- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ngài mất mặt.
Lý Quý Niên vốn muốn nói không để cho thành phố La Nam mất mặt, nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành bí thư Vương. Đối với những biến hóa nho nhỏ này, Lý Quý Niên có thể cảm nhận được sự khác biệt.
Vương Tử Quân cười cười giống như không nghe rõ những biến đổi trong lời nói của Lý Quý Niên, hắn chỉ để cho Kim Điền Lạc thông báo nhóm người Hà Khởi Duệ cùng đến tham gia.
Vì là tiệc chiêu đãi các đồng chí thành phố La Nam, thế cho nên địa điểm vẫn là khách sạn Đông Bộ. Sau khi nhóm Vương Tử Quân đi xuống cầu thang, Lữ Hạ Cường đã đến đón chào với nụ cười vui vẻ, đứng bên cạnh Lữ Hạ Cường chính là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố Thái Nguyên Thương.
Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Lữ Hạ Cường tỏ ra rất vui tươi, hắn nhanh chóng tiến lên vươn hai tay mỉm cười nói:
- Bí thư Vương, chào mừng ngài quay về.
Lữ Hạ Cường nói những lời này không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, hơn nữa người nào cũng có thể nghe rõ ý nghĩa ẩn giấu bên trong. Sau khi nghe những lời như vậy thì Vương Tử Quân cũng sinh ra nhiều cảm giác khác biệt.
Vương Tử Quân bắt tay thật chặt với Lữ Hạ Cường, sau đó cười nói:
- Chủ tịch Lữ, vài ngày không gặp mà bụng anh lại có vẻ lớn hơn thì phải.
- Bí thư Vương, gần đây tôi thật sự có chút bức bối nên ăn uống hơi nhiều, thật sự không có biện pháp nào hơn.
Lữ Hạ Cường nghe lời nói vui đùa của Vương Tử Quân, hắn cũng nhanh chóng che giấu chút nghiêm túc của mình.
Hai người nói chuyện với nhau, Lữ Hạ Cường bắt đầu bắt tay với Lý Quý Niên. Chủ tịch Lý căn cứ vào những lời mà Lữ Hạ Cường vừa nói với Vương Tử Quân, hắn mẫn cảm phát hiện vị phó chủ tịch thường ủy thành phố Đông Bộ này chính là tâm phúc của bí thư Vương. Hắn lại càng nhìn ra được nhiều ý nghĩa từ câu nói hoan nghênh lãnh đạo quay về của Lữ Hạ Cường.
Sau khi bắt tay chào hỏi thì Lữ Hạ Cường cười hì hì nói với Vương Tử Quân và Lý Quý Niên:
- Hai vị lãnh đạo, chủ tịch Chúc vốn dĩ tự mình đến nghênh đón, nhưng anh ấy tạm thời có việc gấp cần xử lý, thế cho nên nhờ tôi ra mặt, kính mong hai vị lãnh đạo bỏ quá cho.
Loại chuyện này tất nhiên sẽ là do Lý Quý Niên trên danh nghĩa là khách quý mở miệng trả lời, nhưng Lý Quý Niên thấy người đến là bộ hạ cũ của Vương Tử Quân, thế cho nên cũng không nói gì thêm. Hai bên mở miệng nói lời vui đùa, bầu không khí rất vui vẻ, nhưng Lý Quý Niên lại sinh ra cảm giác đối phương có chút khách sáo với mình, nên trong lòng cũng sinh ra chút cảmg giác bức bối vì bị cô lập.
Nhưng dù người ta có khách sáo thế nào thì mình cũng phải đáp lại, cũng không làm cho người ta cảm thấy có vấn đề, vì đây là quy tắc rõ ràng trong quan trường. Vì thế Lý Quý Niên càng cười tươi vui vẻ hơn, thậm chí còn sợ nụ cười chưa đủ lực tương tác, cố ý nhếch hai bên cho thật đều, nhìn qua giống như những nhân vật đang diễn kinh kịch.
