Lữ lão nhìn Vương Tử Quân, trong lòng chợt cảm khái. Lão cũng không phải đến đầu tư ở thành phố La Nam không có lý do cụ thể, chẳng qua không thể nói ra được, dù sao đó cũng không phải chuyện gì nở mày nở mặt.
- Cám ơn thành ý của bí thư Vương, tập đoàn Huyền Lục chúng tôi chuẩn bị xây dựng một trung tâm linh kiện máy tính, điện thoại và đồ điện gia dụng. Mặt khác dùng trung tâm này làm cơ sở để thiết lập nghiên cứu, tổng đầu tư mười tỷ, theo ba giai đoạn. Trải qua nghiên cứu trên cả nước, tôi cảm thấy các phương diện ở thành phố La Nam là rất tốt, thế cho nên tập đoàn cố ý đầu tư vào thành phố La Nam.
"Mười tỷ? Ở thành phố La Nam?"
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Lữ lão, thế là trong lòng khó thể nào tiếp tục bảo trì trạng thái thận trọng vừa rồi.
Trên thế giới này căn bản không có yêu vô duyên vô cớ, cũng không có hận vô duyên vô cớ, Vương Tử Quân và Lữ gia căn bản không có giao tình, nếu như có thì hắn cũng là đối thủ của Lữ Chinh Bình. Lúc này Lữ gia đầu tư mười tỷ vào thành phố La Nam, đây là vì cái gì?
Tâm tư của Vương Tử Quân chậm rãi rơi lên cuộc điện thoại hôm qua với Tần Hồng Cẩm, nghĩ đến phương diện Tần Hồng Cẩm đình chỉ tất cả hợp tác với tập đoàn Huyền Lục, cùng với lời nói trong điện thoại rằng hôm nay sẽ cho mình một phần lễ vật, thế là hắn mới chợt bừng tỉnh.
Xem ra lễ vật mà Tần Hồng Cẩm muốn tặng cho Vương Tử Quân chính là Lữ lão, dù nhìn vào bộ dạng thì lễ vật của Lữ lão thật sự không đáng để nhấm nháp, nhưng suy xét ở phương diện thực tế thì Lữ lão đến lại đem đến cho Vương Tử Quân một hạng mục khởi động cực mạnh và thể diện rất lớn.
Lữ lão vừa nói xong thì tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Vương Tử Quân, mười tỷ làm cho ánh mắt tất cả chuyển lên người Vương Tử Quân. Hạng mục đầu tư mười tỷ, hơn nữa còn là phương diện công nghệ cao, điều này làm cho An Triệu Hoa cũng khó thể bình tĩnh. Còn Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân, lúc này bọn họ càng dùng vẻ mặt bức thiết nhìn Vương Tử Quân.
Gia tăng mười tỷ là con số không nhỏ với tỉnh Sơn Nam, Thạch Kiên Quân là người tinh thông tính nhẩm đã bắt đầu xem xét sau khi nắm trong tay hạng mục mười tỷ thì tốc độ tăng trưởng kinh tế của tỉnh Sơn Nam có thể lên đến con số bao nhiêu.
Hai tay Nguyễn Chấn Nhạc thật sự rét run, mặc dù trước khi Vương Tử Quân đến thì hắn đã ý thức Lữ lão ra tay bất phàm, nhưng tiếng vang lời nói bên tai thật sự có hương vị cảnh cáo, có hiệu quả giác ngộ tuyên truyền. Mười tỷ là con số thế nào? Chỉ một hạng mục lần này cũng đủ để vượt qua con số đầu tư của cả hội chợ xúc tiến thương mại rồi.
Hơn nữa loại tin tức này sẽ nhanh chóng trở thành tin giật gân, sẽ truyền ra khắp nước, được người trong nước coi trọng. Khi đó đám phóng viên ruồi bọ sẽ càng giống như nghe được mùi thịt thối, sẽ đến vây quanh như ong vỡ tổ, liên tục xào nấu tin tức, chỉ sợ những cố gắng của mình ở hội chợ xúc tiến thương mại lần này xem như không. Lúc đó mọi người cũng không nhớ đến thành phố chủ nhà như Đông Bộ, mà chỉ còn nhớ thành phố La Nam, nhớ kẻ cho ra danh tiếng là Vương Tử Quân.
Khi ánh mắt mọi người nhìn về phía Vương Tử Quân, Nguyễn Chấn Nhạc chợt cảm thấy rét run, hắn hiểu bây giờ trọng tâm chú ý của lãnh đạo đã chuyển từ người mình sang Vương Tử Quân mất rồi.
- Bí thư Vương, công ty của chúng tôi có thành ý trong hạng mục này, nếu như hôm nay chúng ta có thể đạt thành hiệp nghị, trong thời gian một tháng sau công ty của chúng tôi sẽ lấy hai tỷ để đầu tư vào giai đoạn đầu tiên của dự án.
Lữ lão nhìn Vương Tử Quân, sau dó dùng giọng lạnh nhạt như không vừa cười vừa nói.
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhóm người An Triệu Hoa, ánh mắt rơi lên người Thạch Kiên Quân. Tuy lúc này Thạch Kiên Quân rất bình tĩnh, thế nhưng ánh mắt đã nói rõ mình rất mong chờ hạng mục này.
