TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 828: Đứng Trên Núi Xem Hổ Đấu, Đứng Trên Cầu Nhìn Nước Chảy

Vương Tử Quân ở lại thành phố Giang Thị ba ngày, thế nhưng ba ngày đó thật sự là bận rộn tối mắt. Khi Mạc lão gia tử đến thì có rất nhiều thân bằng hảo hữu gần xa đột nhiên chạy đến, vất vả lắm mới sắp xếp tốt đẹp. Đến khi hắn chuẩn bị nghỉ ngơi thì một cuộc điện thoại phá tan tình huống bình tĩnh của Vương Tử Quân.

Giám đốc Diêm Học Hà của công ty xây dựng Trẫm Thống đã tự sát.

Sau khi nhận được điện thoại của Mễ Hoa Lâm thì Vương Tử Quân chợt cảm thấy kinh ngạc. Hắn cũng không xa lạ gì Diêm Học Hà, người này đã từng bị tạm giam hình sự vì vụ việc vỡ đập nước Tiểu Nha Sơn, vì sao lại đột nhiên tự sát? Chẳng lẽ trong sự việc này có thứ gì đó không muốn người ta có thể nhận ra được? Vương Tử Quân nghĩ như vậy mà cảm thấy toàn thân vã mồ hôi lạnh, xem ra có người bị bức chó cùng rứt giậu, đã thiếu kiên nhẫn rồi.

Thật ra cả thành phố La Nam cũng biết chức vụ tổng giám đốc của Diêm Học Hà ở công ty xây dựng Trẫm Thống chỉ là danh nghĩa mà thôi, người chính thức có thể quyết định tương lai của công ty chính là Trịnh Khiếu Đống. Nhưng nếu nói từ phương diện pháp luật thì Trịnh Khiếu Đống căn bản không có chút liên hệ đến công ty kia. Vì thế sau khi con đập Tiểu Nha Sơn gặp chuyện không may, Diêm Học Hà bị cơ quan công an khống chế, Trịnh Khiếu Đống lại bình yên vô sự, không có chút vấn đề nào.

Lúc này Diêm Học Hà tự sát, chỉ sợ chân tướng sự việc lại tiếp tục bị che giấu.

- Bí thư Vương, tôi cảm thấy Diêm Học Hà không nhất định là tự sát.

Mễ Hoa Lâm trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát mới nói:

- Có chứng cứ gì không?

- Không, thế nhưng tôi cảm thấy dù bọn họ có cao tay thế nào thì cũng sẽ để lộ ra manh mối.

Mễ Hoa Lâm nói đến đây thì dùng giọng hỗ thẹn nói:

- Bí thư Vương, xảy ra chuyện này là trách nhiệm của cục công an, xin ngài cứ xử phạt.

Lúc này cục công an dù do Tống Ích Dân kiêm nhiệm vị trí cục trưởng, thế nhưng quyền lực chủ đạo lại rơi vào trong tay của Mễ Hoa Lâm. Tống Ích Dân là người thức thời, hắn biết rõ Vương Tử Quân đẩy mình lên vị trí cục trưởng cục công an là có ý riêng. Trước đó khi Vương Tử Quân cài lên đầu hắn vị trí cục trưởng cục công an, trong lòng hắn thật sự có đầy đủ hương vị, hắn không khỏi cảm thấy oán giận vì tình huống ngang ngược độc đoán của Vương Tử Quân.

Anh để Tống Ích Dân tôi làm một con rối trong cục công an thành phố, anh nghĩ rằng tôi là người hầu của anh sao? Cứ để anh sai khiến chạy xung quanh vậy à? Nếu không có quyền lực thì còn ra thể thống gì? Tất nhiên Tống Ích Dân biết rõ thủ đoạn của Vương Tử Quân, kết cục của Hà Tiến Chung luôn là thứ làm cho hắn nghĩ lại mà giật mình run sợ, cực kỳ sợ hãi uy thế của Vương Tử Quân. Dù hắn có chút khúc mắc trong lòng nhưng vẫn cố gắng bày ra bộ dạng cực kỳ đắc ý, chỉ xem như mình nắm chức vụ cục trưởng cục công an trên danh nghĩa, công tác chủ yếu được giao vào trong tay của Mễ Hoa Lâm.