Lúc này Thái Nguyên Thương cũng đi đến, với mối quan hệ giữa hắn và Vương Tử Quân thì lại càng thêm ăn ý hơn so với Lữ Hạ Cường. Lúc này hắn gặp mặt lãnh đạo cũ, hắn bắt chặt tay Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, hoan nghênh ngài quay về.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt Thái Nguyên Thương, hắn khẽ gật đầu, cũng không nói gì, chỉ ra sức nắm chặt bàn tay của đối phương.
...
- Bí thư Vương, hoan nghênh anh quay về.
Chúc Vu Bình nâng ly rượu lên trầm giọng nói với Vương Tử Quân đang ngồi ở vị trí trung tâm.
Trong một gian phòng lớn nhất ở thành phố Đông Bộ, có hai mươi người ngồi trên một chiếc bàn tròn, lúc này đã ngồi đầy người. Các vị quan viên cấp bậc cao ở thành phố Đông Bộ như Chúc Vu Bình, Lữ Hạ Cường, Đảng Hằng đều có mặt trên bàn tiệc.
Chúc Vu Bình lại đang nâng ly rượu lên trầm giọng nói với Vương Tử Quân. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Bí thư Vương, hoan nghênh ngài quay về.
Bành Quang Binh đứng lên trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, hoan nghênh ngài quay về.
Đảng Hằng nâng ly rượu lên, vẻ mặt có chút kích động.
- Bí thư Vương, hoan nghênh anh quay về...
- Bí thư Vương, hoan nghênh ngài quay về...
Đám người đồng loạt đứng lên, bọn họ nâng ly rượu trên tay, mục đích chỉ có một.
Vương Tử Quân nhìn đám cán bộ thành phố Đông Bộ mời rượu mình, hắn thật sự cảm thấy có hơi cay cay nơi khóe mũi. Hắn biết mình không phải là hạng đàn ông yếu đuối đàn bà, nhưng lúc này trong lòng cũng không khỏi sinh ra cảm giác kích động muốn rơi nước mắt.
Tuy đám người chỉ nói tám chữ nhưng đại biểu cho vị trí của Vương Tử Quân trong lòng bọn họ, một tiếng hoan nghênh ngài quay về đã thật sự biểu hiện rất chân thành rồi.
Anh đi thì tất cả sẽ là dĩ vãng, đây là câu nói được nhiều nơi áp dụng, nhưng hôm nay lại căn bản là không đúng.
Vương Tử Quân chậm rãi đứng lên, hắn khẽ nâng ly rượu, sau đó cẩn thận cụng với mỗi người, trong miệng nói hai chữ:
- Cảm ơn.
Dù lời nói rất ít nhưng dù là ai cũng cảm nhận được thời điểm này giống như quay về khoảng thời gian mà Vương Tử Quân còn đang nắm quyền ở thành phố Đông Bộ. Sau đó Chúc Vu Bình, Bành Quang Binh, Đảng Hằng và nhóm người Lữ Hạ Cường uống cạn ly rượu trong tay mình.
Đám người Lý Quý Niên không đứng lên, không phải là bọn họ không muốn, thế nhưng cảm thấy mình đứng lên thật sự là dư thừa. Tình huống lúc này giống như quay về thời điểm Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ, hôm nay nhóm mình đến đây căn bản chỉ là chống đỡ mặt mũi cho Vương Tử Quân mà thôi.
Nói ra thì lúc này Lý Quý Niên cực kỳ cảm khái, hắn không ngờ Vương Tử Quân lại có uy vọng lớn như vậy ở thành phố Đông Bộ. Lúc này đám thường ủy thị ủy cấp bâc cao không ngờ vẫn còn bảo tồn cảm giác cung kính với Vương Tử Quân sau khi đã rời đi khá lâu như vậy.
