Trong quan trường có nhiều chuyện đều không nói đến đạo lý, ví dụ như quan uy. Nó thể hiện ở nhiều khía cạnh, bình thường thì tư thái và thói quen cũng là một mặt trong số đó.
Vương Tử Quân dù sao cũng còn quá trẻ, tuổi trẻ thì căn bản là có lời nói không quá nặng. Cũng may chức quan của hắn rất lớn, ánh mắt càng ngày càng thẳng, dưới tình huống bình thường thì đi đường sẽ không nhìn sang hai bên, sẽ càng không có khả năng quay đầu lại nhìn, tất nhiên cũng sẽ không tùy tiện gật đầu chào hỏi đồng sự. Cho dù có người gặp mặt chào bí thư Vương, hắn cũng chỉ nói một tiếng "tốt" mà thôi.
Hơn nữa tiếng tốt kia cũng không phải phát ra từ miệng, giống như phát ra từ mũi. Có đôi khi Vương Tử Quân giả vờ không thấy gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía trước rồi nhanh chóng tiến lên. Đây chính là tôn nghiêm của một người làm quan, không thể nào cứ gặp người là cười hì hì gật đầu được. Vương Tử Quân dù sao cũng là lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam, hắn đi dạo một vòng quanh thị ủy, nếu cứ gặp người là phải mở miệng chào hỏi, như vậy không phải suốt ngày biến thành gà mổ thóc sao? Như vậy người ta sẽ không nói anh là bình dị gần gũi, ngược lại sẽ nói anh không có quan uy, thậm chí còn có người cười thẳng vào mặt anh.
Nhưng Vương Tử Quân là người nắm chắc tiến độ, đám người trước mặt hắn được chia làm bảy tám loại, thế cho nên khi chào hỏi cũng chỉ dùng giọng mũi ừ một tiếng mà thôi. Nhưng người của mình thì khác, vẫn là trình diễn theo bản sắc, sinh động hơn một chút.
Vương Tử Quân nhìn thấy rõ ràng sự nhiệt tình của Lý Quý Niên, cũng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt vui vẻ nhìn Triệu Quốc Lương. Tất nhiên Triệu Quốc Lương cũng biết Lý Quý Niên nói một đằng nghĩ một nẻo, chỉ là hắn cũng không quan tâm, thế là nở nụ cười chân thành nói:
- Cám ơn chủ tịch Lý.
Lý Quý Niên nói hai câu với Triệu Quốc Lương, sau đó mới nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói lần này tham gia tiệc rượu không những có lãnh đạo ủy ban kinh tế thương mại, còn có phó chủ tịch Lưu mặt trận tổ quốc quốc gia.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, lần này thành phố Đông Bộ là người gánh vác trọng trách tổ chức hội nghị xúc tiến thương mại, nhưng đơn vị chủ sự chính là ủy ban kinh tế thương mại và lãnh đạo tỉnh Sơn Nam. Hơn nữa lúc này lại mời được một vị phó chủ tịch mặt trận tổ quốc đến tham gia, làm cho quy cách của hội nghị tăng lên không ít.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn cười nói:
- Đi thôi, chúng ta cũng không để đến quá muộn, không người ta lại nói người thành phố La Nam không có quy củ.
Lúc này nhà hàng trong khách sạn Đông Bộ đã rất náo nhiệt, các nhân viên phục vụ mặc trang phục thống nhất, bọn họ đứng hai bên hành lang cực kỳ hợp quy cách, bất cứ lúc nào cũng có thể phục vụ các vị khách tham gia tiệc rượu. Nơi cổng nhà hàng chính là thư ký trưởng Đảng Hằng và vài vị thường ủy của thành phố Đông Bộ đang mỉm cười dùng giọng nhiệt tình chào đón các nhân viên tham gia hội nghị.
- Bí thư Sở, mời ngài vào bên trong.
- Hoan nghênh bí thư Lâm, chủ tịch Triệu đến thành phố Đông Bộ chúng tôi, mời hai ngài vào trong.
Nụ cười trên mặt Đảng Hằng căn bản không biến mất, khi Vương Tử Quân đi đến thì hắn càng tiến lên chào đón:
- Bí thư Vương, chào mừng, chào mừng.
Đảng Hằng nói rồi đưa tay với Vương Tử Quân, Vương Tử Quân bắt tay khẽ lắc vài cái với Đảng Hằng, tất cả đều không nói lời nào.
Lúc này đám thường ủy cùng nghênh đón khách với Đảng Hằng cũng nhanh chóng đi về phía Vương Tử Quân. Đám người Lữ Hạ Cường vừa nói lời hoan nghênh vừa bắt tay mở miệng thăm hỏi Vương Tử Quân.
