Vương Tử Quân sau khi trải qua nhiều biến cố thì có chút sợ số mệnh, cảm thấy cuộc sống tụ tán vô thường, chỉ sợ đều có căn nguyên nhân quả. Vương Tử Quân gặp mặt Liêu An Như giống như minh chứng cho điều này.
Lúc này liêu an như đã thay đổi một bộ trang phục mới, nàng thật sự quá đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta chột dạ. Vương Tử Quân không dám nhìn nàng quá cẩn thận, giống như cô gái này càng lớn càng trắng trẻo, dáng người càng cao gầy, hai mắt làm cho người ta căn bản không dám đối mặt. Nàng mặc một chiếc áo lông trắng, váy dài màu xanh, bộ dạng cực kỳ đầy đặn. Vương Tử Quân dù cũng xem như là người có kinh nghiệm, hôm nay nhìn thấy Liêu An Như lại giống như một sinh viên đang yêu. Thế nhưng vì nhiều năm tu luyện nên hắn không biểu hiện ra bên ngoài, tuy trong lòng gió thổi mây tuôn nhưng vẻ ngoài vẫn chậm rãi, bình tĩnh, ung dung.
Người quen biết với Vương Tử Quân chính là ngôi sao nổi tiếng cả nước, lại là một mỹ nữ, thế cho nên hắn nên biểu hiện thật tốt, dù sao đây cũng là tâm lý của bất kỳ người đàn ông nào.
Liêu An Như cũng muốn trò chuyện vài câu với vương tử quân, dù những năm qua số đàn ông theo đuổi nàng rất nhiều, trong đó cũng không thiếu những người vĩ đại, nhưng trong lòng nàng căn bản không thể nào bỏ đi gánh nặng kia được. Người đàn ông này giống như một ngọn núi cao vắt ngang lòng nàng, dù nhìn thấy bất kỳ người đàn ông nào, nàng cũng chỉ có thể coi là người thường mà thôi. Ba chữ Vương Tử Quân thật sự khó thể nào xóa nhòa được trong tâm trí nàng.
Liêu An Như càng trưởng thành càng trở thành một người phụ nữ lý trí, nàng cũng đã nhiều lần cảnh tỉnh chính mình, không phải chỉ một lần cố gắng quên người đàn ông này. Nhưng bây giờ khi nàng ở đối diện với hắn, nàng chợt cảm thấy mình hít thở khó khăn, chỉ cảm thấy có một vật chất vô hình nào đó tràn ngập cõi lòng, làm cho chính mình mất hồn mất vía.
- Tổng giám đốc Tiêu, Liêu tiểu thư vẫn còn nhiều việc phải làm, hôm nay quay phim cũng không thuận lợi, nếu không bỏ ra thêm chút sức, chỉ sợ sẽ khó thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.
Giọng nói của đạo diễn Trần chợt vang lên.
Tiêu Quảng Niên có chút căm tức, đạo diễn Trần kia sao lại không có ánh mắt như vậy? Biết đâu trong mắt đạo diễn Trần thì Vương Tử Quân chỉ là một quan viên địa phương, hắn cũng không quan tâm, cùng lắm thì không cần quay phim ở thành phố La Nam. Nhưng Tiêu Quảng Niên thì lại khác, hắn sở dĩ có thể quay bộ phim này cũng là vì Vương Tử Quân hỗ trợ, lúc này hắn sao dám làm cho Vương Tử Quân mất hứng?
- Đạo diễn Trần, hôm nay bí thư Vương đến thị sát, mọi người nghỉ ngơi một ngày, tất cả phí tổn tôi gánh hết.
Tiêu Quảng Niên là một nhà đầu tư, hắn nói ra những lời này với nội dung cảnh tỉnh đạo diễn Trần, đừng cố gắng làm cho mình không thoải mái.