Điều này làm cho Lý Quý Niên cảm thấy hâm mộ, thế nhưng hắn cũng không khỏi thầm nghĩ xem khi mình rời khỏi thành phố La Nam, sau đó quay về sẽ có bao nhiêu người nghĩ đến mình? Hình như hắn chưa từng có vị trí trung tâm giống như vậy.
Chúc Vu Bình uống cạn ly rượu rồi khẽ nói:
- Bí thư Vương, tôi đến chậm, tự phạt ba ly.
Thật ra Chúc Vu Bình cũng không tính là đến chậm, hắn chỉ vào cửa kém Vương Tử Quân hai phút. Bây giờ hắn nói như vậy, Vương Tử Quân xem như hiểu rõ ý nghĩa. Vương Tử Quân nhìn mái tóc có hơi ánh bạc của Chúc Vu Bình, hắn thầm cảm thán rồi nâng ly rượu lên nói:
- Chu Bình, tôi và anh uống một ly.
Chúc Vu Bình càng nở nụ cười sáng lạn, hắn nâng ly lên uống cạn hai ly, sau đó cùng Vương Tử Quân uống một ly.
Vương Tử Quân nhìn Chúc Vu Bình đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, trong lòng khẽ thả lỏng một chút. Vừa rồi Chúc Vu Bình uống ba ly vì đến muộn, cũng không phải thật sự có ý nghĩa đến muộn, chỉ là bồi tội với sự kiện của Triệu Quốc Lương.
Vương Tử Quân cũng không oán trách Chúc Vu Bình ở sự kiện này, dù sao thì Chúc Vu Bình cũng là chủ tịch thành phố Đông Bộ, có quá nhiều việc cần phải xử lý.
Vì mở rộng cõi lòng nên Chúc Vu Bình có biểu hiện rất tốt trong bữa tiệc, hắn liên tục cụng ly, hào khí ngất trời. Dưới lời mời của hắn, nhóm Bành Quang Binh cũng có chút kích động, hai bên cùng khiêu chiến, chỉ một lát sau đã quấn lấy mời rượu nhóm người Lý Quý Niên.
Cán bộ thành phố La Nam đi theo Vương Tử Quân tham gia bữa tiệc rượu chiêu đãi lần này, ngoài Vương Tử Quân và Lý Quý Niên có quan hệ bình thường, nhóm người Hà Khởi Duệ Kim Điền Lạc càng được công nhận là người của Vương Tử Quân. Lúc này bọn họ gặp bộ hạ cũ của Vương Tử Quân, tất nhiên sẽ càng hy vọng hai bên tăng tiến cảm tình, vì vậy mà sau vài vòng rượu thì bầu không khí trở nên cực kỳ nhiệt liệt.
Vương Tử Quân cũng thật vui vẻ, uống không ít rượu. Nhưng hôm nay rượu làm hắn sinh ra cảm giác không thoải mái, có chút men say, hai mắt có chút mờ ảo. Sau khi bữa tiệc được tiến hành đến giai đoạn cực kỳ nhiệt liệt, Vương Tử Quân nhìn nhóm người Lý Quý Niên và Bành Quang Binh mời rượu nhau, sau đó hắn vẫy vẫy tay với Chúc Vu Bình:
- Anh Chúc, hai ta ra ngoài đốt điếu thuốc.
Chúc Vu Bình thật ra luôn tìm cơ hội để nói chuyện với Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân cho ra lời mời thì càng nói:
- Tôi cũng thật sự đang tìm chỗ nào đó để hút thuốc.
Hai người nói rồi một trước một sau rời khỏi phòng, đám người Bành Quang Binh tuy thấy được nhưng lại giả vờ như không thấy. Bọn họ biết rõ bí thư Vương có việc cần bàn với chủ tịch Chúc. Khi hai người Vương Tử Quân rời khỏi bàn tiệc, bầu không khí càng thêm hòa thuận vui vẻ.
