TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 898: Chân Ngựa Cuối Cùng Cũng Lộ Ra

Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc lại cảm thấy cuộc sống của mình hỏng bét, chỉ có thể nuốt một bụng chất đắng, cái gì mà nghệ thuật tiếp xúc với lãnh đạo, hàm dưỡng của bản thân.v.v. Đều chỉ là mỡ bụng mà thôi. Hắn thật sự khó chịu, thật sự luôn cố gắng vì mỗi hành vi cử chỉ của mình đều liên quan đến hình tượng.

Khi đến thành phố Đông Bộ, những ông lão ở thủ đô ép hắn phải đưa Tào Chân Nhi theo. Những cán bộ từ tuyến trung ương xuống địa phương nhận chức, nếu như không đưa phu nhân đi nhận chức, rõ ràng là cán bộ chim bồ câu, sớm muộn gì cũng bay đi nơi khác. Hễ là những cán bộ đi nhận chức có mang theo phu nhân, ít nhiều cũng để lại chút danh tiếng. Nhưng thật lòng thì Nguyễn Chấn Nhạc hy vọng chỉ cần Tào Chân Nhi đến vài ngày là được, sau đó nhanh chóng quay về thủ đô.

Lúc này bên ngoài có lan truyền một câu vè thuận miệng về lãnh đạo, nói là cán bộ lãnh đạo thì vợ chồng ngủ riêng, lãnh đạo trao đổi sẽ là đổ dầu xe hơi; chồng ra ngoài tiêu sái, vợ ở nhà phong lưu. Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nghĩ gì nhiều về phương diện này, hắn chỉ không muốn ồn ào với Tào Chân Nhi, không muốn nghe nàng nói nhiều, chỉ cần về nghà được ngủ yên là tốt rồi.

Nhưng hôm nay trò cũ lại tái diễn, dù sao nói đi nói lại cũng là một câu thì thật sự không khác gì tra tấn. Nguyễn Chấn Nhạc áp chế cảm giác tức giận, trong đầu một mảnh mênh mang nhưng một lúc lâu sau mới tỉnh táo được. Hắn cảm thấy mình giống như một hạt cát trong bình, lắc qua lắc lại đục ngầu rồi để một lúc lâu mới chịu lắng xuống.

Nguyễn Chấn Nhạc đi đến nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, sau đó đi về phòng ngủ. Nhưng hắn còn chưa đi đến phòng ngủ thì chợt nghe thấy Tào Chân Nhi mỉa mai sau lưng:

- Gặp mâu thuẫn thì người ta nghênh đón khó khăn, dùng trăm phương ngàn kế để giải quyết, anh thì sao? Anh cam tâm tình nguyện làm rùa đen rụt đầ à?

- Bây giờ anh không muốn cải vã với em.

Nguyễn Chấn Nhạc nghiêng đầu đi chỗ khác dùng giọng lạnh lùng nói với Tào Chân Nhi.

- Anh nghĩ rằng em tình nguyện cải vã với anh sao?

Trong mắt Tào Chân Nhi chợt mang theo vài phần trào phúng:

- Không biết khi đó các cụ bị mù hay sao mà chọn một người như vậy, em nói cho anh biết, dù là con vua cũng không phải là cả đời bằng phẳng, chỉ có rèn luyện mới có thể đi xa hơn.

Tào Chân Nhi nói ra những lời như vậy có nghĩa là gì thì Nguyễn Chấn Nhạc hiểu rất rõ, cho đến nay hắn cũng luôn yêu cầu mình như vậy, thậm chí hắn cho rằng mình là một cây tùng mọc trên đất đầy đá, đững vững giữa khó khăn dù bao phong ba bão tố. Nhưng lúc này Vương Tử Quân là một âm hồn không tiêu tan, sau nhiều lần giao thủ thì Nguyễn Chấn Nhạc sinh ra một ảo giác rất lạ, đó là mình căn bản không phải cây tùng, áp lực từ đối phương quá lớn làm hắn khó thể lảng tránh, mà chính hắn cũng phải có lúc phải khom lưng.