Chủ tịch tỉnh là người nắm kinh tế, nếu kinh tế phát triển nhanh thì đó sẽ là thành tích cực kỳ quan trọng của Thạch Kiên Quân. Một hạng mục mười tỷ cũng tuyệt đối không phải chỉ có vinh dự rạng rỡ mặt mày mà thôi, nếu như không phải Lữ lão hỏi Vương Tử Quân, chỉ sợ Thạch Kiên Quân đã đứng lên trả lời, thay mặt đồng ý từ lâu rồi.
- Cám ơn Lữ lão đã coi trọng thành phố La Nam.
Vương Tử Quân cuối cùng cũng mở miệng, nhưng câu nói sau đó của hắn làm cho người ta chợt kinh ngạc không biết nói gì hơn:
- Nhưng này Lữ lão, tôi cảm thấy hạng mục của ngài không nên đầu tư ở thành phố La Nam thì hay hơn.
Thạch Kiên Quân nhìn chằm vào Vương Tử Quân, hắn có thể nói là cực kỳ quan tâm đến hạng mục mười tỷ này, thậm chí còn muốn đồng ý ngay lập tức. Hắn chỉ chờ Vương Tử Quân đồng ý, sau đó sẽ dõng dạc lên tiếng, yêu cầu vương tử quân nhất định phối hợp đầu tư với tập đoàn Huyền Lục ở thành phố La Nam, sau đó mở một chai rượu chúc mừng.
Nhưng Vương Tử Quân lại cho ra một câu trả lời bất ngờ như vậy, thật sự làm cho Thạch Kiên Quân đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cái gì? Người này lại từ chối? Đầu óc có vấn đề rồi sao?
Thạch Kiên Quân nhìn gương mặt với nụ cười của Vương Tử Quân, hắn giống như ngã từ trên không xuống, hắn chỉ về phía Vương Tử Quân rồi nói:
- Tử Quân, anh làm gì vậy?
Lúc này Hào Nhất Phong cũng có tâm tình giống như Thạch Kiên Quân, dù lão không thích Vương Tử Quân, thế nhưng lão là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, lão hy vọng Vương Tử Quân có thể đồng ý hạng mục này. Dù sao đây cũng là hạng mục có tác dụng tô son thiếp vàng. Lão thấy dù là thành phố Đông Bộ hay La Nam đều được, dù là thành phố nào cũng trong tỉnh Sơn Nam, trong mắt lãnh đạo thượng cấp thì đó là địa phương trong tay Hào Nhất Phong, một hạng mục như vậy sẽ làm lão có thêm nhiều vinh dự.
Nhưng lúc này một sự việc vốn là nước chảy thành sông lại bị Vương Tử Quân mở miệng từ chối.
Sao có thể được?
Nhưng nói về bản lĩnh âm trầm thì Hào Nhất Phong hùng mạnh hơn Thạch Kiên Quân khá nhiều, tuy trong lòng cực kỳ kinh ngạc bức bối nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, không có chút vấn đề.
An Triệu Hoa vẫn ngồi lăng lặng ở bên kia, dù hắn không nói lời nào nhưng ánh mắt rơi lên người Vương Tử Quân càng thêm ngưng trọng, một nụ cười nhạt bùng lên đầy ánh mắt hắn.
Nguyễn Chấn Nhạc không có được tu dưỡng tốt như ba vị lãnh đạo, hắn nghe xong câu trả lời của Vương Tử Quân mà cực kỳ giật mình, thiếu chút nữa hô lên kinh hoàng. Nếu như không phải thấy Vương Tử Quân vẫn ngồi bên kia bình yên vô sự, hắn thiếu chút nữa hoài nghi vương tử quân bị người ta vặt mất đầu, nếu không sao lại nói ra những lời như vậy? Đúng là nói bậy bạ, nói không chịu suy nghĩ. Truyện được copy tại
Nếu như nói đám người chung quanh cảm thấy kinh hãi vì Vương Tử Quân mở miệng không đồng ý cho tập đoàn Huyền Lục đầu tư vào thành phố La Nam, Lữ lão lại là người hoảng loạn. Lữ lão chìm nổi thương trường cả đời, khi tập đoàn đối mặt với nguy cơ sinh tử thì lão còn chưa từng hoảng loạn như vậy.
Khi đó Lữ lão căn bản không hoảng loạn vì tin rằng tập đoàn Huyền Lục sẽ nhanh chóng vượt qua, lão có lòng tin đưa tập đoàn về hướng thành công. Nhưng lúc này không thể đầu tư vào thành phố La Nam lại làm lão sinh ra nguy cơ, biết đâu cảm giác nguy cơ này không sinh ra hiệu quả trong thời gian ngắn, nhưng ý nghĩa của nó là hợp tác giữa tập đoàn Huyền Lục và tập đoàn Quân Thành đã thất bại, đây là kết quả mà lão cực kỳ không muốn nhìn vào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 894: Tiểu Thông Minh Chiến Thuật, Đai Trí Tuệ Chiến Lược
Chương 894: Tiểu Thông Minh Chiến Thuật, Đai Trí Tuệ Chiến Lược