Vương Tử Quân nói một câu tác phong kém thì xem như định vị cho công tác dĩ vãng của Tôn Chiêu Hi. Nếu như không có trò đánh giá dân chủ lần này, Tôn Chiêu Hi dù thế nào cũng không thể cho những lời đánh giá như vậy của Vương Tử Quân rơi lên người mình. Nhưng bây giờ trong lòng hắn không thoải mái, hắn cũng chỉ có thể nuốt răng vào bụng.
- Bí thư Vương, sau khi quay về tôi nhất định sẽ chăm chút tổng kết kinh nghiệm dánh giá dân chủ lần này, tuyệt đối sẽ không để xuất hiện sai lầm nào khác.
Tôn Chiêu Hi có chút trầm ngâm, sau đó cúi đầu tỏ thái độ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn ném cho Tôn Chiêu Hi một điếu thuốc rồi nói:
- Trưởng phòng Tôn, tôi rất tán thành với công tác của anh, nhưng dưới tình huống này anh làm sao để tôi cảm thấy yên tâm với công tác của phòng tổ chức được? Nếu cơ sở có phản ánh như vậy với các đồng chí sắp được đề bạt, nếu các đồng chí này vẫn tiến lên cương vị quan trọng hơn, như vậy chúng ta phải đối mặt với cơ sở, với quần chúng như thế nào?
- Bí thư Vương, đều là chúng tôi công tác không tốt mới tạo thành cục diện này, tôi trở về sẽ nhất định truy cứu xem xét tìm ra nguyên nhân, tuyệt đối không cho sự kiện này phát sinh lần nữa.
Tôn Chiêu Hi dùng giọng đầy thành khẩn thừa nhận sai lầm, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không chuẩn bị buông tha cho Tôn Chiêu Hi chỉ bằng vài câu tự trách như vậy. Hắn nhìn thoáng qua Tôn Chiêu Hi rồi nói:
- Thật sự rất phải truy cứu xem xét, nhưng sai lầm cần phải sửa, ngày mai tổ chức hội nghị thường ủy, phòng tổ chức các anh nói rõ ràng tình huống sự kiện này trên hội nghị cho tôi.
Nói rõ tình huống trong hội nghị thường ủy? Tôn Chiêu Hi chợt cảm thấy đầu óc như nổ tung, tình huống này rõ ràng là ép hắn công khai thừa nhận sai lầm, như vậy uy tín của một vị trưởng phòng tổ chức như hắn sẽ không còn.
Nhưng Tôn Chiêu Hi sẽ phải thừa nhận sai lầm sao? Hắn nhìn gương mặt lạnh băng của Vương Tử Quân, hắn biết rõ sự kiện này căn bản không còn dư âm thương lượng. Vương Tử Quân chuẩn bị lợi dụng sự việc này để đẩy mình rời khỏi chính đàn thành phố La Nam, hắn là thịt cá mà Vương Tử Quân là dao thớt. Lúc này hắn đã hiểu tất cả ý nghĩa lời nói của bí thư Vương, hắn gật đầu khó khăn, tuy hắn rất muốn nở nụ cười, thế nhưng thật sự là quá khó khăn.
- Bí thư Vương, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép một chút.
Tôn Chiêu Hi cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, hắn chuẩn bị rời đi rồi nói sau.
- Trưởng phòng Chiêu Hi, chuyện này anh không nên đem theo gánh nặng tư tưởng, có ai mà không từng phạm sai lầm lúc công tác? Chỉ cần dũng cảm thừa nhận sai lầm, sửa chữa sai lầm thì sẽ là đồng chí tốt.
Vương Tử Quân tiễn Tôn Chiêu Hi ra khỏi phòng rồi dùng giọng ôn hòa nói.
Biết sửa chữa thì sẽ là đồng chí tốt, Vương Tử Quân sẽ cho mình cơ hội sửa chữa sao?
Tôn Chiêu Hi nghĩ đến lời nói của Vương Tử Quân, giọng điệu của Vương Tử Quân với mình tràn đầy tính nghệ thuật, nghe qua làm cho người ta sinh ra cảm giác thật tình, giống như đang an ủi.
Tôn Chiêu Hi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, gương mặt khôi phục lại như thường. Hắn nghĩ đến tình huống Lục Ngọc Hùng đến thành phố Sơn Viên vào ngày hôm nay, chỉ cần Lục Ngọc Hùng có thể đả động được Hứa Tiền Giang, như vậy kết quả cuối cùng còn chưa biết ai thắng ai bại.