Nguyễn Chấn Nhạc vì thế mà cảm thấy rất bất an, hắn càng sinh ra ý nghĩ kỳ quái, cảm thấy mình đối diện với Vương Tử Quân như một con chuột ở trong hang, luôn phải trốn tránh, lo lắng, sợ hãi, xảo trá. Hắn lúc nào cũng phải đề phòng Vương Tử Quân ra tay, thế cho nên lúc nào cũng căng thẳng, hít thở dồn dập, cơ thể như hư thoát, mất đi hương vị.

Nguyễn Chấn Nhạc chậm rãi nuốt khổ sở vào bụng, hắn dù sao cũng là Nguyễn Chấn Nhạc, hắn ngẩng đầu nhìn Tào Chân Nhi rồi lạnh lùng nói với vẻ mặt không chút biểu cảm:

- Anh biết rồi.

- Biết thì làm được cái gì? Tuy Vương Tử Quân rất mạnh, hơn nữa vượt xa dự đoán của em, nhưng sự việc hôm nay thật sự là cả em cũng không nghĩ đến. Không phải em không thừa nhận, người kia thật sự không phải bình thường.

Tào Chân Nhi đứng trước mặt người đàn ông của mình, lại không kiệm lời ca ngợi một người đàn ông khác.

Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nói gì, hắn chờ cho Tào Chân Nhi nói xong.

- Anh cũng không cần ủ rũ, hội chợ xúc tiến thương mại lần này tương đối thành công, nhìn vào phương diện này thì ít nhất anh cũng đã tổ chức thành công. Hơn nữa thành phố Đông Bộ có thành tích rõ ràng, vượt lên độ cao mới, ai cũng thấy rất rõ. Phương diện không vui duy nhất chính là Vương Tử Quân đoạt hết danh tiếng, kìm nén hào quang của anh.

Nguyễn Chấn Nhạc thật sự đã sớm nghĩ ra lời nói tiếp theo của Tào Chân Nhi, nhưng hắn lại không thể tha thứ cho phương diện người ta che giấu hào quang của mình, càng không muốn mình là sao phụ trợ cho người ta là ánh trăng.

Nguyễn Chấn Nhạc không nói gì thêm, hắn lấy ra một điếu thuốc từ dưới ngăn kéo bàn trà. Tào Chân Nhi thấy hắn rút thuốc ra thì khóe mắt có vài phần chán ghét, nàng vô thức há miệng, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, thế nhưng cuối cùng cũng có thể nuốt những lời định nói vào trong bụng.

Khói thuốc chậm rãi bay lên, trong phòng cũng không có đèn, chỉ có một tàn thuốc màu đỏ giống như một đốm lửa chốc chốc lại bừng sáng. Tào Chân Nhi đi vào phòng ngủ, thấy gương mặt đầy sầu khổ của chồng mình, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hai vợ chồng cãi nhau và Nguyễn Chấn Nhạc hút thuốc trong phòng ngủ.

- Anh có rất nhiều cơ hội.

Sau khi dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, Nguyễn Chấn Nhạc đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh của mình.

Tào Chân Nhi phất phất tay xua khói, sau đó nàng thản nhiên nói:

- Anh còn rất nhiều cơ hội, thật sự là có rất nhiều cơ hội. Tuy lần nay anh giao chiến và thua trên tay Vương Tử Quân, thế nhưng anh có người chèo chống mà Vương Tử Quân lại không, anh có những mối quan hệ mà anh ta không có, chỉ cần anh có thể tiếp tục kiên trì phát triển, em tin tưởng Vương Tử Quân sẽ vĩnh viễn đứng dưới háng của anh.

