Sau khi báo cáo những công tác gần đây của phòng tổ chức thị ủy, Tôn Chiêu Hi cười nói:
- Bí thư Vương, bây giờ trong thành phố có mười vị cán bộ cấp cục đến niên hạn về hưu, cũng có một số đồng chí cần điều chỉnh. Nếu thật sự không tiến hành, chỉ sợ sang năm sẽ trễ nãi công tác.
Tôn Chiêu Hi nói rất hay, hắn căn bản khong đề cập đến chuyện mình đã bàn với Kim Điền Lạc, thu gom tất cả lên người mình, rõ ràng nói cho bí thư biết đó là những thứ mà mình tự đưa ra.
Như vậy Tôn Chiêu Hi sẽ đẩy Vương Tử Quân từ vị trí thúc đẩy sang trọng tài, trước đó hắn đã từng sinh ra cảm giác về sự tồn tại của mình trước mặt Vương Tử Quân, bây giờ có một sự việc nhất cữ lưỡng tiện, sao không làm cho được?
Vương Tử Quân cười cười với Tôn Chiêu Hi, hắn có vài phần hảo cảm với vị trưởng phòng tổ chức nhìn gương mặt có vẻ như thành thật này. Hắn cần khống chế quyền nhân sự ở thành phố La Nam, nếu như có thể trợ giúp hắn thực hiện mục đích này, rõ ràng Tôn Chiêu Hi là một nhân tuyển rất tốt.
- Trưởng phòng Tôn, phòng tổ chức các anh nên cho ra phương án, mau chóng đưa đến chỗ tôi.
Động vào cán bộ xưa nay đều là rất mẫn cảm, tuy Vương Tử Quân chỉ cùng nói chuyện với Tôn Chiêu Hi nhưng tin tức vẫn khó thể nào che giấu, đám cán bộ liên quan bắt đầu ngồi không yên.
Không chạy quan hệ không bỏ tiền thì đứng bất động tại chỗ; chỉ chạy quan hệ mà không ném tiền thì chỉ là điều động cùng cấp; vừa chạy quan hệ vừa có tiền thì rõ rang là điều động trọng dụng. Không biết câu vè này bắt đầu truyền lưu mạnh mẽ trong quan trường từ khi nào, thế nhưng lại được rất nhiều cán bộ tôn sùng như bảo điển.
Thế là lúc này những người cảm thấy mình có lý lịch, có thế lực, hoặc cảm thấy mình có thực lực và có thể được điều động đều bận rộn chạy tới chạy lui. Lúc này ở thành phố La Nam lựa chọn tốt nhất cho bọn họ chính là bí thư thị ủy Vương Tử Quân. Bí thư Vương ở trước mặt người khác luôn tỏ ra ôn hòa, thế nhưng đám cán bộ không biết vì sao đối diện với Vương Tử Quân đều không dám thở mạnh, đừng nói là bọn họ có thể chạy cửa sau, chạy quan hệ.
Ngoài những người có lãnh đạo bên trên che chở, không ít người bắt đầu đặt tâm tư lên các vị lãnh đạo khác có thể ảnh hưởng đến vị trí của mình. Thế là lúc này những vị thường ủy thị ủy cũng trở nên bận rộn, phòng làm việc náo loạn, số người đến báo cáo công tác, báo cáo tư tưởng là rất lớn, tất nhiên bọn họ luôn hy vọng lãnh đạo của mình có thể cho ra những lời hay ý đẹp vào thời điểm mấu chốt.
Làm thường ủy thị ủy, nếu như muốn làm cho người bên dưới giúp mình, làm theo lệnh mình, luôn trung thành tận tâm thì cũng phải có vài người thủ hạ. Nếu như có quá ít người, hơn nữa điều kiện của ai cũng cứng, như vậy không cần lo lắng. Nhưng có kẻ có quá nhiều môn hạ, nếu như muốn vận dụng toàn bộ thì căn bản không phải là chuyện gì dễ dàng.
Lục Ngọc Hùng thật sự có không ít thủ hạ bên dưới, dựa theo câu nói thông tục thì vòng tròn quan hệ của bí thư Lục là rất đông, lực lượng lớn. Điều này làm cho lực ảnh hưởng của hắn ở thành phố La Nam là rất mạnh, vào thời của Trình Tự Học thì hắn là một lực lượng quan trọng trong thành phố. Nhưng Vương Tử Quân không phải là Trình Tự Học, lúc này Vương Tử Quân điều chỉnh nhân sự, sẽ cho phép Lục Ngọc Hùng thò tay vào để tạo nên một thế lực khác sao?
- Bí thư Lục.
Lâm Tương Đông gõ cửa đi vào phòng làm việc của Lục Ngọc Hùng, hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Trần của huyện Dương Phong đến.
