TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 730: Gặp sóng cao ba nghìn mét, tự tin đời người hai trăm năm

Vương Tử Quân biết rõ hoa hồng là ai, thế nhưng hắn thật sự không phục khi phải là lá xanh, càng không muốn làm lá xanh, vì thế hắn phải chống lại.

- Đối diện con sóng ba nghìn mét, tự tin đời người hai trăm năm.

Vương Tử Quân khẽ lẩm bẩm một câu, sau đó có chút khổ sở, vì câu thơ này chính là câu trả lời của hắn với Mạc Đông Tường, là thái độ của bản thân.

Thái độ này đã chính thức quyết định sau này Mạc gia sẽ không có giúp đỡ gì lớn với Vương Tử Quân, càng đại biểu sau này mình chỉ có thể tự đi trên con đường của mình, Mạc gia không còn là chỗ dựa cho mình nữa.

Mạc Đông Tường rời đi, trên mặt còn mang theo vài phần khen ngợi. Thế nhưng biểu hiện khen ngợi như vậy chỉ là một thái độ, Mạc Đông Tường tuy đã bắt đầu thay thế Mạc lão gia tử thành người có chức vụ cao nhất trong Mạc gia, thế nhưng Mạc gia cũng không phải của một mình lão, lão cho ra quyết định phải suy xét lợi ích của rất nhiều người.

Khi Vương Tử Quân quay về phòng thì phát hiện Mạc Tiểu Bắc vẫn lẳng lặng chờ mình. Khi thấy hắn uống rượu thì nàng khẽ nói:

- Bố tìm anh vì chuyện gì?

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Không có gì, chỉ là nói vài việc vặt mà thôi.

Vương Tử Quân véo véo má của Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn kéo nàng vào lòng mình. Hắn cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lòng, thế là trong lòng có chút run rẩy, dần dần càng thêm kiên định.

Không có các người thì tôi vẫn phát triển rất tốt.

Dưới ánh nắng mặt trời vào buổi sáng, Vương Tử Quân dùng cơm sáng với Mạc lão gia tử và có biểu hiện cực kỳ bình thường. Mạc lão gia tử cũng trò chuyện vui vẻ, hồn nhiên như không biết tối qua Mạc Đông Tường nói chuyện với Vương Tử Quân.

Tất cả giống như chưa từng phát sinh, thế nhưng thực tế nó đã xảy ra. Vương Tử Quân ăn điểm tâm xong thì ôm lấy con trai vuốt ve một lúc lâu, cuối cùng Mạc Tiểu Bắc chở đến khu thường trú của thành phố La Nam.

- Bí thư Vương!

Khi thấy Vương Tử Quân đi đến, nhân viên công tác nhiệt tình chào hỏi, sau đó thông báo cho chủ nhiệm Hỗ Khánh Điền.

Khi Hỗ Khánh Điền và Kim Điền Lạc đi đến, Vương Tử Quân tổ chức một hội nghị tạm thời trong khu thường trú. Chủ đề của hội nghị chính là hạng mục đường sắt Mân Cô, trong hội nghị Vương Tử Quân nói đến tác dụng trọng điểm của hạng mục, chỉ còn hy vọng thì nhất định phải cố gắng.

Nhưng lúc này dù là nhóm người Hà Khởi Duệ hay Hỗ Khánh Điền đều căn bản không có nửa phần tin tưởng, bọn họ đều biết rõ những gì xảy ra hôm qua, biết rõ bây giờ mình có chạy nát chân thì sự việc cũng xem như là công dã tràng.

Nhưng Vương Tử Quân mở miệng thì bọn họ cũng không dám phản đối. Sau khi nói vài câu thương lượng, Hà Khởi Duệ cùng Vương Tử Quân ngồi xe đến cục đường sắt.

- Anh tìm ai?

Còn chưa đến cổng chính thì Vương Tử Quân đã bị cản lại, sau khi mất rất nhiều sức lực giải thích thì nhóm người bên hắn mới được vào cửa. Nhưng khi bọn họ nói với nhan viên tiếp đãi ý nghĩ của mình, lại nhận được câu trả lời hôm nay lãnh đạo bận việc, căn bản không có thời gian.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười khinh thường của tên cán bộ trẻ tuổi, hắn khẽ nói:

- Đồng chí, làm phiền anh nói cho lãnh đạo một vài lời, nói chúng tôi có chuyện quan trọng cần phản ánh với lãnh đạo.

- Chuyện quan trọng, hì hì, người muốn gặp lãnh đạo đều nói mình có chuyện quan trọng, chuyện của anh quan trọng nhưng của người khác cũng không phải không quan trọng. Anh nên đợi một chút đi, khi lãnh đạo có thời gian thì tôi sẽ báo cho anh.

