TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 786: Tổ chức hội nghị trong huyện

Hai người nói rồi cười phá lên ha hả thật sự giống như hai người tri âm gặp mặt nhau. Cô gái mặc váy ngắn khẽ đi đến châm thêm trà, Hà Tiến Chung chợt khoát tay áo nói:

- Giám đốc Trịnh, trà uống tận hứng là được, uống nhiều quá lại không ngủ được, ngày mai còn có hội nghị cần tham gia, tôi không thể vắng mặt được.

Trịnh Khiếu Đống cười cười, hắn cũng không miễn cưỡng, hắn nói:

- Cục trưởng Hà là người bận rộn, chỗ này của tôi cũng không bắt buộc, khi nào ngài rảnh thì đến nơi này dạo chơi một chút, tôi có trà ngon, lúc nào cũng có thể chiêu đãi anh.

Hà Tiến Chung cười cười đồng ý, sau đó đứng lên khỏi ghế rồi cất bước đi về phía cầu thang. Trịnh Khiếu Đống cũng đứng lên tiễn khách, cô gái mặc váy ngắn cũng buông bình trà cầm cặp da theo sát bước tiến của Hà Tiến Chung.

Hà Tiến Chung không nói gì thêm về chiếc cặp da trong tay cô gái váy ngắn, Trịnh Khiếu Đống cũng không nói gì, giống như cô gái và chiếc cặp da kia là không tồn tại. Nhưng khi đi đến đầu bậc cầu thang, Hà Tiến Chung chợt dừng lại, hắn nhìn thoáng qua Trịnh Khiếu Đống, sau đó mới dùng giọng đầy ẩn ý nói:

- Giám đốc Trịnh, chỉ có kẻ điên mới không bị pháp luật trừng phạt.

Hà Tiến Chung nói ra những lời này cho Trịnh Khiếu Đống nghe, hắn tin tưởng đối phương sẽ nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Hắn là người thông minh cơ trí hơn người, hắn biết rõ lúc nào nên nói những lời ra sao, đặc biệt là thúc đẩy sự việc như thế nào. Quả nhiên hắn nói ra một câu như vậy làm cho trái tim của Trịnh Khiếu Đống đập lên thật mạnh.

Sáng sớm Vương Tử Quân thức dậy, hắn nhìn đồng hồ và thấy đúng bảy giờ, sau đó hắn cầm điện thoại nhìn lướt qua, cuối cùng mới đi đánh răng rửa mặt.

Tuy huyện Dương Cương là một trong những huyện nghèo kém phát triển kinh tế nhất thành phố La Nam, thế nhưng nhà khách huyện ủy được xây dựng khá tốt, vì Vương Tử Quân tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố ở huyện Dương Cương, thế cho nên nhà khách huyện Dương Cương cũng đã chuẩn bị gian phòng tốt nhất cho Vương Tử Quân.

- Tút tút tút.

Vương Tử Quân rửa mặt xong thì điện thoại chợt vang lên, bên trong vang lên giọng nói và tiếng cười của Mạc Tiểu Bắc. Trước kia Mạc Tiểu Bắc rất ít khi gọi điện thoại, thế nhưng sau khi có con thì giống như tình cảm chất giấu trong lòng chợt bùng phát, nàng gọi điện thoại cho hắn rất nhiều, hơn nữa còn biểu hiện đầy đủ cảm giác thương nhớ trong lòng ra ngoài.

- Tử Quân, con của anh hôm qua đái ướt cả người ông cụ.

Mạc Tiểu Bắc giống như phát hiện có việc gì đó rất hay, nàng khẽ lên tiếng báo cáo với Vương Tử Quân.

Mặc dù biết chuyện này khó thể nào tránh được nhưng Vương Tử Quân vẫn không nhịn được phải bật cười, cũng nghe thấy tiếng cười của Mạc Tiểu Bắc ở phía bên kia. Ngay sau đó Mạc Tiểu Bắc chợt thấy tiếng cười của hắn có hơi lớn, lại có chút trào phúng, thế cho nên nàng ngừng cười và khẽ hừ một cái, thể hiện cảm giác có chút bất mãn của mình.

- Bí thư Vương, hôm qua bố đến nhà.

Mạc Tiểu Bắc đột nhiên thay đổi chủ đề, nàng khẽ nói.

Vương Tử Quân cũng không hoàn toàn tiếp thu lời nói của Mạc Tiểu Bắc, hắn nghĩ rằng Mạc Đông Viễn đến nhà Mạc lão gia tử hoàn toàn là bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.

- Không phải một tuần bố đến ba lượt sao?

- Là bố của anh.

Mạc Tiểu Bắc nghe được lời nói của Vương Tử Quân, cuối cùng cho ra đáp án như vậy.