- Bí thư Vương, lần này tôi thật sự có chút sai sót ở việc sắp xếp vị trí gian hàng trong hội chợ, thiếu chút nữa đã làm cho anh rơi vào tình huống khó khăn. Nhưng tôi biết bí thư Vương ngài nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ, sẽ làm cho đám người muốn ở bên cạnh xem náo nhiệt phải rơi răng.
Chúc Vu Bình cùng Vương Tử Quân đi đến một ban công, hai bên tiếp nhận trà nước của nhân viên phục vụ, sau đó cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Vốn cũng không có vấn đề, anh cũng không nên đặt nặng trong lòng, nếu anh cứ giữ mãi trong lòng thì hai bên hóa ra xa lạ mất rồi.
Vương Tử Quân nói làm cho Chúc Vu Bình cảm thấy trong lòng nóng hôi hổi, hắn lo lắng hai sự kiện kia sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Vương Tử Quân. Hắn có được vị trí chủ tịch thành phố hầu như đều là dựa vào Vương Tử Quân mà có được, nhóm người Đảng Hằng giúp đỡ mình, không phải vì mình chính là người được bí thư Vương xác định là đứng đầu thành phố Đông Bộ sao? Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ nhưng lực ảnh hưởng thật sự là thâm căn cố đế, nếu mất đi sự ủng hộ của Vương Tử Quân, Chúc Vu Bình thật sự không nắm chắc có thể lung lạc được vài người giúp đỡ mình.
Khi nói vài câu liên quan đến công tác, Chúc Vu Bình trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, Quốc Lĩnh có chuyện mà tôi cũng không ngăn cản kịp, tôi cũng thật sự không ngờ hắn ta ra tay nhanh như vậy.
Người được Chúc Vu Bình nhắc đến tất nhiên là bí thư thị ủy Nguyễn Chấn Nhạc, Vương Tử Quân thật sự có chút mất hứng với tình huống Tôn Quốc Lĩnh bị điều đi, nhưng lúc này hắn nói chuyện với Chúc Vu Bình cũng không phải để tiến hành phê bình. Thứ hắn muốn chính là làm sao cho Chúc Vu Bình cảm thấy thoải mái nhất, không cần tự sinh ra áp lực tâm lý quá lớn cho mình.
- Vu Bình, vị trí của Quốc Lĩnh bây giờ cũng khá tốt, những chuyện này không phải do anh có thể quyết định được.
Vương Tử Quân nói đến đây thì khẽ vỗ lên vai Chúc Vu Bình, hắn khẽ nói:
- Anh Chúc, anh không nên sinh ra áp lực quá lớn đối với những chuyện xảy ra ở thành phố Đông Bộ, chỉ cần nhẹ nhàng ra trận là được.
- Bí thư Vương, là tôi làm không tốt, tôi thật sự không thể duy trì được cục diện tốt của anh để lại ở thành phố Đông Bộ.
Chúc Vu Bình nhìn Vương Tử Quân rồi cúi đầu nói.
Vương Tử Quân hiểu ý của Chúc Vu Bình, khi mình ở thành phố Đông Bộ thì đã tạo nên một tình thế rất tốt, chỉ cần nói một câu là quyết định tất cả. Bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc cường thế đến thành phố Đông Bộ, đã biến thành cục diện hai bên tranh chấp với nhau.
Chúc Vu Bình là người duy trì hình thái của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ, chủ tịch Chúc đã thật sự hết lòng, tung ra hết thủ đoạn. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút mệt mỏi của viên thủ hạ trước kia, hắn thật sự không đành lòng. Hắn ném cho Chúc Vu Bình một điếu thuốc, trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Vu Bình, tuy tôi đã rời khỏi thành phố Đông Bộ, thế nhưng tôi chưa từng bỏ qua các sự việc ở thành phố Đông Bộ.
- Anh không phải là không làm tốt công tác ở thành phố Đông Bộ, thật sự là anh làm rất tốt.