Nhưng đáng tiếc là đạo diễn Trần lại không nể mặt Tiêu Quảng Niên, hắn thấy hôm nay Liêu An Như cứ mãi mỉm cười nhìn Vương Tử Quân, trong lòng thật sự không thoải mái. Hắn rất nắm chắc tâm lý, phụ nữ có trạng thái như vậy, rõ ràng đã coi trọng người đối diện. Nếu người phụ nữ biểu hiện thiên tính của mình trước mặt đàn ông, lại tỏ ra mềm mại phóng túng, dịu dàng ngoan ngoãn, lại có vẻ tùy hứng, săn sóc quan tâm, rõ ràng lại càng rơi vào lưới tình. Lúc này Liêu An Như thật sự không khác gì một người phụ nữ đang có biểu hiện nguy hiểm trong mắt đạo diễn Trần.
Đạo diễn Trần nghĩ đến đây mà dùng ánh mắt không chút kiêng kỵ nhìn Liêu An Như, hai mắt chợt sinh ra cảm giác đau nhức. Hắn chợt cảm thấy Vương Tử Quân đến thị sát giống như là có âm mưu, thầm nghĩ đến sự việc sẽ phát sinh, thế là trong lòng càng không thoải mái. Một người phụ nữ xinh đẹp trong trắng tinh khiết như thế này sao có thể cho vào trong tay tên kia? Cho dù đối phương có là quan viên cấp bậc nào cũng là như vậy mà thôi.
Vì thế đạo diễn Trần cũng dùng giọng không chút khách khí nói với Tiêu Quảng Niên:
- Tổng giám đốc Tiêu, chúng ta mỗi ngày đều có kế hoạch rõ ràng, nếu như hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ sẽ trễ nãi kỳ hạn công trình.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua đạo diễn Trần, hắn đã thầm hiểu ý nghĩ của đối phương, hắn cười cười nói:
- Đạo diễn Trần, tôi đến đây chỉ một lát mà thôi, không bằng các anh nghỉ ngơi một chút, vừa vặn tôi cũng có vài việc cần thương lượng với anh.
Tiêu Quảng Niên nãy giờ luôn đặt trái tim lên cuống họng, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì nhanh chóng lên tiếng phụ họa:
- Đúng đúng đúng, làm việc cần phải kết hợp với nghỉ ngơi, nên tranh thủ nghỉ ngơi một lát rồi nói sau.
Đoàn người lúc này đã được Huyền Chân đạo nhân đưa vào bên trong đạo quán, bên trong đã sớm chuẩn bị phòng, Huyền Chân đạo nhân pha trà rót nước rồi lui ra.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn cảm thấy người có hơi nóng lên, lúc này cảm giác mệt mỏi vì đi đường núi đã biến mất không còn.
- Bí thư Vương, con người của tôi ngoài phim ảnh thì cũng không hiểu gì khác, ngài đến tìm tôi có phải là nói về chuyện làm phim không?
Đạo diễn Trần nhìn thấy Liêu An Như được sắp xếp ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, thế là trên mặt chợt có chút khó chịu.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đạo diễn Trần, ngài thật sự nói đúng, tôi đến tìm ngài cũng là vì có vài quan điểm liên quan đến phim ảnh.
Ánh mắt đạo diễn Trần xẹt qua người Liêu An Như, khi hắn thấy Liêu An Như dùng ánh mắt khác thường nhìn Vương Tử Quân, trong lòng càng bùng lên cảm giác ghen tuông. Dù hắn chưa từng thổ lộ với Liêu An Như, thế nhưng từ sau khi Liêu An Như tham gia tổ đóng phim, hắn nghĩ rằng đó chỉ là sự việc sớm muộn mà thôi.
- Không ngờ bí thư Vương lại cũng là người có hứng ở phương diện phim ảnh. Tôi đã nghe giám đốc Tiêu nói ngài đã từng xem qua kịch bản phim Thiên Kiếm Vấn Tình. Có câu người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, bây giờ tôi quay bộ phim này và vẫn cảm thấy gặp phải vài vấn đề khó khăn, không biết bí thư Vương có thể chỉ điểm cho một hai phần được không?
