Vương Tử Quân nhìn ánh mặt trời lấp lánh rồi gật đầu nói:
- Thời tiết rất tốt.
- Thời tiết đẹp thế này nếu dùng để ngủ thì thật sự đáng tiếc.
Lục Ngọc Hùng nói đến đây thì cười hì hì nói:
- Đáng tiếc những người già như chúng tôi đều quý trọng thời gian, thế nhưng thanh niên lại sử dụng thời gian quá hoang phí, luôn chìm đắm trong những giấc mộng hão huyền vào những lúc đẹp trời như thế này.
Vương Tử Quân nghe ra ý nghĩa lời nói của Lục Ngọc Hùng, hắn nhìn gương mặt ngăm đen của đối phương, sau đó ngừng lại một chút rồi mới dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Trời chiều cũng đẹp, chỉ là khi đó lại có hoàng hôn, tôi lại không giống với bí thư Lục, tôi lại rất thích ánh nắng mặt trời.
Vẻ mặt Lục Ngọc Hùng chợt biến đổi, tất nhiên hắn cũng hiểu ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân. Nhưng hắn là người mở miệng mượn lời châm chọc, thế cho nên hắn cũng không thể buồn bực cho được.
- Ha ha ha, ánh sáng buổi chiều tuy không rực rỡ bằng ban mai nhưng lại ổn định, tuy buổi sáng bừng bừng sức sống nhưng không biết khi nào sẽ bị mây đen che giấu, biết đâu cả ngày không bừng sáng.
Lục Ngọc Hùng nói xong thì cười lên ha hả. xem tại TruyenFull.vn
Vương Tử Quân nhìn Lục Ngọc Hùng cười lớn, hắn cũng cười theo.
Lúc này mối quan hệ giữa hai người Vương Tử Quân và Lục Ngọc Hùng nhìn qua có vẻ hòa hợp, điều này làm cho đám nhân viên công tác ở bốn phía cảm thấy khó hiểu, cả đám cảm thấy cực kỳ kỳ quái, thầm nghĩ khi nào thì bí thư Vương và bí thư Lục trở nên thân mật như vậy?
Khi hai người Vương Tử Quân nở nụ cười thì Lý Quý Niên cũng xuống xe, hắn ngửa đầu nhìn trời, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhạt.
Thư ký đi bên cạnh Lý Quý Niên chợt báo cáo:
- Chủ tịch, sáng nay phòng tài chính tổ chức hội nghị tài chính toàn thành phố, trưởng phòng Mã gọi điện thoại đến hỏi xem ngài có thời gian tham gia không?
Lý Quý Niên sờ lên đầu rồi cười nói:
- Mỗi ngày đều có hội nghị này hội nghị kia, giống như một chủ tịch thành phố như tôi không đến thì bọn họ căn bản không tổ chức hội nghị vậy. Thế này đi, anh thông báo cho chủ tịch Hà, để anh ấy đến tham gia.
Thư ký đồng ý một tiếng, ngay sau đó ghi lại chỉ thị của lãnh đạo vào trong sổ. Sau khi đi vào phòng làm việc thì thư ký lại khẽ nói:
- Chủ tịch Lý, bí thư Khâu của quận Tứ Đằng muốn báo cáo công tác với ngài, ngài xem hôm na có nên cho anh ấy đến một chuyến không?
Lý Quý Niên chợt đen mặt, hắn trừng mắt nhìn viên thư ký rồi thản nhiên nói:
- Báo cáo, hội nghị, không thể cho tôi yên tĩnh một chút sao?
Thư ký ít khi nào gặp phải tình huống Lý Quý Niên đen mặt dạy bảo như vậy, thế cho nên trong lòng cực kỳ sợ hãi. Đối với hắn thì Lý Quý Niên chính là lãnh đạo lớn nhất, đừng nghĩ hắn ra ngoài cực kỳ uy phong, thế nhưng nếu làm mất đi niềm vui của lãnh đạo, xem như hắn sẽ chẳng còn gì.
Lý Quý Niên ngồi xuống ghế của mình, hắn nhìn gương mặt sợ hãi của thư ký, sau đó mới thản nhiên nói:
- Hom nay trừ khi tuyến trên có chỉ thị quan trọng, nếu không cậu đừng làm phiền tôi, tôi chỉ muốn xem kịch hay sắp xảy ra mà thôi.
"..."
Thư ký thấy gương mặt Lý Quý Niên lộ ra nụ cười vui vẻ, lúc này hắn mới thở dài một hơi, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để bắt đầu công tác của mình.
khi thư ký đặt ly trà bốc khói nghi ngút lên mặt bàn, chợt nghe thấy chủ tịch Lý mở miệng, một nhịp điêu quen thuộc vang lên, là bài "trắng sáng mười năm". Tuy nhịp điệu bài này cũng không quá hay nhưng thư ký lại thở dài một hơi, hắn biết mỗi lần lãnh đạo có biểu hiện như vậy là đang cực kỳ vui sướng. Hắn nhớ trước đó khi chủ tịch Lý hát bài này, chính là thời điểm Trình Tự Học rời khỏi vị trí bí thư thị ủy La Nam.