- Hoa Lâm, không cần phải có tư tưởng gánh nặng, cục công an thành phố La Nam có mực nước rất sâu. Hiện tại xảy ra chuyện này nói rõ đám người kia đã luống cuống tay chân, xem ra đang muốn quấy đục nước.

Vương Tử Quân nói đến đây thì trầm giọng nói:

- Nước càng đục thì sẽ càng có cá xuất hiện.

Rất nhiều chuyện là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, khi Vương Tử Quân còn chưa về đến thành phố Sơn Viên thì điện thoại lại vang lên, lần này người gọi điện thoại đến là thư ký trưởng Kim Điền Lạc.

- Bí thư Vương, ngài đi đến đâu rồi?

Giọng điệu của Kim Điền Lạc có chút bình thản, thế nhưng tiếng hít thở vang lên trong ống nghe lại có chút dồn dập.

Vương Tử Quân biết rõ tính cách của Kim Điền Lạc, biết người này luôn cố gắng tỏ ra phong độ, dưới tình huống bình thường đều không chút rối loạn hay sợ hãi, vì sao hôm nay lại có thái độ khác thường như vậy? Hắn nghĩ như thế mà không khỏi dùng giọng nghi ngờ hỏi:

- Tôi sắp đến thành phố Sơn Viên, La Nam có chuyện gì sao?

- Bí thư Vương, người nhà của Diêm Học Hà đến chặn cổng ủy ban thành phố, yêu cầu lãnh đạo thành phố cho ra một câu trả lời phù hợp với cái chết của Diêm Học Hà.

Kim Điền Lạc nói đến đây thì tiếng hít thở mới trở lại bình thường.

Người nhà đến đòi câu trả lời rõ ràng, tình huống này đã sớm được Vương Tử Quân dự đoán trước, vì vậy hắn cũng không cảm thấy có gì bất ngờ. Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ dặn dò:

- Cứ làm việc theo quy củ là được.

Kim Điền Lạc không ngờ mình nóng lòng báo cáo với Vương Tử Quân, thế nhưng lại nhận được một đáp án như vậy. Hắn nghĩ rằng Diêm Học Hà tựu sát cũng không phải là ngẫu nhiên, nhất định là có người muốn bịt kín miệng Diêm Học Hà, muốn giết người bịt miệng.

Người nhà của Diêm Học Hà chính là một khâu quan trọng nhất trong sự kiện này, nếu Vương Tử Quân muốn ngăn chặn sự việc, quan trọng nhất chính là làm tốt công tác với người thân của Diêm Học Hà.

- Công tác với người thân của Diêm Học Hà...

Kim Điền Lạc có chút do dự, cuối cùng hắn cũng khẽ nhắc nhở Vương Tử Quân.

- Làm tốt công tác giải thích.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:

- Vụ án của Diêm Học Hà đã quá rõ ràng, tòa án có thể tiến hành phán quyết với hành vi của Diêm Học Hà. Còn chuyện Diêm Học Hà tự sát, chúng ta cứ cho ủy ban kỷ luật và tòa án phối hợp điều tra là được. Truyện được copy tại

Kim Điền Lạc chậm rãi suy xét ý tứ của Vương Tử Quân, sau đó hắn gật đầu nói:

- Bí thư Vương, tôi hiểu rồi.

Khi Vương Tử Quân chạy về thành phố La Nam, ở lầu sáu khách sạn Tinh La, Hà Tiến Chung đã là trưởng phòng khoa học công nghệ đang đi vào một gian phòng lớn. Khi hắn vừa vào cửa thì mọi người đều đứng lên đón chào, hắn khoát tay tỏ ý mời mọi người ngồi xuống, chính hắn cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ, sau đó ngồi xuống vị trí chủ vị.

Hà Tiến Chung nhìn đám thuộc hạ cũ ngồi ở bốn phía, hắn chợt sinh ra khoái cảm sao sáng quanh trăng. Mọi người nhiệt tình chào hỏi hắn, sau đó nói ra tình hình sau khi hắn rời khỏi cục công an. Lúc nà hắn chợt sinh ra cảm giác hoảng hốt, giống như cảm giác được nhiều người ủng hộ, được tôn sùng giống như chỉ còn là dĩ vãng.

Nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, rót rượu cho mọi người, một lát sau bữa tiệc đã bắt đầu.

- Cục trưởng Hà, tôi mời ngài một ly. Ha ha ha, ngài không biết bộ mặt của con sâu Mễ kia vào ngày hôm nay, thật sự là làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Phó cục trưởng Tác Lưu Duệ nắm khối hình sự trinh sát nâng ly rượu lên dùng giọng đắc ý báo cáo với Hà Tiến Chung.

Hà Tiến Chung cũng nở nụ cười, thế nhưng trong lòng hắn căn bản không có bao nhiêu vui sướng. Dù sự việc này sau đó hắn mới biết được, thế nhưng theo những gì hắn hiểu về Tác Lưu Duệ, hắn hiểu rõ ràng phía sau sự việc này che giấu điều gì.

Nhưng Hà Tiến Chung cũng không nói điều gì khác, hắn chỉ mỉm cười nhìn Tác Lưu Duệ. Tuy bây giờ hắn vẫn ngồi trên vị trí chủ vị, thái độ của đám người Tác Lưu Duệ vẫn nhiệt tình như trước, thế nhưng trong lòng lại rối lên như có ong vò vẽ bay bên trong, sự thật chính là vị trí của hắn không còn giống như trước kia. Cũng may hắn là người lòng dạ sâu đậm, dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng chỉ nói ra những lời êm tai, làm cho người ta cảm thấy mình căn bản là cực kỳ ung dung bình tĩnh. Nhìn vào điểm này thì chính hắn cũng cảm thấy bội phục vì công phu hàm dưỡng của chính mình.

Trước kia Hà Tiến Chung có thể bao quát đám người Tác Lưu Duệ, cũng không phải là hắn có chỉ số thông minh cao hơn bọn họ, mà hắn có uy tín. Khi đó hắn là cục trưởng cục công an, là người ở trên vị trí nhất ngôn cửu đỉnh. Dù bây giờ hắn là một trưởng phòng với cấp bậc tương đương trước kia, thế nhưng trưởng phòng khoa học công nghệ cũng cực kỳ khác biệt với chức vụ cục trưởng cục công an, độ nặng lại càng không thể nào so sánh nổi. Nếu nói không chút khoa trương, trong mắt đại đa số mọi người, hắn là trưởng phòng khoa học công nghệ so ra còn kém đội trưởng đội cảnh sát giao thông La Thường Minh.

Hà Tiến Chung nâng ly rượu lên cụng với Tác Lưu Duệ. Tác Lưu Duệ nâng ly lên uống cạn, sau đó hắn cười nói với Hà Tiến Chung:

- Hôm nay sau khi anh Trương của trại tạm giam đến báo cáo, con sâu Mễ đang tổ chức họp phân phối công tác, khi nghe anh Trương báo cáo thì vẻ mặt tái xám giống như xác chết.

- Người này quá nhát gan, bộ dạng kia sao có thể làm lãnh đạo cục công an? Con bà nó, cho dù có người làm chỗ dựa cũng sẽ không làm ăn được gì.

Tác Lưu Duệ nói đến đây thì giống như cảm nhận được điều gì đó, hắn nhìn thoáng qua Hà Tiến Chung, sau đó dùng giọng nịnh nọt nói:

- Cục công an thành phố La Nam chúng ta nếu muốn an ổn thì phải cho cục trưởng Hà đến tọa trấn, cục trưởng Hà chỉ cần vung tay lên một cái là có thể dễ dàng xử lý tất cả các vấn đề rồi.

Tác Lưu Duệ càng nói càng chân thành thắm thiết, nhưng càng là như vậy thì Hà Tiến Chung càng thấu hiểu tâm tư của Tác Lưu Duệ, đó là mình căn bản không têể nào quay về cục công an. Cho dù sự việc vừa diễn ra có tạo ra chút áp lực cho bí thư Vương, thế nhưng hắn cũng sẽ không được đưa về cục công an, dù sao cũng không bao giờ có khả năng thay người xoành xoạch như vậy được.

