TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 917: Không tốt

Chương Hiểu Điền nghĩ đến Lục Ngọc Hùng, lại nghĩ đến gương mặt trưởng phòng Tôn Chiêu Hi. Hai ngày nay gương mặt trưởng phòng rất tiều tụy, dù mỗi sáng sớm đến phòng tổ chức làm việc với gương mặt tinh thần no đủ, hồng hào hớn hở, thế nhưng Chương Hiểu Điền biết sau gương mặt hồng hào kia là thứ gì?

Sở dĩ xuất hiện tất cả những tình huống này cũng là vì một người đang ngồi trong một khu văn phòng cách đó không xa.

- Trưởng phòng Chương, đã xong rồi.

Nữ cán bộ đặt bút xuống, sau đó dùng giọng thoải mái nói với Chương Hiểu Điền.

Chương Hiểu Điền vội vàng thu hồi tâm tư rối loạn của mình, sau đó tiếp nhận bản báo cáo trong tay nữ cán bộ. Hắn đang định nói vài câu khuyến khích nữ cán bộ làm tốt công tác, đúng lúc ánh mắt rơi lên bản báo cáo, thế là trợn mắt há mồm, cũng không nói ra được lời nào.

" Hứa Tranh Viễn: Bảy phiếu tán thành, năm mươi phiếu phản đối! "

Chương Hiểu Điền nhìn vào kết quả thống kê, hắn chợt cảm thấy đầu óc nặng như treo ngàn cân.

Điều này sao có thể? Nếu như nói Chương Hiểu Điền căn bản không ôm hy vọng quá lớn với Hứa Tranh Viễn, thế nhưng tình huống này xuất hiện không khỏi làm cho tâm tình của hắn rơi xuống đáy cốc. Sao có thể được? Có sáu mươi người tham gia, chỉ có bảy phiếu tán thành, đây là nhân tuyển hậu bị mà phòng tổ chức đã thông qua khảo hạch để đề cử cho thị ủy chuẩn bị điều động nhân sự sao?

- Cô có tính sai không? Chuyện gì xảy ra? Sao có bảy phiếu tán thành? Có phải vì nóng vội mà ghi lộn không?

Chương Hiểu Điền nhìn thoáng qua nhân viên công tác rồi khẽ hỏi.

Nữ nhân viên công tác nhìn ánh mắt mang theo vài phần kỳ vọng của phó phòng Chương Hiểu Điền, nàng lại ném cho lãnh đạo một đáp án lạnh như băng:

- Trưởng phòng Chương, điều này tuyệt đối không sai, chuyện lớn như vậy tôi làm sao có thể xử lý qua loa cho được?

Chương Hiểu Điền nói hết câu thì mới hối hận, nếu như Hứa Tranh Viễn có được năm mươi hai phiếu tán thành, như vậy cũng không phải là Hứa Tranh Viễn nữa rồi. Trong đầu hắn chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, cuối cùng hắn cũng không nói gì thêm, cầm lấy văn kiện đi ra ngoài văn phòng.

- Hiểu Mai, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi thấy vẻ mặt trưởng phòng Chương cũng không được tốt cho lắm.

Một nhân viên công tác trẻ tuổi cuối cùng cũng không chịu được, hắn khẽ mở miệng hỏi nữ nhân viên công tác kia.

Lúc này ánh mắt những người khác cũng nhìn về phía Hiểu Mai, rõ ràng bọn họ rất hứng thú với sự kiện này. Hiểu Mai trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói:

- Còn là chuyện gì nữa chứ? Chỉ có bảy phiếu ủng hộ Hứa Tranh Viễn.

Đám người trong phòng tổ chức tất nhiên hiểu rõ những vấn đề đang diễn ra, bây giờ cả đám nhanh chóng ngậm miệng, ánh mắt không khỏi nhìn về phía căn phòng đang sáng đèn ở phía bên kia. Tuy cách một lớp kính, bọn họ căn bản không nhìn thấy chủ nhân ở bên trong phòng, thế nhưng bọn họ biết rất rõ, chủ nhân của gian phòng kia căn bản sẽ không dễ chịu chút nào.

- Đi thôi, đã làm xong rồi, về nhà với con cái được rồi.

Một viên cán bộ nhìn lên đồng hồ thấy đã tám giờ, thế là thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm.

Có người dẫn đầu thì có người đi theo, chỉ một lát sau thì đám người trong văn phòng đã đi sạch, thế nhưng bọn họ cũng không dám đi nhanh, chậm rãi và không quá rộn rã. Thế nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên rộn rã ở những khu văn phòng bên cạnh lại cho bọn họ biết đồng sự của mình cũng không được sung sướng như vậy.