Vương Tử Quân nói đến đây thì trầm ngâm một lát rồi tiếp tục:
- Dù là tôi ở lại thành phố Đông Bộ cũng không thể làm tốt được như anh.
- Bí thư Vương, nếu như ngài có thể ở lại thành phố Đông Bộ, tuyệt đối sẽ không có tình cảnh vào lúc này.
Chúc Vu Bình nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng như vậy thì vội vàng nói.
- Tình thế của thành phố Đông Bộ bây gời sở dĩ làm anh cảm thấy mệt mỏi chính là vì anh cố gắng trăm phương ngàn kế duy trì thành quả của tôi để lại, điều này tôi thật sự cảm tạ anh.
Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn cầm thuốc trong tay, trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Nhưng càng là như vậy thì mỗi bước đi của anh đều rất khó khăn.
- Tôi thật lòng hiểu ý tốt của anh, nhưng anh làm như vậy thật sự sẽ không có quá nhiều lợi ích với thành phố Đông Bộ. Hơn nữa anh khư khư cố chấp như vậy căn bản sẽ càng thêm bị động ở võ đài chính trị thành phố Đông Bộ.
- Chúng ta đã đứng vững gót chân ở thành phố Đông Bộ, mặc kệ ai là bí thư thị ủy, anh chỉ cần nắm chắc một điểm, đó là có lợi cho đại cục của thành phố Đông Bộ, có lợi cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ, có lợi cho việc đề cao chất lượng cuộc sống của nhân dân thành phố Đông Bộ, có lợi cho việc xây dựng đội ngũ cán bộ ở thành phố Đông Bộ.
- Dù là ai đề xuất những phương án có lợi cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ thì anh đều phải giúp đỡ, nếu bất lợi cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ thì dù là ai đề xuất cũng phải phản đối. Chỉ khi nào đặt tâm tư của mình vào đúng đại nghĩa, như vậy anh mới có thể ung dung ứng phó với hoàn cảnh của thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân không tiếp tục nói gì thêm, hắn lẳng lặng nhìn Chúc Vu Bình. Lúc này Chúc Vu Bình đã rơi vào trầm tư, hắn căn bản không chú ý đến biến hóa khắp chung quanh, ngay cả điếu thuốc cháy sắp đến ngón tay cũng không cảm giác được.
Vương Tử Quân tuy không nói nhiều nhưng đều đánh vào tận đáy lòng Chúc Vu Bình, những ngày qua hắn luôn cố gắng duy trì những gì Vương Tử Quân để lại, vài phen đánh giá, bây giờ thật sự xem như ứng phó cực kỳ mỏi mệt rồi. Nhiều khi vì giảm bớt lực ảnh hưởng của Nguyễn Chấn Nhạc, dù là sự việc mà hắn đồng ý cũng sẽ nói lời phản đối, kết quả như vậy càng làm hắn mệt mỏi rã rời.
- Bí thư Vương, tôi biết rồi.
Chúc Vu Bình chợt sinh ra cảm giác xua mây thấy trăng, hắn nở nụ cười nói.
Vương Tử Quân thật sự rất vui vì phản ứng này của Chúc Vu Bình. Chủ tịch Chúc Vu Bình không phải là người ngốc, hơn nữa còn là cực kỳ thông minh, người này sở dĩ khốn khổ công tác chẳng qua muốn duy trì những gì mình để lại. Nhưng Chúc Vu Bình càng cố gắng thì càng thêm khó khăn.
Nếu đứng trên lập trường đại nghĩa, dựa vào con người và các mối quan hệ Vương Tử Quân để lại thì Chúc Vu Bình sẽ càng thêm thoải mái ở thành phố Đông Bộ, chỉ cần không rối hậu phương thì tiền tuyến sẽ thắng.
Khi hai người Vương Tử Quân đang trò chuyện vui vẻ thì những âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền vào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 879: Lấy Tôi Làm Trung Tâm
Chương 879: Lấy Tôi Làm Trung Tâm