Tào Chân Nhi nói chém đinh chặt sắt, Nguyễn Chấn Nhạc trầm mặc không nói một lời. Hắn nghĩ đến người chống lưng cho mình, thế là tâm tình đang rối loạn chợt bình tĩnh trở lại. Con đường làm quan giống như ngồi xe lửa, chỉ cần ngồi yên lặng một chút và chịu khó nhìn chung quanh, miễn cho người ta lợi dụng lúc anh ngủ gật hoặc chểnh mãng để cướp tiền; công tác cũng giống như vậy, chỉ cần anh làm quan và cho ra vài thành tích để người ta ghét mắt nhìn, cần gì phải quan tâm đến Vương Tử Quân là người thế nào? Mình có thể tiến lên hay không, điều này căn bản không liên quan đến Vương Tử Quân.

Nhưng có một số việc không thể nào lảng tránh, gặp mặt Vương Tử Quân thì chính mình có cơ hội nắm chắc một ván hòa không?

- Tuy lần này Vương Tử Quân cực kỳ tỏa sáng nhưng trên thực tế cũng đã lộ ra sơ hở.

Tào Chân Nhi là một người có thể hiểu được tâm tư ma quỷ của kẻ khác, khi Nguyễn Chấn Nhạc vừa sinh ra cảm giác yếu hèn, giọng điệu hấp dẫn của nàng chợt vang lên.

Nguyễn Chấn Nhạc bị những lời nói của Tào Chân Nhi thu hút, ánh mắt hắn chợt co rút, sau đó hắn tiến lên trầm giọng hỏi:

- Vương Tử Quân có sơ hở gì?

- Anh có biết vì sao lần này tập đoàn Huyền Lục lại đến đầu tư ở thành phố La Nam không?

Tào Chân Nhi dù hỏi nhưng lại không chờ Nguyễn Chấn Nhạc trả lời, nàng cười nói:

- Những năm qua người có tiền đầu tư đều được các nơi xem như thần tài, được người ta cung phụng, những người như Lữ lão càng là thần tài trong thần tài. Nếu ông ta nói rằng có hạng mục lớn cần đầu tư, đừng nói là thành phố các anh, dù là các tỉnh cũng phải đâm đầu vào đàm phán. Anh nói xem, ông ta đáng giá vì một Vương Tử Quân để chạy đến dán mặt nóng vào mông lạnh sao?

"Tất nhiên là không cần!" Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL

Nguyễn Chấn Nhạc tuy thầm nghĩ như vậy nhưng không nói ra, hắn chờ Tào Chân Nhi nói tiếp.

- Tôi đã tìm hiểu rõ ràng từ Lữ Chinh Bình, Lữ lão làm như vậy là vì muốn lấy lòng một người, đó lại là một người phụ nữ xinh đẹp không thể xem thường.

Tào Chân Nhi nói đến người phụ nữ này thì bày ra bộ dạng anh hùng tiếc anh hùng:

- Người phụ nữ này chính là Tần Hồng Cẩm của tập đoàn Quân Thành.

"Tần Hồng Cẩm của tập đoàn Quân Thành?"

Nguyễn Chấn Nhạc cũng không xa lạ gì cái tên này, hắn đưa mắt nhìn Tào Chân Nhi, hắn đã hiểu ra ý nghĩ của nàng.

- Tần Hồng Cẩm cũng không dễ đối phó, tập đoàn Quân Thành có lực ảnh hưởng rất lớn trên trường quốc tế.

Nguyễn Chấn Nhạc chậm rãi ngồi xuống không xa Tào Chân Nhi, hắn dùng giọng có chút do dự nói.

- Dù là cái gì thì cũng không thể nằm ngoài pháp luật.

Tào Chân Nhi ngẩng đầu có vài phần khí thế, nàng dùng giọng lạnh như băng nói.

Nguyễn Chấn Nhạc chợt cảm thấy phát lạnh, hắn hiểu ý của Tào Chân Nhi. Tuy tập đoàn Quân Thành rất lớn, thế nhưng càng lớn thì càng có nhiều nhược điểm, nếu một khi công phá, càng lớn sẽ càng khốn khổ.

- Ừ, anh hiểu ý em.

Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy tâm thần có chút mất tập trung, hắn khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên cái nhìn âm độc. Lúc này hai vợ chồng nằm trên giường, xúc động của đàn ông chợt bùng phát, hắn đưa tay giữ lấy vai của Tào Chân Nhi.

- Đừng đụng vào em.

Tào Chân Nhi hất vai lên:

- Em thấy anh hèn nhát nhu nhược, thật sự hoài nghi anh có phải là đàn ông không nữa.

Nguyễn Chấn Nhạc cuối cùng cũng nổi giận, hắn nhảy qua đè lên người Tào Chân Nhi, kéo quần áo của nàng. Tào Chân Nhi ở bên dưới cũng không chịu yên, vùng lên giãy dụa. Nguyễn Chấn Nhạc vốn không có hứng thú, lại tìm được hưng phấn của mình, dù Tào Chân Nhi có vùng vẫy thế nào thì hắn cũng không buông, thô bạo xoa hắn và hôn lên môi. Một lúc lâu sau Tào Chân Nhi có lẽ đã mất đi cả sức lực, không tiếp tục vùng vẫy, Nguyễn Chấn Nhạc thì lại xem như lừa mình dối người, nghĩ rằng người phụ nữ bên dưới bị mình hàng phục, thế là hắn nhanh chóng cưỡi lên, tìm lại tôn nghiêm đàn ông của mình.

Tào Chân Nhi nằm trên giường như một xác chết, lạnh băng băng. Nguyễn Chấn Nhạc xuống giường chạy đến nhà vệ sinh, dùng nước lạnh tắm rửa, chợt cảm thấy cánh mũi cay cay, nước mắt giàn dụa. Tất cả đều hỏng bét, công tác không ra gì, vợ lại như rắn chết, đời người dù có phát triển đến mức nào thì cũng phải luôn chú trọng gia đình.

Gia đình không ổn thì thật sự quá mức không ổn.

Vương Tử Quân đứng ở con đường vào thành phố La Nam mà không ngừng nhìn đồng hồ, tuy vẻ mặt hắn rất bình tĩnh nhưng Đổng Trí Tân đã công tác thời gian dài bên cạnh Vương Tử Quân, hắn hiểu lúc này bí thư Vương có chút nôn nóng.

Vương Tử Quân đã từ thành phố Đông Bộ về La Nam được bốn ngày, bí thư Vương xem như đã cho ra những hành động quá lớn ở hội chợ xúc tiến thương mại, tìm được hai trăm triệu đầu tư ở Cô Yên Sơn, Bất Lão Khang lại đầu tư xây dựng nhà máy với số tiền năm trăm triệu ở thành phố La Nam, hơn nữa nhà máy đó là cùng hợp tác với Tam Thanh Quan, còn chưa nói đến một khu kỹ thuật công nghệ cao với số tiền đầu tư cả chục tỷ.

Hàng loạt thành tựu làm cho người ta trợn mắt nhìn đã làm cho thành phố La Nam vượt các thành phố khác tiến lên đứng đầu tỉnh Sơn Nam. Lúc này dù đi đến đâu ở thành phố La Nam, dù là người nào cũng biết một tin tức, đó là vì bí thư Vương cố kỵ tình nghĩa của mình ở thành phố Đông Bộ, thế cho nên mới không ký kết hạng mục chục tỷ kia ngay vào thời điểm mở hội chợ xúc tiến thương mại.

Anh không tin sao? Tôi hỏi anh, vì sao bí thư Vương chờ đến ngày hôm sau mới ký hợp đồng? Nếu như trước đó đã làm tốt, người ta không ký luôn đi cho nhanh? Bí thư Vương ký trước một ngày không phải là chuyện dễ dàng sao?

Nói cho cùng thì bí thư Vương của chúng ta là người phúc hậu, có nhân nghĩa.