Trình Hiểu Bình là phó chủ tịch thường vụ thành phố, lúc này nàng đứng bên cạnh Đảng Hằng, khi thấy Vương Tử Quân tiến đến thì nở nụ cười máy móc chuẩn bị nghênh đón. Nhưng khi ánh mắt của nàng rơi lên người Triệu Quốc Lương ở bên cạnh Vương Tử Quân, vẻ mặt chợt biến đổi.
Vừa rồi Trình Hiểu Bình đã ở trước mặt bao người cố ý chỉnh Triệu Quốc Lương, bây giờ sự việc đã được đám người hữu tâm truyền khắp thành phố Đông Bộ. Có một khúc nhạc dạo đầu như vậy, bây giờ Vương Tử Quân lại công khai đưa Triệu Quốc Lương đến tham gia bữa tiệc, đây là có ý gì?
Trình Hiểu Bình nghĩ đến tâm ý của Vương Tử Quân biểu hiện qua hành vi này, vẻ mặt hắn có chút đỏ lên. Khốn nổi Vương Tử Quân chỉ là chủ tịch tiền nhiệm của thành phố Đông Bộ, cũng là lãnh đạo cũ của nàng, trước kia nàng là thuộc hạ của hắn, bây giờ Vương Tử Quân đến thì nàng không thể nào không đến làm lễ ra mắt được.
Trong đầu Trình Hiểu Bình chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, cuối cùng nàng nhanh chóng tiến lên nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, chào mừng ngài.
Khi thấy Trình Hiểu Bình thì Vương Tử Quân chỉ khẽ cười nhạt, hắn vươt tay bắt tay với Trình Hiểu Bình, chỉ khẽ nói một câu chào chủ tịch Trình, sau đó cất bước đi vào bên trong.
Trình Hiểu Bình tất nhiên sẽ căn cứ vào thái độ lạnh nhạt để biết bí thư thị ủy La Nam đang bất mãn với mình, nhưng nàng cũng không quan tâm. Tuy Vương Tử Quân không dễ chọc vào nhưng dù sao cũng là bí thư thị ủy La Nam, bây giờ không phải là bí thư Đông Bộ, hơn nữa nàng còn được bí thư Nguyễn bao bọc, Vương Tử Quân bất mãn với mình thì làm gì được?
Trình Hiểu Bình có ý nghĩ như vậy, nàng chợt ưỡn ngực lên, trên mặt lại nở nụ cười vui vẻ, sau đó tiếp tục tiến lên đón khách.
Lúc này bí thư thị ủy Đông Bộ Nguyễn Chấn Nhạc và chủ tịch Chúc Vu Bình cũng đã đi đến, hai người bọn họ đến xem xét tình huống chuẩn bị tiệc rượu, sau đó đi mời các vị lãnh đạo quốc gia đến tham gia.
- Bí thư Vương, chào mừng, chào mừng các vị.
Nguyễn Chấn Nhạc thấy Vương Tử Quân thì khách khí đưa tay ra. Hắn là người làm chủ, hắn biểu hiện phong độ nhẹ nhàng, cực kỳ đúng chỗ.
Vương Tử Quân cũng nhiệt tình đáp lại Nguyễn Chấn Nhạc, nhưng lời nói của hắn ngay sau đó lại làm cho Nguyễn Chấn Nhạc không nhịn được. Hắn lên tiếng:
- Bí thư Nguyễn, thư ký của tôi có chút không thoải mái, thế nên tạm thời mượn một người của ngài, ngài không ngại đấy chứ?
Nguyễn Chấn Nhạc nếu như không biết sự kiện Trình Hiểu Bình hôm nay mở miệng phê bình Triệu Quốc Lương, hắn sẽ chẳng thấy có vấn đề gì. Nhưng khốn nổi sự việc cứ rơi vào trong tai hắn. Trong số các quận huyện ở thành phố Đông Bộ thì quận Dung Đông chuẩn bị rất tốt, không lạc hậu, rất đúng chỗ, thế nhưng lại bị Trình Hiểu Bình bới lông tìm vết để phê bình, nguyên nhân là thế nào thì Nguyễn Chấn Nhạc biết rất rõ.
Tuy Nguyễn Chấn Nhạc có chút khinh thường thủ đoạn nhỏ nhặt của Trình Hiểu Bình, thế nhưng người phụ nữ kia dù sao cũng có quyết tâm hướng về phía mình. Đây là lúc hắn cần người, hắn sao có thể đẩy người đang lấy lòng mình ra khỏi cửa? Hắn nghĩ như vậy và không xem sự việc kia ra gì.