Đạo diễn Trần nói đến đây thì tỏ ra khiêm tốn thỉnh giáo, thế nhưng lời nói lại căn bản làm cho người ta cảm thấy hắn không có tâm tư thỉnh giáo.
Tiêu Quảng Niên đứng thẳng người lên, hắn tuy chỉ là người đầu tư, thế nhưng hắn biết một người làm đạo diễn sẽ có kiến thức nghệ thuật rất rộng, căn bản không phải là người thường có thể so sánh được. Vương Tử Quân tuy là người kiến thức rộng, nhưng dù sao thì người ngành nào biết nghành ấy, đạo diễn Trần đặt câu hỏi như vậy, chẳng phải đang cố ý làm khó Vương Tử Quân sao?
Liêu An Như lúc này chợt nhíu mày, nàng thật sự có chút căm tức đạo diễn Trần. Nàng biết rõ đây là đối phương đang gây khó cho Vương Tử Quân, thế là chút hảo cảm với đạo diễn Trần chợt tan biến sạch sẽ. Nhưng lúc này đạo diễn Trần đang hỏi Vương Tử Quân, nàng thật sự không giúp được gì.
Nhan Sĩ Tắc cũng thầm mắng trong lòng, hắn là bí thư huyện Dương Phong, cũng không dễ dàng gì khi mời bí thư Vương xuống huyện của mình. Bây giờ bí thư Vương đang vui vẻ, sao lại có thể để cho tên kia dội vào một gáo nước lạnh cho được?
Nhưng lúc này Nhan Sĩ Tắc dù cố tình cứu Vương Tử Quân ra cũng không đủ lực, từ sau khi hắn lên làm bí thư huyện ủy thì tâm cả tâm tư đặt vào phương diện đấu thiên đấu địa và đấu người, nào có thời gian xem phim này nọ? Lúc này hắn căn bản còn chưa tiếp xúc qua kịch bản kia, nào có thể nói gì được?
Con bà nó, đợi đến khi bí thư Vương rời khỏi huyện Dương Phong, ông sẽ không cho các người tiếp tục làm phim ở đây nữa. Nhan Sĩ Tắc là một cán bộ đi lên từ cơ sở, hắn cũng không phải là một người dễ trêu vào.
Khi Nhan Sĩ Tắc đang thầm tính toán thì tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Vương Tử Quân. Lúc này trong lòng những nhân viên đi theo Vương Tử Quân cũng thầm nghĩ, bí thư nên nói mình không phải là người trong nghề, nào vượt mặt được nhân sĩ chuyên nghiệp? Như vậy cũng không có vấn đề.
Cũng không ai ngờ lúc này Vương Tử Quân căn bản là không chút căng thẳng, nếu như đạo diễn Trần hỏi về kịch bản khác, hắn có lẽ phải nói ra vài lý do để mình thoát khỏi tình cảnh khốn khó. Nhưng hắn thật sự đã từng xem bộ phim Thiên Kiếm Vấn Tình, cũng xem qua tuần san những câu nói của đạo diễn Trần liên quan đến bộ phim, cũng được đọc những lời bình của các nhân sĩ trong ngành, thế cho nên hắn căn bản là không chút sợ hãi.
Vương Tử Quân đã có tính toán từ trước, hắn trầm giọng nói;
- Đạo diễn Trần, tôi không quá rõ quay phim diễn xuất như thế nào, thế nhưng tôi căn cứ vào kịch bản, cảm thấy nó nên chú trọng vài trọng điểm, như thế mới có thể đạt được hiệu quả xứng đáng.