Tác Lưu Duệ hiểu rõ điều này, đám người đang ngồi nơi đây cũng hiểu rất rõ. Vì mọi người đều hiểu cho nên chỉ cười mà không nói, cũng không ai mở miệng phụ họa theo Tác Lưu Duệ. Bọn họ cũng không phải sợ mình mở miệng làm cho Hà Tiến Chung mất mặt, chỉ sợ mình quá nhiệt tình sẽ bị Tác Lưu Duệ ghi hận trong lòng.

Một chuyên làm cho người ta cảm thấy không thoải mái nhất chính là mình đang còn sống, thế nhưng những người trước kia luôn nịnh nọt ton hót với mình, đám người mà trước kia hận không thể xách bô theo mình cả ngày, bây giờ lại công khai không coi mình ra gì. Hà Tiến Chung trải qua biến cố từ cục công an đến phòng khoa học công nghệ, hắn tự xưng là đã tu luyện đến mức giỏi chịu đựng, cực kỳ ẩn nhẫn. Thế nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một người còn sống sờ sờ, vì vậy chút biến hóa của bộ hạ cũ xảy ra trước mắt, dù hắn cố gắng tỏ ra không quan tâm, thế nhưng trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.

- Những chuyện này xử lý một hai người là được, căn bản không thể động vào gân cốt của tên họ Mễ kia.

Hà Tiến Chung dùng giọng lạnh lùng dội xuống một gáo nước lã.

Tác Lưu Duệ vẫn nở nụ cười không chút biến đổi, tuy hắn biểu hiện cực kỳ tôn kính Hà Tiến Chung, thế nhưng thực tế lại không xem cục trưởng Hà bây giờ là trưởng phòng khoa học công nghệ ra cái quái gì.

Chính trị không phải chú trọng thực tài, nó chú trọng đến quyền mưu, Tác Lưu Duệ biết được lý luận kinh điển này khi đọc quyển sách "Nghệ thuật chính trị". Khi nhìn thấy câu nói lý luận kia thì hắn cảm thấy rất mới lạ, nhưng đến tối nằm trên giường suy ngẫm lại, liên lạc lý luận kia với thực tế, hắn cảm thấy nó thật sự rất đúng đắn.

Ví dụ điển hình nhất là Hà Tiến Chung, nếu như Vương Tử Quân vẫn còn ở thành phố La Nam, như vậy Hà Tiến Chung cũng không thể nào phất lên ở thành phố La Nam hay trong cục công an, không bao giờ có ngày nổi danh. Có vị lãnh đạo nào tình nguyện để một cây đinh đâm vào mắt mình? Xem ra lúc này Hà Tiến Chung đã rời khỏi vũ đài chính trị của thành phố Đông Bộ, ngược lại thì Tác Lưu Duệ lại là người có cơ hội biểu diễn.

Sau khi có những suy nghĩ như vậy thì Tác Lưu Duệ cảm thấy rất hưng phấn, hắn xoa xoa tay cố gắng công tác. Ngày hôm đó hắn uống rượu với một người bạn, người kia nhiệt tình giúp hắn phân tích tình cảnh ở cục công an, nói về những người có năng lực nhưng không có quyền lực, nguyên nhân không được đề bạt chỉ có ba con đường: Một là giống như quả phụ nằm ngủ, bên trên không có người nào; thứ hai là ngủ như tiểu thư, liên tục thay người; ba là ngủ với vợ mình, làm việc cho chính mình, đánh mất tất cả thời gian và tinh lực của chính mình vào những công việc quá máy móc.

Người bạn nói như vậy làm cho Tác Lưu Duệ không khỏi ôm bụng cười lớn, thế nhưng sau khi quay về thì Tác Lưu Duệ lại nghĩ về chính mình, cảm thấy với điều kiện của bản thân thật sự có hy vọng tiến lên vị trí lãnh đạo cục công an.