Lục Ngọc Hùng không ngẩng đầu, hắn vẫn nhìn văn kiện trong tay, giống như ném tất cả tâm tư lên văn kiện. Lâm Tương Đông cũng không dám nói thêm, hắn đi theo Lục Ngọc Hùng đã nhiều năm, hắn biết rõ tính tình của bí thư Lục, đó chính là khi lãnh đạo không nói lời nào thì tốt nhất anh cũng đưng nên lên tiếng.
Vài phút trôi qua, Lục Ngọc Hùng ngẩng đầu lên nói:
- Anh đi mời chủ tịch Trần vào đây.
Lâm Tương Đông đồng ý một tiếng, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Tuy những ngày qua Lục Ngọc Hùng luôn cười tủm tỉm, thế nhưng Lâm Tương Đông là thư ký, hắn biết lúc này trong lòng Lục Ngọc Hùng căn bản là không thoải mái chút nào.
Sự kiện điều chinh cán bộ, tuy bí thư Vương không nói rõ nhưng Lâm Tương Đông lại biết rõ ràng, nó chủ yếu là chĩa vào bí thư Lục, vì bí thư Lục là người nắm giữ phần lớn quyền lợi nhân sự trong thành phố La Nam. Bí thư Vương đã hoàn toàn dựng lên quyền uy của mình ở La Nam, tất nhiên bí thư sẽ không cho phép tình huống trên diễn ra.
Bí thư Lục có tể chơi trò cao tay với bí thư Vương sao? Nếu như là cách đây vài tháng thì Lâm Tương Đông thấy điều đó không là vấn đề, nhưng bây giờ hắn cũng không dám nghĩ như vậy. Dù sao Vương Tử Quân cũng lập nên uy tín quá lớn ở thành phố La Nam, đã vượt mặt tất cả các đời bí thư thị ủy ở thành phố La Nam này rồi.
Đường sắt Mân Cô, đường cao tốc Sơn La, du lịch Cô Yên Sơn, hàng loạt hạng mục không khỏi làm cho người ta lóe mắt, những hạng mục này lại chính là quân cờ trên bàn cờ phát triển kinh tế của thành phố La Nam. Thành phố này đã nghèo đói quá nhiều năm, có quá nhiều người tình nguyện đi theo bí thư Vương để đưa La Nam đi về giai đoạn phát triển huy hoàng.
Nhân tâm biến đổi, nhân tâm phát triển, nhân tâm ổn định, thế cục đã thành, dưới thế cục này của bí thư Vương thì Lâm Tương Đông cảm thấy khó thể nào thắng được. Chính hắn cũng hiểu Lục Ngọc Hùng bây giờ không còn đường lui, trừ khi bí thư Lục có thể buông bỏ vị trí thứ ba ở thành phố La Nam của mình, thành thật làm một vị phó bí thư thị ủy.
Nhưng Lục Ngọc Hùng sẽ không làm như vậy.
Lâm Tương Đông không cần nghĩ ngợi cũng biết Lục Ngọc Hùng sẽ có thái độ gì, hắn thấy Lục Ngọc Hùng là người trời sinh làm lãnh đạo đứng đầu, là người có thái độ nói một không hai, người khác không thể không khuất phục.
- Tương Đông, bí thư Lục thế nào?
Trần Minh Tuấn ở trong phòng Lâm Tương Đông chờ đợi, lúc này thấy Lâm Tương Đông thì vội vàng đón chào.
Lâm Tương Đông cười cười nói:
- Chủ tịch Trần, bí thư Lục mời ngài vào.
- Cảm ơn cậu, tối nay nếu cậu không có việc gì, chúng ta cùng uống với nhau một bữa.
Trần Minh Tuấn nói rồi vỗ vỗ lên vai Lâm Tương Đông, sau đó cười nói:
- Cậu Lâm, chuyện của em vợ cậu tôi đã sắp xếp xong, là phó phòng tài chính huyện, ngày mai sẽ có văn kiện bổ nhiệm.
Lâm Tương Đông nhìn gương mặt tươi cười của Trần Minh Tuấn, hắn cũng cười theo. Sau đó hắn bắt tay thật chặt với Trần Minh Tuấn, bộ dạng rõ ràng là đại ân không nói nên lời.
Trần Minh Tuấn cũng không nhiều lời với Lâm Tương Đông, có một số việc nên hiểu lẫn nhau là được. Sau khi buông tay Lâm Tương Đông, hai người nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của Lục Ngọc Hùng.
Lục Ngọc Hùng vẫn đang xem văn kiện, khi Trần Minh Tuấn đi vào, hắn vẫn tỏ ra cực kỳ chăm chú. Lúc này Lục Ngọc Hùng không mở miệng, dù Trần Minh Tuấn có quan hệ không tệ với bí thư Lục cũng không dám ngồi xuống.
- Chào bí thư Lục.