Đạo diễn Trần vốnn đang chờ Vương Tử Quân nói mình không am hiểu về nghệ thuật, không ngờ đối phương chẳng những không nói như vậy, còn bắt đầu khoa chân múa tay can thiệp. Nhưng càng như vậy thì hắn càng vui vẻ, hắn là một đạo diễn nổi tiếng, đừng nói là một người căn bản không hiểu về làm phim như Vương Tử Quân, dù là thầy dạy hắn đến đây, hắn cũng có đủ cơ sở để biện luận.
- Tôi cảm thấy bộ phim này nên chú trọng văn hóa, bộ phim này chủ yếu là phụ trợ một chữ tình, nhưng lại càng chú trọng vào chữ tiên, dù sao cũng ẩn giấu văn hóa đạo gia. Hơn nữa khi làm phim cần chú trọng phối hợp màu sắc, tôi thấy bây giờ có nhiều bộ phim không chú trọng và không có biến đổi quá lớn với quần áo trang phục của nhân vật chính, đây rõ ràng là hiện tượng không tốt. Vì chúng ta làm phim về tiên, thế cho nên càng phải thông qua hoàn cảnh và phục sức để làm nổi bật phương diện này.
Vương Tử Quân nói rấ chậm, vì hắn vừa nói vừa phải suy xét và tìm kiếm từ ngữ. Lúc này vẻ mặt của đạo diễn Trần đang dần ở nên ngưng trọng, khi Vương Tử Quân nói đến phương diện bộ phim không nên quá mức thác loạn, phải tô điểm thật sự rõ ràng như một bức tranh, ánh mắt của hắn dần trở nên nóng rực.
Đạo diễn Trần là một người làm phim rất cố chấp, hắn có thể nói thật sự rất chú trọng đến bộ phim Thiên Kiếm Vấn Tình này.
Nhưng lúc này lời nói của Vương Tử Quân lại làm cho đạo diễn Trần chợt hiểu ra nhiều thứ, mở ra cho hắn một cánh cửa khá, hơn nữa cánh cửa này rất gần với lý tưởng của hắn. Giống như hắn đang đi trên một con đường, thế nhưng con đường này đi lên đỉnh núi, hắn đang ở dưới chân núi mà Vương Tử Quân đã đi đến đỉnh rồi.
- Bí thư Vương, những lời của ngài thật sự làm tôi chợt hiểu ra vài vấn đề, vốn tôi cũng không có quá nhiều hy vọng, nhưng ngài nói như vậy làm tôi càng có thêm lòng tin với bộ phim Thiên Kiếm Vấn Tình. Đúng rồi, bí thư Vương, hôm nay dù thế nào thì ngài cũng phải chỉ đạo cho tôi một chút, xem như ngài bỏ ra chút thời gian, mong ngài cho tôi một cơ hội.
Đạo diễn Trần nhanh chóng kéo tay Vương Tử Quân, giống như sợ vị chuyên gia này bỏ chạy mà không cho mình cơ hội. Hắn mở miệng, lời nói có chút rối loạn.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt kích động của đạo diễn Trần, hắn khẽ gật đầu nói:
- Tôi cũng thích kịch bản của bộ phim này, bây giờ đã đến đây, nhất định cùng nhau tham khảo một chút, vừa vặn tôi còn có vài việc cần nhờ đạo diễn Trần hỗ trợ.
Tiêu Quảng Niên nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân thì chợt thở dài một hơi, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía đạo diễn Trần lại có chút mê man. Hắn thầm nghĩ đạo diễn Trần thật sự không thể căn cứ vào tướng mạo được, người này có vẻ giống một tên ngốc, lại không ngờ có thể nói ra những lời nịnh hót như vừa rồi với bí thư Vương Tử Quân.
Tiêu Quảng Niên nghĩ đến đây mà thầm nghĩ đạo diễn Trần trước nay luôn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn mình, không phải cảm thấy cấp bậc của mình không đủ sao?
