thì cũng không làm cho tên thanh niên kia nghe theo lời khuyến cáo. Tuy lão cảm thấy có chút tiếc nuối, thế nhưng lão cũng không căm tức, còn mơ hồ có chút vui mừng. Có lẽ vì người thanh niên đối diện này giống như lão những năm trước.

- Đi một bước nhìn hai bước, Tử Quân, làm việc cũng đừng quá kiên trì.

Trương Đông Viễn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

Sau khi nói chuyện một giờ ở Thiếu gia, Vương Tử Quân về khu thường trú của thành phố La Nam. Phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy kiêm chủ nhiệm khu thường trú là Lưu Xã Quân căn bản chưa đi ngủ, hắn luôn đứng chờ Vương Tử Quân quay về.

- Bí thư Vương, ngài có đói bụng không? Tôi nói với nhà bếp làm vài món nhé?

Lưu Xã Quân vừa dẫn đường cho Vương Tử Quân vừa cười nói.

Vương Tử Quân đã uống một bụng nước ở Thiếu gia, bây giờ thật sự có chút đói bụng. Sau khi nghe Lưu Xã Quân nói như vậy thì hắn cười nói:

- Vậy thì làm đơn giản một chút, đúng rồi, buổi tối tôi thích ăn nhẹ thôi.

Lưu Xã Quân cảm thấy rất vui vì ý kiến của mình được lãnh đạo tiếp nhận. Sau khi hắn mở cửa bật đèn cho Vương Tử Quân, hắn hấp tấp đi ra ngoài. Khi hắn vội vàng đi ra thì thiếu chút nữa đã đụng vào thư ký trưởng Kim Điền Lạc đang đi vào cửa. Phó thư ký trưởng đối mặt với thư ký trưởng, Lưu Xã Quân tất nhiên sẽ phải cung kính, nhanh chóng mỉm cười nhường đường.

- Bí thư Vương!

Kim Điền Lạc nhìn thoáng qua Lưu Xã Quân, hắn khẽ gật đầu, sau đó đi về phía Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt có chút khác thường của Kim Điền Lạc, chỉ sợ sự việc giống như có biến hóa. Nhưng hắn cũng không hỏi có chuyện gì xảy ra, hắn chờ Kim Điền Lạc ngồi xuống ghế rồi mới dùng giọng không nhanh không chậm hỏi.

- Bí thư Vương, vừa rồi thư ký của chủ tịch Lý truyền đến tin tức, nói là huyết áp của chủ tịch Lý không bình thường, đã đến bệnh viện nhân dân tỉnh để làm kiểm tra.

Kim Điền Lạc nhìn gương mặt trầm ổn của Vương Tử Quân, hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Huyết áp của Lý Quý Niên không bình thường? Vương Tử Quân có hơi sững sờ, lúc này mới nói:

- Tình hình bây giờ thế nào rồi?

- Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, thế nhưng cần nằm viện quan sát một thời gian.

Kim Điền Lạc nói đến câu "nằm viện quan sát một thời gian" thì giọng điệu có hơi trầm thấp, rõ ràng hắn biết rõ câu nói của mình có ý nghĩa như thế nào.

Vào thời điểm quan trọng này thì chủ tịch Lý lại vào nằm viện, Vương Tử Quân tâầm cười lạnh. Hắn không đoán được trong hồ lô của Lý Quý Niên có bán thuốc gì, thế nhưng lúc này sự việc không hay kéo đến thì anh lại chạy đi ngay, đúng là quá gọn gàng.

- À, vậy thì cứ để cho chủ tịch Lý nghỉ ngơi cho tốt.

Vương Tử Quân nói đến điểm này thì trầm giọng nói:

- Ngày mai anh giúp tôi chuẩn bị một chút, chúng ta đến bệnh viện thăm hỏi chủ tịch Lý.

Kim Điền Lạc đồng ý một tiếng, hắn chuẩn bị lên tiếng thì nghe Vương Tử Quân hỏi tiếp:

- Chủ tịch Trình đi đâu rồi?

- Chủ tịch Trình cùng lái xe đi ra ngoài, nói là bị đau chân.

Kim Điền Lạc trầm ngâm một chút, hắn đột nhiên nói:

- Bí thư Vương, có một số việc ngài cũng đừng quá kiên trì.

Vương Tử Quân hiểu ý của Kim Điền Lạc, bây giờ Lý Quý Niên đã đi, thái độ của Trình Tự Học cũng mơ hồ, Kim Điền Lạc nói mình không cần gắng gượng vì hạng mục đường sắt Mân Cô cũng đúng mà thôi.

Nhưng chính mình có thể buông tha sao?

Đọc truyện chữ Full