Chưa nói đến những thứ khác, bây giờ mối liên hệ giữa mình với các vị lãnh đạo cấp trên thân mật hơn Hà Tiến Chung rất nhiều lần. Hơn nữa bí thư Lục dù không nói ra thế nhưng ý nghĩ thế nào thì đã quá rõ ràng, đã thầm đồng ý với tình huống mình tiến lên làm cục trưởng cục công an.

Không phản đối chính là giúp đỡ, có một số việc cũng không cần để cho lãnh đạo phải mở miệng ra hứa hẹn.

- Cục trưởng Hà, họ Mễ kia muốn thoải mái vượt qua kiểm tra lần này cũng không dễ dàng gì. Tôi đã được một người bạn truyền tin đến, nói rằng cục công an tỉnh rất coi trọng vụ này, muốn phái tổ liên hợp đến thành phố chúng ta điều tra từ đầu đến cuối. Hơn nữa nghe nói cục trưởng Viên rất bất mãn với vụ việc này, anh ấy vỗ bàn yêu cầu cục trưởng Triệu Quân Hạo nhất định phải chăm chú điều tra và xử lý thật nghiêm.

Phản ứng của cục công an tỉnh làm cho Hà Tiến Chung có chút sững sốt, hắn cảm thấy cục công an tỉnh phản ứng quá manh mẽ với sự việc này. Cái gì mà chăm chú điều tra, xử lý nghiêm khắc chứ? Trong sự việc này rốt cuộc có ý nghĩa gì, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Khi Hà Tiến Chung đang trầm ngâm thì Chủng Trường Thiện ngồi bên cạnh Tác Lưu Duệ chợt khẽ cười nói:

- Cục trưởng Hà, cục trưởng Viên cực kỳ tán thưởng năng lực công tác của ngài.

Hà Tiến Chung khẽ giật mình, hắn chợt hiểu ra vấn đề. Lãnh đạo cục công an tỉnh sở dĩ có phản ứng như vậy cũng không phải là vì một phạm nhân tự sát, lại càng không thể không biết bên trong có lỗ hổng.

Điều làm cho cục trưởng Viên phẫn nộ chính là sự việc của chính mình, bí thư Vương căn bản không suy xét ý kiến của cục công an tỉnh mà trực tiếp nắm bắt mình. Dù Hà Tiến Chung thuộc quản lý của thành phố La Nam, thế nhưng phương diện công tác lại nằm dưới quyền chỉ đạo của cục công an tỉnh. Hơn nữa theo tính công tác chuyên nghiệp của cục công an, cộng với tác phong công tác cường thế của cục trưởng Viên, lãnh đạo luôn tiến hành can thiệp vào công tác bổ nhiệm vị trí cục trưởng cục công an mười chín thành phố trong tỉnh, hơn nữa còn nắm quyền chủ động ở nhiều địa phương.

Tuy không phải là không có ý kiến bất đồng, thế nhưng phần lớn sự việc đều được thương lượng giải quyết. Lúc này Vương Tử Quân nắm lá cờ bồi dưỡng cán bộ để ép Hà Tiến Chung rời khỏi chức vụ, điều này đã động đến thần kinh của cục trưởng Viên. Nếu nói phái tổ điều tra xuống nắm chặt vụ án tự sát lần này, không bằng nói đây là một đợt va chạm giữa cục trưởng Viên và bí thư Vương.

Hà Tiến Chung nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của Tác Lưu Duệ, hắn chợt cảm thấy rất bi ai. Mình xuống đài rõ ràng làm đá lót đường cho kẻ khác, điều này sao có thể làm hắn vui vẻ cho được?

Trong lòng tuy không thoải mái nhưng Hà Tiến Chung dù sao cũng là một nhân vật ở thành phố La Nam, hắn biết rõ mình đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Lúc này mình không còn ép được Tác Lưu Duệ, như vậy cứ nên làm tốt quan hệ với đối phương thì hay hơn.

Hà Tiến Chung trầm ngâm giây lát thì cười nói:

- Cục trưởng Viên đã có ý như vậy thì quá tốt, cục trưởng Tác, anh xem như có cơ hội để biểu hiện, đồng thời anh cũng nhất định phải nắm chắc công tác với cục trưởng Triệu.