Tên cán bộ trẻ tuổi nói, giọng điệu có vài phần qua loa.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của tên cán bộ trẻ, hắn chợt hiểu bây giờ dù mình nói gì cũng không thể dùng được, biết rõ con đường chỉ có một phần ngàn hy vọng bây giờ cũng không thể gắng gượng được nữa.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đi ra thì thấy một người đàn ông trung niên hơn năm mươi từ trên lầu đi xuống, người đi đường thấy người đàn ông này thì nhanh chóng trở nên cung kính, cũng có người mở miệng cung kính chào hỏi.

- Bộ trưởng Chu.

Nghe người ta mở miệng chào hỏi thì vẻ mặt Vương Tử Quân khẽ động, hắn lập tức tiến lên nghênh đón bộ trưởng Chu.

Vương Tử Quân cắn răng tiến lên, khi bộ trưởng Chu còn chưa lên xe thì hắn đã lớn tiếng nói:

- Chào bộ trưởng Chu, tôi là bí thư Vương Tử Quân của thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam, tôi có việc cần báo cáo với ngài.

Vương Tử Quân nói làm cho bộ trưởng Chu định lên xe chợt sững sờ, sau đó hắn quay đầu nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, dừng tiến độ lên xe rồi cười cười nói:

- Cậu là bí thư thị ủy thành phố La Nam? Còn trẻ như vậy mà đã là bí thư thị ủy, thật sự là trẻ tuổi tài cao, nhưng lúc này tôi có việc cần phải đi ngay.

Bộ trưởng Chu vừa nói vừa quay sang mở miệng với một người đàn ông trung niên ở sau lưng:

- Chủ nhiệm Hà, anh tiếp đãi bí thư Vương cho tôi, tiếp nhận lời phản ánh của cậu ấy, đợi tôi về sẽ xem xét xử lý.

Người đàn ông trung niên kia đi đến khẽ nói:

- Bộ trưởng Chu cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Vương Tử Quân nhìn bộ trưởng Chu ngồi lên chiếc Audi chậm rãi cất bánh, hắn chợt cảm thấy lần này chỉ sợ là không có hy vọng gì. Thế nhưng chủ nhiệm Hà rất khách khí, đưa hăn đến một gian phòng khách, cho người pha trà rót nước, sau đó bắt đầu nói chuyện.

Khi Vương Tử Quân nhắc đến sự việc liên quan đến hạng mục đường sắt Mân Cô, chợt có người đẩy cửa phòng, Khương Mộ Đông đi vào với vẻ mặt âm trầm. Hắn vừa vào cửa đã dùng giọng có vài phần khoa trương nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Ôi, còn tưởng là ai, thì ra là bí thư Vương của thành phố La Nam.

Vương Tử Quân thấy Khương Mộ Đông thì trong lòng thầm lạnh lẽo, hắn cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Khương Mộ Đông.

Chủ nhiệm Hà cũng thật sự không ngờ với sự xuất hiện của cục trưởng Khương Mộ Đông, nhưng bọn họ là người cùng đơn vị, hơn nữa quan hệ giữa hai bên lại rất tốt. Vì vậy sau khi Khương Mộ Đông đi vào thì hắn tùy ý nói:

- Cục trưởng Khương có quen biết với bí thư Vương, như vậy thì quá tốt rồi.

- Đúng vậy, không những quen thuộc, còn là rất quen thuộc. Anh Hà, chuyện này anh cứ giao cho tôi, nếu bộ trưởng Chu có hỏi, tôi sẽ giải thích cho anh ấy.

Khương Mộ Đông vỗ vỗ vai chủ nhiệm Hà rồi trầm giọng nói.

Chủ nhiệm Hà cũng không có tâm tư quan tâm đến những chuyện thế này, bây giờ nghe được Khương Mộ Đông nói như vậy thì lập tức cười cười nói:

- Cục trưởng Khương cứ xử lý đi, tôi còn có việc bận. Bí thư Vương, tôi cũng không giúp anh được.

Vương Tử Quân nhìn chủ nhiệm Hà sắp bỏ đi, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn cũng không đi mà vẫn thản nhiên ngồi nơi đó.

Khi cửa phòng được nhân viên đóng lại, Khương Mộ Đông dùng giọng âm trầm nói:

- Bí thư Vương, anh không phải rất kiêu ngạo sao? Thế nào lại chạy đến đây? Hì hì, tôi nói cho anh biết, có Khương Mộ Đông tôi ngồi ở vị trí này, thành phố La Nam cũng đừng hòng nắm được thứ gì, đừng uổng công vô ích.

Đọc truyện chữ Full