Nhan Sĩ Tắc thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ đến những thứ này, thế là cảm thấy giống như công phu vuốt mông ngựa của mình giống như đang giảm xuống. Lúc này hắn cũng chợt phát hiện ra đám người làm công tác văn hóa kia còn tiến xa hơn cả mình ở phương diện này.
Trong phòng ngoài đạo diễn Trần đang giữ chặt tay Vương Tử Quân, nếu nói có người hiểu sâu về Vương Tử Quân thì chỉ sợ chỉ là Liêu An Như. Với thành công hiện tại của Liêu An Như, nàng sở dĩ quay bộ phim này cũng không phải vì tiền thù lao cao vời, cũng là vì nàng thích nó.
Bây giờ nàng cơ bản cảm thấy mình đã tiến vào trong trạng thái nhân vật, tuy nàng không phải người học tập chuyên nghiệp như đạo diễn Trần, nhưng những năm qua nàng đã có nhiều kinh nghiệm thực tế, biết đâu nó đã tạo nên cái nhìn của riêng nàng. Trong lúc quay phim, nàng cảm thấy đạo diễn Trần là người rất tài giỏi, thế nhưng nàng vẫn thấy có gì đó không đủ.
Nhưng Liêu An Như lại căn bản không thể nói rõ không đủ ở điểm nào.
Lúc này những lời của Vương Tử Quân không khỏi làm cho Liêu An Như cực kỳ thừa nhận, làm cho nàng chợt sinh ra cảm giác như thấu hiểu tất cả. Nhưng lại đáng tiếc, nàng tuy nghĩ như vậy nhưng lại không nói nên lời.
- Bí thư Vương, đây là một vài cảnh quay của chúng tôi.
Đạo diễn Trần vừa lấy vài đoạn phim đã thực hiện đưa đến vừa cầm lấy kịch bản mình đã sửa qua không biết bao nhiêu lần đặt xuống trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn kịch bản đầy chữ, trong lòng không cảm thấy kỳ quái vì sự thành công của người này. Đạo diễn Trần sở dĩ có thành công lớn, vì hắn quá cố chấp truy cầu ở phương diện này.
Đạo diễn Trần sở dĩ có thể thành công và nổi tiếng khắp nơi vì bộ phim Thiên Kiếm Vấn Tình, tuyệt đối là vì hắn cực kỳ chú tâm vào bộ phim này. Lúc này Vương Tử Quân chẳng qua chỉ là vạch ra vài vấn đề mà chính đạo diễn Trần sẽ tìm ra được, muốn giúp đạo diễn Trần bớt đi chút thời gian suy nghĩ mà thôi.
Vương Tử Quân có ý nghĩ như vậy, thế là hắn thầm nghĩ đến những lời bình của đạo diễn Trần và rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới điện ảnh về bộ phim này, sau đó cũng không quên nghĩ đến những lời bình luận của độc giả, sau đó mới cẩn thận nói ra.
- Đúng vậy, thì ra là như thế. Ha ha, tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ.
Khi Vương Tử Quân nói về cảnh quay vừa rồi, Đạo diễn Trần chợt vỗ đùi cười ha hả nói.
Đạo diễn Trần nhanh chóng lấy giấy bút ghi chép, lại nói:
- Thầy Vương, ngài nói sao? Tôi cảm thấy những thứ như vậy giống như có chút cạm bẫy thì phải?
Vì đạo diễn Trần đang thỉnh giáo bí thư Vương nên đám người trong phòng căn bản không dám tùy ý mở miệng, bọn họ chỉ dùng ánh mắt chăm chú nhìn bộ dạng cố chấp của đạo diễn Trần. Bọn họ tỏ ra cực kỳ bội phục, đặc biệt là đám cán bộ huyện Dương Phong ít tiếp xúc với bí thư Vương càng cảm thấy đỏ mặt. Ai cũng thấy đạo diễn Trần tỏ ra cung kính như gặp Thái Sơn Bắc Đẩu, thật sự kính ngưỡng, lời nói nịnh nọt không dứt.