Vương Tử Quân nghe nói bố mình đến gặp Mạc lão gia tử, thế là có chút ngẩn ngơ. Sau đó hắn thuận miệng nói:

- Bố của anh đến gặp ông cụ sao không liên lạc với anh trước nhỉ?

- Bố đến thủ đô đi họp.

Mạc Tiểu Bắc trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Bố anh đến xin chỉ thị của ông, để xem nên đãi tiệc trăm ngày của cháu ở thủ đô hay là Giang Thị.

Vương Tử Quân nghe đến vấn đề này thì cười nói:

- Thật sự khó thể quyết định, nhưng nơi nào cũng được, nếu hai bên đồng ý thì chúng ta làm hai lượt, hì hì, xem như thu hai phần tiền mừng.

Trong điện thoại vang lên tiếng cười như chuông bạc của Mạc Tiểu Bắc, sau đó nàng khẽ nói:

- Thật sự là cha nào con nấy, bố đến nói chuyện với ông cũng mở lời giống hệt như anh vậy.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn không ngờ bố mình là người nghiêm túc lại có thể mở miệng nói một câu nói ẩn giấu khôi hài như vậy trước mặt Mạc lão gia tử. Hắn cảm thấy đây cũng không phải là thứ gì cần bình luận, thế nên khẽ hỏi:

- Cuối cùng quyết định thế nào?

- Ông nói cũng đừng nên làm hai nơi, cứ tổ chức ở Giang Thị là được.

Mạc Tiểu Bắc cười cười rồi dùng giọng nghịch ngợm nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

- Bí thư Vương, có phải rất thất vọng không? Vì ông cho ra quyết định như vậy mà anh thất thu một phần tiền mừng rồi.

Vương Tử Quân nghe lời trêu chọc của Mạc Tiểu Bắc thì định mở lời đáp lại, đúng lúc này hắn nghe thấy tiếng khóc oe oe vang lên từ đầu dây bên kia. Mạc Tiểu Bắc lúc này cũng không còn tâm tư nói chuyện với Vương Tử Quân, nàng không nói gì thêm mà trực tiếp tắt điện thoại, sau đó nhanh chóng đi đến bên cạnh con yêu của mình.

Vương Tử Quân nghe thấy những tiêng tút tút vang lên trong điện thoại, hắn khẽ bấm nút tắt, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng. Lúc này trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một hình bóng của người phụ nữ khác, còn có gương mặt một đứa bé, thế là trong lòng không khỏi bừng lên tình cảm. Khoảnh khắc này Vương Tử Quân cảm thấy mình căn bản không thể nào giữ được vẻ bình tĩnh như thường ngày.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Y Phong ở phương nam, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Hắn bỏ qua ý nghĩ gọi điện thoại cho Y Phong, sau đó hướng về phía cánh cửa phòng nói:

- Vào đi.

- Bí thư Vương, hôm qua ngài nghỉ ngơi thế nào?

Đổng Trí Tân và Kim Điền Lạc cùng nhau đi vào, vừa vào cửa thì Kim Điền Lạc đã mỉm cười hỏi Vương Tử Quân.

- Ngủ rất ngon.

Vương Tử Quân cười cười, sau đó hắn nhìn ra phía sau Kim Điền Lạc, thấy hai người Nhan Sĩ Tắc và Trần Minh Tuấn cũng đến. Tối qua Vương Tử Quân đến nghỉ ngơi ở nhà khách huyện ủy, thế cho nên hai vị lãnh đạo huyện Dương Cương cũng không về nhà, trực tiếp ở lại nhà khách.

Nhưng nếu so sánh thì vẻ mặt Trần Minh Tuấn tiều tụy hơn Nhan Sĩ Tắc rất nhiều, tuy Vương Tử Quân không cho ra bất kỳ lời bình luận nào sở sự việc Trần Minh Tuấn gọi điện thoại yêu cầu thả Trịnh Hiểu Nam, thế nhưng không nói lời nào cũng chính là tỏ thái độ. Trần Minh Tuấn thật lòng cảm thấy đại họa đang giáng xuống đầu mình.

Tối qua Trần Minh Tuấn đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp, thế nhưng cuối cùng tất cả đều căn bản là không có chút tác dụng nào. Hắn cũng gọi điện thoại cho hậu trường của mình xin trợ giúp, thế nhưng không biết vì sao mà gọi hoài chẳng được, đến khi thư ký tiếp điện thoại thì lại nói lãnh đạo đang bận họp.

Họp? Chẳng lẽ là họp cả ngày? Trần Minh Tuấn nghĩ đến lời nói thận trọng của viên thư ký kia, thế là không khỏi mắng thầm, đây không phải là vứt bỏ chính mình sao?

Đọc truyện chữ Full