Chỉ là hắn không ngờ Vương Tử Quân lại không dùng thư ký mà đưa Triệu Quốc Lương đến tham gia tiệc rượu lần này. Người không biết nhân quả sẽ căn bản cảm thấy chẳng có gì bất ngờ, thư ký của mình không khỏe, thế nên dùng tạm thư ký cũ, điều này cực kỳ bình thường. Nhưng hôm nay Triệu Quốc Lương vừa bị phê bình thì người ta nhìn vào lại không nghĩ như vậy, một hành động của Vương Tử Quân làm cho người ta cực kỳ đắn do.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn ánh mắt và nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Bí thư Vương quá khách khí rồi, anh là lãnh đạo cũ của thành phố Đông Bộ, Quốc Lương lúc này phục vụ anh cũng là chuyện nên làm.
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì cười nói với Triệu Quốc Lương:
- Đồng chí Quốc Lương, cậu nhất định phải phục vụ bí thư Vương cho tốt mới được.
Tuy Nguyễn Chấn Nhạc biểu hiện rất tốt, thế nhưng người người quen lại có thể nhìn vào vẻ mặt để cảm thấy tâm tình của bí thư Nguyễn lúc này là không tốt, rất khó chịu.
Vẻ mặt Chúc Vu Bình cũng trở nên khó coi, hắn cũng nghe nói Triệu Quốc Lương bị phê bình, nhưng vì quá bận rộn công tác nên căn bản là không quá quan tâm. Nhưng bây giờ sự việc đó lại làm cho Vương Tử Quân tỏ ra bất mãn với Nguyễn Chấn Nhạc, cũng giống như có chút bất mãn với hắn.
Triệu Quốc Lương là thư ký cũ của Vương Tử Quân, khi bị Trình Hiểu Bình đả kích sao mình không nói gì? Điều này để cho Vương Tử Quân nghĩ thế nào? Trong đầu Chúc Vu Bình lóe lên nhiều ý nghĩ, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, chúng tôi chỉ có thể cho đồng chí Quốc Lương phục vụ ngài buổi tối hôm nay, bây giờ cậu ấy là người phục trách gian hàng của quận Đông Dung, nếu như không có mặt cậu ấy, chỉ sợ công tác của quận Đông Dung sẽ khó mở rộng phát triển được.
Chúc Vu Bình nói đến đây thì cười nói:
- Điều này cũng là vì lão lãnh đạo mà thôi, nếu như không phải lãnh đạo đã đào tạo ra một thư ký quá vĩ đại, như vậy cũng sẽ không rơi vào tình huống tất cả công tác của quận Đông Dung chẳng thể ly khai khỏi người, cũng không thể cho Quốc Lương phục vụ anh mãi được. Ngài nói xem có đúng không, bí thư Nguyễn?
Nguyễn Chấn Nhạc lúc này có thể nói không sao? Thật sự là không thể. Dù sao thì lúc này ở trước mặt nhiều người, hắn và Vương Tử Quân đều là bí thư thị ủy, Vương Tử Quân lại là lão lãnh đạo của thành phố Đông Bộ, nếu như nói Vương Tử Quân không giáo dục tốt với thư ký, như vậy người ta sẽ nhìn hắn như thế nào? Một cán bộ là bí thư thị ủy Đông Bộ mà không có chút khí độ như vậy thì thật sự uổng công làm lãnh đạo đứng đầu một phương.
Vì vậy Nguyễn Chấn Nhạc xem như vặn mũi chính mình cũng phải nói Triệu Quốc Lương rất tốt. Trong lòng hắn thật sự quan tâm đến hình tượng của mình, hắn chỉ trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Chủ tịch Chúc nói đúng, tôi thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này. Bí thư Vương, đồng chí Quốc Lương thật sự rất tốt, chúng tôi chuẩn bị xem cậu ấy là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
- Ha ha, hai vị nói như vậy ngược lại làm tôi xem như nhấc đá đập chân mình. Tôi nói cho hai vị biết, tuy Quốc Lương là người có năng lực, nhưng phương diện ý nghĩ có lẽ vẫn còn chưa đủ. Hai vị căn cứ vào phương diện ái tài, nên phê bình thì phê bình, không phải có câu ngọc không mài giũa sẽ không thể phát sáng sao?
Vương Tử Quân nở nụ cười sáng lạn, hắn vừa nói vừa nở nụ cười pha trò với hai người Nguyễn Chấn Nhạc.
Lúc này gương mặt Trình Hiểu Bình như bị lửa thiêu, nàng hôm nay thật sự nói lời phê bình Triệu Quốc Lương, mà bây giờ bí thư Vương lại làm cho bí thư và chủ tịch thành phố Đông Bộ phải mở miệng khích lệ Triệu Quốc Lương, đây không phải đang đánh vào mặt nàng sao?
Nhưng Trình Hiểu Bình căn bản không tìm ra chút vấn đề trong lời nói của Vương Tử Quân, hơn nữa nàng căn bản không có dư âm lên tiếng ở sự kiện này.