Thật ra để ngày hôm sau ký kết hợp đồng với tập đoàn Huyền Lục cũng không phải là ý của Vương Tử Quân. Hắn nghĩ rằng chuyện này nên hoãn lại một chút thì tốt, nhưng hắn muốn chậm thì Lữ lão lại không chờ được, lão cứ ra mặt đốc xúc Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân. Hai vị lãnh đạo này tuy cố kỵ Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng đố mặt với chiến tích quá lớn, thế là nhanh chóng cho ra quyết định.

- Ký!

Mệnh lệnh này không phải cho Vương Tử Quân mà cho Lý Quý Niên, nếu như Thạch Kiên Quân chỉ thị Vương Tử Quân, tất nhiên Vương Tử Quân sẽ ra sức khước từ, sẽ tìm một đống lý do, đơn giản khó thể qua được. Vương Tử Quân là bí thư thị ủy, thế nên công tác kinh tế thuộc về khối chính quyền thành phố, lãnh đạo tỉnh cũng không nhọc lòng Vương Tử Quân ra mặt. Lý Quý Niên gần đây có chút chán nản, lúc này sao có thể phản đối ý kiến của bí thư và chủ tịch tỉnh? Hắn cũng không có quá nhiều lo lắng như Vương Tử Quân, thế là không nói hai lời đã điên cuồng chạy đi ký hợp đồng.

Hơn nữa bản thân Lý Quý Niên cũng cực kỳ cam tâm tình nguyện nhanh chóng ký kết hợp đồng, dù sao thì khoai trong rổ cuối cùng cũng cho vào bụng.

Lúc này uy vọng của Vương Tử Quân ở thành phố La Nam đã là cực kỳ lớn, đầu đường cuối ngõ đều nói Vương Tử Quân đã làm việc tốt cho thành phố La Nam. Thậm chí có người nói vì sao bí thư Vương không đến sớm, nếu như đến sớm hơn hai năm, thành phố La Nam cũng không có bộ dạng thế này, thật sự làm cho người ta phải khổ sở chờ đợi.

Đổng Trí Tân là thư ký cho bí thư Vương Tử Quân, tất nhiên cũng là nước lên thuyền lên, bây giờ càng có thêm mặt mũi. Hai ngày trước Lục Ngọc Hùng đụng mặt hắn cũng phải kéo tay hàn huyên một lúc lâu. Hắn cảm thấy tay chân ngứa ngáy, cảm thấy ánh mắt của Lục Ngọc Hùng quá mức ẩn giấu và đầy ý nghĩa. Hắn gần đây không có vài phần hảo cảm với Lục Ngọc Hùng, đây là hạng người cường thế, khi Trình Tự Học còn tại vị thì cực kỳ kiêu ngạo không nghe ai, bây giờ bí thư Vương tiến lên làm chủ thành phố La Nam, tất nhiên người này sẽ không còn được thư thái như xưa.

Đổng Trí Tân rất hiểu về Lục Ngọc Hùng, người này công tác rất lâu năm ở thành phố La Nam, chưa nói kinh nghiệm công tác dưới huyện, năm năm làm trưởng phòng tổ chức, bốn năm làm phó bí thư nắm công tác tổ chức, thế cho nên trong thành phố La Nam có ít nhất hơn một nửa cán bộ cấp phó cục là môn hạ của người này.

Lục Ngọc Hùng lại là người nổi tiếng trượng nghĩa trong mắt rất nhiều người, vì thế có rất nhiều người tình nguyện đi theo. Năm xưa khi Trình Tự Học còn là bí thư thị ủy thì có thái độ bỏ mặc với Lục Ngọc Hùng, chẳng qua khi đó Lục Ngọc Hùng chưa đủ lông đủ cánh, vì vậy mới biểu hiện kính cẩn nghe lời mà thôi.

Bây giờ Vương Tử Quân muốn nắm quyền lợi nhân sự trong tay, tuyệt đối sẽ xuất hiện một trận chiến không khói thuốc súng với Lục Ngọc Hùng. Dù sao Lục Ngọc Hùng cũng là phó bí thư nắm nhân sự, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là phương diện bổ nhiệm điều động cán bộ.

Đọc truyện chữ Full