Tôn Chiêu Hi nhìn báo cáo trong tay, vẻ mặt có chút phát lạnh, hắn biết chỉ cần mình đưa báo cáo này ra, chỉ sợ giống như đang tự tát mình vài cái. Hắn là trưởng phòng tổ chức, công tác lớn nhất chính là đề cử cán bộ vĩ đại cho thị ủy, để cho bọn họ đi về cương vị quan trọng hơn.

Đây là hành động điều chỉnh nhân sự với biên độ khá rộng đầu tiên của Vương Tử Quân sau khi tiến vào thành phố La Nam, Tôn Chiêu Hi căn bản không được Vương Tử Quân giúp đỡ, chỉ cùng liên kết với Lục Ngọc Hùng ném danh sách điều động ra mà thôi. Nếu như danh sách này vượt qua thử thách, hắn tất nhiên sẽ không có vấn đề, nhưng bây giờ danh sách này lại làm hắn không thoải mái.

Hứa Tranh Viễn bảy phiếu, Trần Minh Tuấn mười ba phiếu, Triệu Tắc Khởi mười lăm phiếu...Tôn Chiêu Hi nhìn những con số đáng chán nản, thế là sinh ra cảm giác đau đầu hoa mắt, thật sự khó chịu.

Tôn Chiêu Hi là trưởng phòng tổ chức, những người nằm trong danh sách được hắn đề cử căn bản không có ai được nửa số phiếu thông qua phương án đánh giá dân chủ, nếu Vương Tử Quân truy cứu thì mình biết đặt mặt đi đâu? Không những uy tín của hắn giảm xuông trầm trọng, thậm chí còn bị Vương Tử Quân phản ánh là không phù hợp với chức vị. Nếu như bí thư Vương cố ý vận tác, chỉ sợ hắn chỉ có thể rời khỏi thành phố La Nam.

- Có thể thay đổi hay không?

Tôn Chiêu Hi có chút trầm ngâm, hắn cố gắng làm cho mình bình tĩnh hơn một chút.

Chương Hiểu Điền hiểu hai chữ thay đổi trong lời nói của Tôn Chiêu Hi là có ý gì, nhưng hắn lại mở miệng phá vỡ hy vọng của lãnh đạo:

- Trưởng phòng Tôn, lần này có ủy ban kỷ luật và phòng giám sát cùng nắm số phiếu, cho dù chúng ta có thao tác cũng không tạo nên tác dụng gì.

Tôn Chiêu Hi thật sự không nói thêm điều gì, hắn trầm ngâm rồi phất tay với Chương Hiểu Điền, tỏ ý Chương Hiểu Điền có thể đi. Tuy Chương Hiểu Điền lúc này rất muốn nói thêm hai câu với trưởng phòng Tôn, thế nhưng cuối cùng cũng phải thở dài rời khỏi phòng.

Tôn Chiêu Hi liên tục lật qua lật lại văn kiện xem xét, hắn nhìn những cái tên trong văn kiện, trong lòng thật sự bàng hoàng. Hắn hầu như có thể đoán được sự việc kế tiếp sẽ như thế nào, một trưởng phòng tổ chức không hiểu rõ tình hình cán bộ, như vậy sẽ còn tiếp tục ở lại trên vị trí nữa sao?

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên, Tôn Chiêu Hi nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện đó là điện thoại gọi đến từ văn phòng Lục Ngọc Hùng. Bây giờ có lẽ Lục Ngọc Hùng đã biết được kết quả, thậm chí có thể nói Lục Ngọc Hùng còn biết sớm hơn cả hắn. Nhưng biết rõ thì làm được gì? Lục Ngọc Hùng chẳng lẽ còn có thể đánh ngã kết quả này sao?

Tôn Chiêu Hi thật sự thầm oán Lục Ngọc Hùng, nếu như không phải Lục Ngọc Hùng tự cho ra sắp xếp, mình sao rơi vào hoàn cảnh đối nghịch với Vương Tử Quân? Hắn cố tình không muốn nhận điện thoại, thế nhưng cuối cùng vẫn phải nghe máy.

- Trưởng phòng Chiêu Hi, sao lại là như vậy?

Giọng nói của Lục Ngọc Hùng vẫn rất trầm thấp, nhưng bên trong đó lại có vài phần phẫn nộ.

Lúc này Tôn Chiêu Hi căn bản cũng không có chút tôn kính Lục Ngọc Hùng, hắn lạnh lùng hỏi ngược lại:

- Bí thư Lục, đây là điều tôi muốn hỏi anh, anh đề cử cho tôi những người gì? Sao lại không có cơ sở quần chúng như vậy?

Hai người nói xong thì trầm mặc, hai người dù trầm mặc lại không nói thêm điều gì nhưng cũng không cúp điện thoại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở vang lên ở bên kia.

Tôn Chiêu Hi cuối cùng cũng mở miệng nói:

- Bí thư Lục, làm sao bây giờ?

Đọc truyện chữ Full