Một phút sau, chờ Lục Ngọc Hùng ngẩng đầu thì Trần Minh Tuấn mới khẽ nói.
Trên gương mặt đen nhẻm của Lục Ngọc Hùng lộ ra nụ cười nhạt, hắn nói:
- Minh Tuấn, đến đây đi.
Trần Minh Tuấn cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Lục Ngọc Hùng, sau khi chờ Lâm Tương Đông dâng trà xong đi ra ngoài, hắn mới khẽ nói:
- Bí thư Lục, tôi đến báo cáo với ngài những hạng mục công tác gần đây ở huyện Dương Phong.
Lục Ngọc Hùng tất nhiên hiểu Trần Minh Tuấn đến đây để làm gì, nhưng cũng không chọc phá cái cớ của đối phương. Hắn lẳng lặng nghe Trần Minh Tuấn báo cáo. Đợi đến khi Trần Minh Tuấn nói xong, lúc này hắn mới cười nói:
- Chủ tịch Minh Tuấn, các anh công tác rất tốt, cần tiếp tục cố gắng.
- Đều là bí thư Lục giúp đỡ, nếu không có bí thư Lục, chỉ sợ không có thành tích của tôi ngày hôm nay.
Sau đó Trần Minh Tuấn cũng không tiếp tục ăn nói theo kiểu ẩn giấu, trắng trợn nói với Lục Ngọc Hùng.
Lục Ngọc Hùng lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, hắn cũng không nói lời nào, thế cho nên càng trở nên thần bí trong mắt Trần Minh Tuấn. Nhưng nghĩ đến mục đích lần này của mình, Trần Minh Tuấn có chút do dự, sua đó cả gan nói:
- Bí thư Lục, tôi cảm thấy với năng lực của mình bây giờ, tuyệt đối có thể gánh trọng trách giúp ngài.
Tuy Trần Minh Tuấn là cấp dưới có quan hệ khá tốt với Lục Ngọc Hùng, thế nhưng nói xong lời này thì hắn vẫn tỏ ra không yên. Hắn dùng ánh mắt cấp bách nhìn Lục Ngọc Hùng, rất sợ bí thư Lục nói ra những lời cự tuyệt.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, điều này càng làm cho nhịp tim của Trần Minh Tuấn thêm mạnh mẽ, một áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng kéo đến, thật sự khó chịu.
- Có gan đảm nhiệm gánh nặng, đây là một hiện tượng tốt, nói rõ anh có dũng cảm đảm đương và dũng khí gánh vác trách nhiệm. Minh Tuấn, tôi rất thưởng thức thái độ của anh.
Hai phút sau một giọng nói chậm rãi phát ra từ miệng Lục Ngọc Hùng, âm thanh này tuy không cao, thế nhưng lại làm cho Trần Minh Tuấn thở dài một hơi.
Bí thư Lục đồng ý với yêu cầu của mình, tuy trong lòng hắn cảm thấy năng lực của bí thư Lục bây giờ không bằng như xưa, thế nhưng vẫn cảm thấy vui sướng. Dù sao hắn cũng đã leo lên thuyền của bí thư Lục, hắn là người của bí thư Lục, hắn thật sự không thể nào thay đổi được sự thật này nữa.
- Hai năm qua huyện Dương Phong phát triển rất tốt, đặc biệt là du lịch Cô Yên Sơn càng làm cho người ta phải chú ý, anh làm chủ tịch huyện là rất tốt. Nhưng sau này thị ủy coi trọng huyện Dương Phong, anh cần phải bỏ ra tâm lực lớn hơn, phải làm tốt công tác ở huyện Dương Phong.
Lục Ngọc Hùng càng nói càng trầm thấp, nhưng lời nói này rơi vào trong tai làm cho Trần Minh Tuấn cảm thấy khó chịu. Hắn đến đây với mục đích là cầu tiến, nhưng dưới áp lực của Lục Ngọc Hùng, hắn thật sự cảm thấy khó thể nào tiến lên, cảm thấy hai hàm răng của mình phải ghì thật chặt.
Trần Minh Tuấn là chủ tịch huyện Dương Phong, tất nhiên hắn sẽ rất muốn được làm bí thư huyện ủy. Hơn nữa khi Vương Tử Quân chưa đến thành phố La Nam, ý nghĩ này chưa từng dao động trong đầu hắn. Hăn thấy có sự giúp đỡ to lớn của bí thư Lục, nắm bắt vị trí bí thư huyện ủy Dương Phong cũng không phải là một chuyện gì khó. Nhưng khi Nhan Sĩ Tắc bắt đầu dựa vào Vương Tử Quân, hắn trên cơ bản đã vứt bỏ hy vọng này của mình.