Nếu nói người trong quan trường là cao thủ nịnh hót, lúc nà đám cán bộ nhìn đạo diễn Trần mà thật sự cảm thấy chênh lệch. Người ta là đạo diễn mà lại tự nguyện làm học sinh để thỉnh giáo bí thư Vương, hơn nữa biểu hiện lại cực kỳ chân thành, chuyên chú, lại rất chuyên nghiệp. Đạo diễn Trần rõ ràng đang biểu hiện cực kỳ tốt, thế cho nên đám cán bộ cảm thấy khó thể vượt mặt được.
Xem ra những người làm công tác văn hóa cũng rất đáng sợ.
Triệu Thiết Chùy và đám cán bộ xã nghĩ đến thân phận làm công tác văn hóa của đạo diễn Trần, ánh mắt càng thêm nóng hừng hực. Những lời nói chú tâm học tập của đạo diễn Trần càng giống như rót vào lòng bọn họ.
Bọn họ cảm thấy mình nhất định phải học hỏi đạo diễn Trần, dù thế nào thì người ta nói vài lời cũng đã làm cho bí thư Vương vui vẻ như hoa. Với biểu hiện của bí thư Vương hôm nay, nếu như nói bí thư Vương có thể quên đạo diễn Trần, điều này hoàn toàn là không thể nào xảy ra được.
- Đạo diễn Trần, các diễn viên đã nghỉ ngơi đủ thời gian, bọn họ hỏi ngài xem có nên tiếp tục hay không?
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục làm phim đi vào trong phòng khẽ hỏi đạo diễn Tràn.
- Anh nói gì, hôm nay không quay, bây giờ tôi đang học tập vài vấn đề với thầy Vương.
Đạo diễn Trần cũng không ngẩng đầu lên, hắn trầm giọng nói.
Người đàn ông trung niên kia căn bản không hiểu rõ tình huống hiện tại, hắn ấp úng nói:
- Nhưng, đạo diễn, các diễn viên đều đang chờ.
- Đi sang một bên, không thấy tôi đang bận rộn sao?
Đạo diễn Trần ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên giống như một con sư tử nổi giận, sau đó lại dùng giọng khiêm tốn nói với Vương Tử Quân:
- Thầy Vương, anh xem cái này nên làm sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cố chấp của đạo diễn Trần, trong lòng có chút đắc ý. Tuy hắn biết rõ kiến thức này căn bản không phải là của mình, nhưng hắn tin tưởng dựa vào đó đạo diễn Trần sẽ làm tốt hơn, quay phim thêm chân thật, như vậy là quá đủ rồi.
Hơn một giờ trôi qua, đạo diễn Trần côối cùng cũng hỏi xong những vấn đề mình quan tâm, lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía bí thư Vương thật sự rất sùng bái. Khi bí thư Vương khép kịch bản lại, hắn kéo tay bí thư Vương nói:
- Thầy Vương, nhân tài như ngài không làm điện ảnh thì thật sự là quá phí phạm, nếu như ngài làm đạo diễn bộ phim này, tôi tình nguyện làm phụ tá để học tập kinh nghiệm.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của đạo diễn Trần, hắn thầm cảm thấy chột dạ. Mình sở dĩ hiểu về nó cũng là vì trước kia yêu thích và tìm hiểu thông tin, nếu như mình tham gia, có ra thể thống gì sao?
Không phải mình nói quá nhiều mà đả kích lòng tự tin của đạo diễn Trần đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thi hắn rõ ràng mang tội lớn. Vương Tử Quân sợ đạo diễn Trần sẽ mất đi lòng tự tin với bộ phim, thế nên nhanh chóng chặn lời:
- Ha ha, tôi chỉ là người ngoài tỉnh táo người trong cuộc u mê mà thôi, nếu như để tôi làm phim, tuyệt đối không bằng anh.