Khi Trình Hiểu Bình đang rất xấu hổ thì chợt thấy Vương Tử Quân đưa mắt nhìn mình. Tuy nàng thật sự tức giận nhưng đối mặt với lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân thì vẫn hít vào một hơi thật sâu, lại nở nụ cười. Lúc này Vương Tử Quân cũng đi về phía nàng. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Trình Hiểu Bình thấy Vương Tử Quân đi đến, trong lòng không khỏi sinh ra chút cảm giác không yên. Vương Tử Quân trước nay không phải là người thích nén giận, bây giờ lại hào hùng đi về phía mình, chẳng lẽ muốn làm gì mình sao?
Trong mắt Trình Hiểu Bình thì khi Vương Tử Quân còn tại vị cực kỳ coi trọng Triệu Quốc Lương. Nàng nhớ rõ có một lần tổ chức hội nghị toàn thể, Vương Tử Quân phát biểu ý kiến của mình, còn nói một câu: "Đồng chí Quốc Lương giải thích xem, có phải thật sự là như vậy không?", một câu này cũng không có vấn đề gì, thế nhưng trong quan trường có vài biểu hiện lại xa hơn ý nghĩa thực tế, điều này ai cũng biết rõ ràng.
Khi Vương Tử Quân đi về phía Trình Hiểu Bình, vẻ mặt Nguyễn Chấn Nhạc cũng trở nên khó coi. Vì có câu đánh chó phải nhìn mặt chủ, bây giờ mình đang trọng dụng Trình Hiểu Bình, nếu như Vương Tử Quân mở lời dạy bảo Trình Hiểu Bình, như vậy mình cũng mất mặt. Dù sao thì lúc này Trình Hiểu Bình cũng là một người dựa vào trong lòng Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc đang phỏng đoán ý nghĩ trong lòng Vương Tử Quân, hắn cũng nhanh chóng đi theo Vương Tử Quân. Hắn là bí thư thị ủy Đông Bộ, nếu hắn muốn triển khai lực ảnh hưởng của mình ở Đông Bộ, hắn phải có thể đảm đương cho thủ hạ của mình.
Tuy trong quan trường có nhiều người chú ý sự việc không dính vào người mình, nhưng hành vi bảo vệ mình như vậy rất dễ đánh mất đi sự ủng hộ của người khác. Một người căn bản không thể đảm đương cho thuộc hạ của mình, cuối cùng sẽ biến thành người cô đơn thế đơn lực bạc.
Vua xem dân như cỏ rác thì dân sẽ xem quân như kẻ thù, làm thượng cấp nếu như không coi việc của thuộc hạ là của mình, động một chút lại hy sinh thuộc hạ, như vậy người bên dưới sao có thể trung thành và giúp đỡ anh được?
Nguyễn Chấn Nhạc hầu như là nhân vật chính của tiệc rượu hôm nay, hắn dù đến nơi nào cũng sẽ được người ta chú ý. Lúc này hắn đi theo Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ có nhiều người nhìn về phía Vương Tử Quân.
- Chào bí thư Vương, chào mừng anh đến với thành phố Đông Bộ.
Trình Hiểu Bình có chút do dự, sau đó nàng nhanh chóng tiến lên, lại mở miệng nói một lời chào mừng giống như trước dó.d
Vương Tử Quân nhìn Trình Hiểu Bình, hắn khẽ gật đầu giống như vô thức, trong miệng tùy ý nói ra hai chữ tốt, sau đó mỉm cười vươn tay nói với bí thư thị ủy Tề Tự Tuyển của thành phố Thiền Duyên các đó không xa:
- Chào bí thư Tề, đã lâu không gặp ngài, gần đây vẫn khỏe chứ?
Trình Hiểu Bình nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, thế là gương mặt chợt trắng bệch. Vương Tử Quân tuy nói hai chữ tốt nhưng giọng điệu và vẻ mặt lại căn bản không giống như biểu hiện. Đó chỉ là một thủ đoạn nhỏ, thế nhưng nó lại nói cho nàng biết một sự thật, chính là nàng căn bản chưa thể nào có tư cách đứng nhảy nhót trước mặt hắn.
Biểu hiện của Vương Tử Quân lúc này căn bản là bình thường trong mắt đại đa số lãnh đạo, nhưng Trình Hiểu Bình là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, đứng trước mặt Vương Tử Quân lại có chênh lệch rất lớn. Nếu Vương Tử Quân nói hai câu tốt thì rõ ràng là nể mặt anh, lãnh đạo tỏ ra bình dị gần gũi, nếu như chỉ gật đầu nói một chữ tốt thì cũng xem như qua loa cho xong.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 870: Ngọc Không Mài Giũa Không Tươi Sáng
Chương 870: Ngọc Không Mài Giũa Không Tươi Sáng