Hà Tiến Chung nói đến đây thì sờ cằm nói tiếp:

- Năm xưa khi tôi còn học đại học thì cục trưởng Triệu là chủ tịch hội học sinh trong trường, lần này anh ấy đến thành phố La Nam, tôi là một người bạn học cũ, tất nhiên cũng phải tận tình địa chủ mới được.

Nụ cười trên mặt Tác Lưu Duệ càng thêm chân thành, hắn vừa mở chai rượu rót vào ly cho Hà Tiến Chung vừa cười nói:

- Cục trưởng Hà, anh nói ra như vậy làm cho tôi cảm thấy rất xấu hổ, năm xưa khi tôi nhập gánh công tác với anh, tôi đã nói rõ ràng rằng mình là lính của anh, vĩnh viễn là lính của anh, anh nói gì tôi làm nấy, nói kéo xe sẽ kéo xe. Trong mắt tôi thì cục trưởng cục công an chính là của anh, mãi mãi không có ai có thể thay thế được vị trí của anh.

Hà Tiến Chung căn bản không tin những lời nịnh nọt của Tác Lưu Duệ, đám người ngồi nơi đây cũng không tin, thế nhưng vẻ mặt kẻ nào cũng tỏ ra cực kỳ kích động. Đặc biệt là Hà Tiến Chung, hắn càng vỗ vỗ vai của Tác Lưu Duệ rồi nói:

- Anh Tác, những lời của anh thật sự đã quá chân tình, thật sự làm cho một người làm anh như tôi phải cảm động. Thế nhưng anh là người có năng lực mạnh mẽ, lúc này lại có cơ hội tốt, vào thời điểm mấu chốt cũng nên tiến lên tranh thủ mới được. Tôi hiểu rõ tình huống của mình, cho dù cục trưởng Viên có làm thế nào thì tôi cũng không thể nào khôi phục vị trí cũ được nữa.

- Nhưng anh thì lại khác, anh không phải là người thuộc phái bên kia, hơn nữa lại có uy vọng rất lớn trong cục công an thành phố. Cục trưởng Viên coi trọng anh, bên dưới lại có người trợ lực, nếu anh không nắm chắc thì đến lúc đó sẽ hối hận không kịp, cũng xem như có lỗi với đám anh em chúng tôi.

Hà Tiến Chung giống như thật sự xúc động, hắn dùng một tay nâng ly rượu rồi trầm giọng nói:

- Anh Tác, anh em chúng ta có tình cảm sâu đậm thế nào? Còn thiếu thân mật nữa sao? Anh nói xem, anh và tôi làm cục trưởng cục công an có gì là khác nhau? Chẳng lẽ anh làm cục trưởng cục công an thì không còn quan tâm đến người làm anh như tôi nữa sao?

Chủng Trường Thiện nhìn hai người Hà Tiến Chung nói chuyện cởi mở vui vẻ với nhau mà thầm cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ cục trưởng Hà thật sự nói rất đúng, đến khi Tác Lưu Duệ lên làm cục trưởng thì anh đừng hòng nói được lời nào. Nhưng những lời như vậy hắn tự mình hiểu mà không thể nói ra, hơn nữa những người nơi đây cũng hiểu rõ vấn đề.

- Cục trưởng Hà, anh yên tâm, cẩu thả sinh phú quý, mọi vật cùng phát triển với nhau, sau này chuyện của anh là của tôi, nếu ai dám không nể mặt anh thì rõ ràng là không nể mặt anh em chúng tôi. Con bà nó, tôi còn ở thành phố La Nam này, đừng hòng có kẻ nào không nể mặt anh em chúng ta.

Tác Lưu Duệ cụng ly với Hà Tiến Chung, cũng không phải là uống rượu đúng độ hay không mà dùng giọng đầy hào khí nói với Hà Tiến Chung.

Đám người lại nâng ly cụng với nhau, Hà Tiến Chung nhìn ly rượu mà trong lòng tràn đầy mâu thuẫn. Dù hắn có chút vướng mắc với tình huống Tác Lưu Duệ lên làm cục trưởng cục công an, thế nhưng lại có chút không yên, bí thư Vương sẽ thất bại trong sự kiện lần này sao?

Đọc truyện chữ Full