Trần Minh Tuấn thật sự rất mong muốn mình được Lục Ngọc Hùng điều động đến làm bí thư huyện ủy nơi khác, hoặc tiến lên đảm nhiệm vị trí đứng đầu một đơn vị ban ngành trên thành phố, cung không ngờ bí thư Lục lại ném ra cho mình chút hy vọng làm bí thư huyện ủy Dương Phong.
Vị trí bí thư huyện ủy Dương Phong dễ làm sao? Mình làm bí thư huyện ủy Dương Phong, vậy Nhan Sĩ Tắc sẽ làm gì?
Trần Minh Tuấn nghĩ đến quan hệ giữa Nhan Sĩ Tắc và Vương Tử Quân, lại nhìn gương mặt không rõ ràng giữa làn khói thuốc của Lục Ngọc Hùng, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác khủng hoảng. Lúc này hắn thậm chí còn cảm thấy hối hận nói không nên lời.
Gần đây bí thư Lục rất coi trọng quyền nhân sự, hiện tại bí thư Vương điều chỉnh nhân sự, đây hầu như sẽ tạo nên một trận chiến không khói thuốc súng. Dương Phong là huyện được bí thư Vương coi trọng ngay từ đầu đến thành phố La Nam, bí thư huyện ủy Nhan Sĩ Tắc rõ ràng được xếp vào hàng ngũ những bí thư huyện ủy được bí thư Vương theo sát tiến độ.
Bí thư Lục và bí thư Vương lật cổ tay với nhau, huyện Dương Phong chính là một chiến trường đấu sức cực kỳ quan trọng. Bây giờ mình lỗ mãng xông vào, chẳng phải vừa đúng lúc thỏa mãn tâm nguyện của bí thư Lục? Mình sẽ là trọng điểm tranh đấu của hai vị lãnh đạo, áp lực sẽ là như thế nào?
- Như thế nào? Không có lòng tin sao?
Âm thanh lạnh nhạt của Lục Ngọc Hùng lại vang lên, hắn không nhìn Trần Minh Tuấn, thế nhưng lại làm cho Trần Minh Tuấn sinh ra cảm giác mình lột trần đứng trước mặt Lục Ngọc Hùng.
- Không, có lòng tin, tôi nhất địn sẽ kiên quyết chứng thật chỉ thị của bí thư Lục
Trần Minh Tuấn cắn răng lớn tiếng nói với Lục Ngọc Hùng.
...
- Hôm nay có vị khách nào không?
Vương Tử Quân lật văn kiện trên bàn rồi khẽ hỏi Đổng Trí Tân.
Đổng Trí Tân mở quyển sổ lúc nào cũng mang theo trên người ra, hắn vừa xem xét vừa nói:
- Bí thư Vương, hôm nay có vài đồng chí sở giao thông công chánh đến thành phố La Nam nghiên cứu xem xét về tình huống thiết kế xây dựng đường cao tốc Sơn La. Chủ tịch Hà gọi điện thoại đến, nói là mời ngài ăn cơm với các đồng chí sở giao thông.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn khoát tay áo nói:
- Anh gọi điện thoại cho chủ tịch Lý, nói anh ấy đến uống hai ly với các đồng chí sở giao thông, tôi cũng không đi với bọn họ.
Vương Tử Quân là lãnh đạo thành phố La Nam, hắn có quyền quyết định có nên đến gặp các nhóm thần tiên đến La Nam hay không. Khi địa vị của hắn ở thành phố La Nam càng thêm vững, quyền lợi này lại càng thêm tự chủ.
Đổng Trí Tân đồng ý một tiếng, sau đó nhanh chóng ghi chép. Hắn cũng không quá bất ngờ với câu trả lời của Vương Tử Quân, khi trung tá Mạc đến, bí thư Vương cơ bản không muốn tham gia những bữa tiệc có cũng được mà không có mặt cũng được như thế này.
- Trí Tân, việc tôi nói với anh thế nào rồi?
Vương Tử Quân đặt văn kiện xuống bàn, hắn dùng giọng tùy ý nói với Đổng Trí Tân:
- Tôi nói cho anh biết, nếu anh không tuyển được người nào thì chỉ sợ khó thể nào tiến lên làm lãnh đạo xây dựng đường cao tốc được.
Vương Tử Quân nắm chặt công tác làm đường cao tốc Sơn La, hơn nữa thành phố Tam Hồ và Triệu Lô cũng cực kỳ coi trọng, đều phái một vị phó chủ tịch thành phố đế đảm nhiệm vị trí chỉ huy. Dưới tình huống này Vương Tử Quân lại trực tiếp ném vị trí chỉ huy cho người của mình, điều này không khỏi làm cho Đổng Trí Tân sinh ra áp lực và kỳ ngộ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 902: Cho Anh Bức Tranh Bánh Mì Nhìn Cho Đỡ Đói
Chương 902: Cho Anh Bức Tranh Bánh Mì Nhìn Cho Đỡ Đói