- Thầy Vương, ngài quá khiêm nhường rồi. Nói thật, tôi không những muốn học tập cách ngài làm phim, còn muốn học cách đối nhân xử thế. Con người của tôi trước nay phụ tài kiêu ngạo, thường nâng mình hơn người, bây giờ xem ra phải sữa đổi. Khi đó tôi còn không phục, cảm thấy mình có bản lĩnh thì có thể kiêu ngạo, người ta chủ yếu là đố kỵ tôi.
Đạo diễn Trần nói đến đây thì vừa bắt tay Vương Tử Quân vừa dùng giọng đầy cảm tình nói:
- Bây giờ được gặp bí thư Vương, tôi mới biết mình nông cạn, cũng biết rõ nếu muốn làm tốt công tác quay phim, tuyệt đối cần lòng dạ rộng lớn.
Đạo diễn Trần nói làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, nhưng người quen biết lại thấy đó là những lời thật lòng của hắn. Hắn sùng bái Vương Tử Quân vì kinh nghiệm và tri thức làm phim, làm hắn không thể không bội phục.
Nhưng đám người Nhan Sĩ Tắc và Kim Điền Lạc lại không nghĩ như vậy, bọn họ nhìn ánh mắt của đạo diễn Trần, cảm thấy người này nên làm quan thì hay hơn. Thư ký trưởng Kim thật sự muốn kéo hắn vào công tác ở thị ủy La Nam, vì một nhân tài như vậy là khó thể kiếm được.
Vương Tử Quân thật sự đỏ mặt, hắn nhìn gương mặt đạo diễn Trần, chợt thấy xấu hổ. Nhưng hắn không thể không nói:
- Đạo diễn Trần, ngài không nên quá kích động, tôi sở dĩ có chút nhận thức như vậy là nhờ đứng trên vai của ngài.
Vương Tử Quân không làm gì được, chỉ có thể mỉm cười nghe từng đợt ca ngợi của đạo diễn Trần.
Tôi cũng không tốt như vậy.
Trong phòng này thì Liêu An Như là người tiếp xúc với Vương Tử Quân sớm nhất, nàng nhìn nụ cười nhạt của Vương Tử Quân, trong lòng bắt đầu suy tư về tình cảnh mình gặp mặt hắn. Nàng nghĩ đến những chuyện đã phát sinh, trong lòng không khỏi sinh ra nghi vấn: Người này có gì không biết nữa?
Vương Tử Quân thấy đạo diễn Trần cứ mãi mở miệng nịnh nọt, hắn vội vàng cản lại:
- Anh Trần, dù là làm phim nhựa hay truyền hình, hiệu quả thị giác cũng rất quan trọng, tôi cảm thấy anh nên quay một vài cảnh tiên sơn mờ ảo, làm cho người xem sinh ra cảm giác mình giống như thật sự ở trong cảnh tiên sơn hùng vĩ đẹp đẽ.
- Thầy Vương nói rất đúng, phong cảnh núi Cô Yên Sơn rất đẹp, ghi hình sẽ là tuyệt đẹp. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu quay cảnh, đặc biệt là sương mù ở nơi đây vào buổi sáng, tuyệt đối không thua tiên cảnh.
Đạo diễn Trần bây giờ thật sự rất nghe lời khuyên của Vương Tử Quân, bây giờ nhanh chóng mở miệng đón lời.
- Vậy thì quá tốt, đúng rồi, vài ngày nữa thành phố Đông Bộ sẽ mở hội nghị xúc tiến thương mại, tôi muốn giới thiệu phong cảnh Cô Yên Sơn, anh Trần nhất định phải nhanh chóng làm cho một cảnh phim tốt đấy nhé?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 863: Duyên Phận Thật Sự Là Không Thể Nào Nói Rõ
Chương 863: Duyên Phận Thật Sự Là Không Thể Nào Nói Rõ