...
Những ngày qua Trình Tự Học rất an phận, sau sự kiện đường sắt Mân Cô thì lão giống như một quả bóng xì hơi, cũng không khoa chân múa tay với công tác thị ủy, rất ít khi phát biểu ý kiến. Hầu như ngày nào lão cũng trầm tĩnh làm cho đám nhân viên hội đồng nhân dân cảm thấy rất sợ hãi, rất sợ mình làm sai để trở thành nơi trút giận cho chủ tịch Trình.
Trong đám nhân viên công tác của hội đồng nhân dân thành phố thì kẻ sợ hãi nhất chính là chủ nhiệm văn phòng Phạm Nghiêm Đào. Người ta phải đứng cách xa Trình Tự Học, muốn tránh còn có thể chạy đi được, thế nhưng Phạm Nghiêm Đào lại khác, hắn là chủ nhiệm văn phòng, hắn muốn tránh cũng không có chỗ trốn.
Cuộc sống giống như cưỡng gian, đã tránh không thoát thì cứ chầm chậm mà hưởng thụ. Phạm Viết Đào phát triển đầy đủ tinh thần này, hắn cố gắng làm tốt công tác bản chức của mình, dù chủ tịch Trình có muốn nổi giận cũng không tìm ra cái cớ nào cả. Một chiêu này của hắn tuy có chút bị động, thế nhưng lại giảm bớt khả năng bị mắng.
Nhưng hôm nay hắn thật sự không yên, thầm hận hôm qua mình không chú ý, uống nhiều rượu và còn thừa cơ hội cùng vợ rối loạn cả đêm, tuy cả đêm sung sướng nhưng sáng thức đậy đã là bảy giờ bốn mươi. Khi thức dậy và nhìn vào đồng hồ thì cơ thể Phạm Nghiêm Đào giống như lên dây cót, hắn nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt qua loa, sau đó nhanh chóng đi về phía văn phòng hội đồng nhân dân thành phố. Nhưng hắn dù có đi nhanh thế nào cũng biết lần này mình đi làm muộn, trong lòng thầm nghĩ, xem ra lần này mình khó tránh được. Hắn nghĩ đến tình huống mình bị chủ tịch Trình mắng trước đó, hắn không khỏi oán giận chính mình. Nhưng dù oán giận cũng chỉ có thể đặt trong lòng, hắn khong thể vì chuyện này mà tự xử lý chính mình.
Khi Phạm Nghiêm Đào nhìn thấy chiếc xe Nissan Bluebird dừng trong bãi đậu xe, hắn thật sự hít vào một hơi thật sâu, sau đó đi về phía phòng làm việc của chủ tịch Trình. Duỗi đầu cũng bị chém, co đầu cũng bị chém, nếu tránh không thoát thì cứ để cho đối phương chém. Trong đầu hắn chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn xem xét lại trang phục bản thân, sau đó khẽ gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch Trình Tự Học
- Chủ tịch Trình, hôm nay tôi ngủ quên, điều này...
Phạm Nghiêm Đào là một kẻ xảo quyệt, hắn biết mình để cho lãnh đạo lấy cớ thì không bằng tự phê bình, như vậy Trình Tự Học có mắng cũng sẽ nhẹ hơn.
- Đến muộn một chút cũng không là vấn đề, hơn nữa Nghiêm Đào anh đến cũng không quá muộn.
Phạm Nghiêm Đào nghĩ rằng tiếp đón mình sẽ là một cơn mắng xối xả, thế nhưng hắn không ngờ tiếp đón mình lại là lời nói ấm áp như mùa xuân của Trình Tự Học. Hắn nhìn gương mặt đầy nụ cười của Trình Tự Học, thế là trong lòng càng thêm sợ hãi. Khi hắn chuẩn bị dùng giọng cực kỳ thành khẩn để kiểm điểm thì chợt nghe Trình Tự Học nói:
- Lần này đến chậm cũng không sao, lần sau đến sớm một chút là được, Nghiêm Đào, cậu đến đây, xem tôi vẽ tranh chữ thế nào?
Phạm Nghiêm Đào nghe thấy chủ tịch Trình Tự Học gọi mình là Nghiêm Đào, hắn chợt thở dài một hơi, hắn biết nguy cơ của mình đã qua.
Đúng lúc này đồng hồ chỉ tám giờ, Trình Tự Học đang nhìn bức tranh chữ của mình, trên mặt lộ ra vài phần chờ mong.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 801: Ánh mặt trời soi sáng nhân tâm
Chương 801: Ánh mặt trời soi sáng nhân tâm