Trong khu nhà dành cho công nhân viên thị ủy, Vương Tử Quân đang đẩy chiếc xe nôi đi trên con đường nhỏ tĩnh lặng. Đứa bé trong xe liên tục phát ra những âm thanh i a, giống như đang ngạc nhiên vì thế giới chung quanh.
Tuy Vương Tử Quân không biết con trai của mình đang định làm gì, thế nhưng hắn lại sinh ra cảm giác ấm áp. Con trai chào đời làm cho cuộc sống của hắn thêm phong phú, thế cho nên bây giờ có bất kỳ nhiệm vụ tiếp đãi gì hắn cũng ném sang cho chủ tịch Lý Quý Niên.
- Bí thư Vương, đây là con trai của ngài sao? Thật sự quá đáng yêu.
Một âm thanh khẽ vang lên, được phát ra từ trong miệng một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi, nàng cầm một chiếc xỏ đựng thức ăn rồi khẽ cúi người dùng giọng có vài phần hâm mộ nói với Vương Tử Quân.
Dù Vương Tử Quân ở trong khu vực này khá lâu, thế nhưng hắn căn bản không có nhiều thời gian rảnh, thế nên cũng không có cơ hội tiếp xúc nói chuyện với hàng xóm. Vương Tử Quân có chút ấn tượng với người phụ nữ trung niên này, thế nhưng lại không nhớ tên. Hắn thấy nàng khen con trai của mình, thế là cười nói:
- Đứa bé này thật sự rất hiếu động, không muốn ở nhà, thích chạy ra ngoài này chơi đùa.
Người phụ nữ trung niên vốn lợi dụng chủ đề liên quan đến đứa trẻ để được nói chuyện với Vương Tử Quân, bây giờ nghe Vương Tử Quân lên tiếng thì cười nói:
- Con nít là như vậy, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, đều không muốn ở trong nhà.
Vương Tử Quân cười cười, người phụ nữ trung niên lai tiếp tục nói vài câu với Vương Tử Quân. Sự kiện hôm nay thật sự là một đề tài có thể khoe khoang ở đơn vị, nếu mình có thể làm hàng xóm của bí thư Vương, hơn nữa có quan hệ tốt, sau này lãnh đạo đơn vị biết đâu sẽ xem trọng mình hơn?
Nhưng Vương Tử Quân cũng không dùng vẻ nhiệt tình đáp trả lại biểu hiện nhiệt tình của người phụ nữ trung niên, trên mặt hắn luôn treo nụ cười nhàn nhạt. Người phụ nữ trung niên này cảm thấy bí thư trẻ tuổi và bình dị gần gũi, thế nhưng cũng cao vời không thể chạm vào.
- Bí thư Vương, ngài cứ đưa bé đi dạo, tôi phải về nấu cơm.
Người phụ nữ trung niên cười cười với Vương Tử Quân, sau đó đi về phía một căn nhà khác. nguồn TruyenFull.vn
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, khi nói lời chào tạm biệt với người phụ nữ trung niên thì điện thoại chợt vang lên. Hắn cúi người xem xét, giật mình phát hiện điện thoại đang bị con trai ngồi trong xe giữ được.
Thì ra lúc Vương Tử Quân ra khỏi cửa thì vì không muốn bận rộn tay chân nên đặt điện thoại lên xe nôi của con, không ngờ lúc này điện thoại lại đổ chuông. Con trai của hắn bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, hai bàn tay mạp mạp nhanh chóng ôm lấy chiếc điện thoại.
Vương Tử Quân nhìn con trai Tiểu Bảo Nhi khó khăn ôm lấy chiếc điện thoại màu đen mà có chút buồn cười. Lúc này chuông điện thoại vẫn vang lên, Tiểu Bảo Nhi nhìn trái nhìn phải, sau đó muốn cắn điện thoại. Vương Tử Quân vội vàng cầm lấy điện thoại trong tay con trai, hắn vừa dỗ con đang khóc oa oa vừa tiếp điện thoại:
- Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
- Tử Quân, anh đang bận rộn gì vậy? Tôi là Quách Tiên Vi.
Một giọng nói mang theo nụ cười từ bên kia truyền đến. Vương Tử Quân nghe được âm thanh của Quách Tiên Vi, hắn chợt cười nói:
- Chào trưởng phòng Quách, đã một đoạn thời gian rồi ngài chưa gọi điện thoại sắp xếp công tác cho tôi, có phải đã quên mất thuộc hạ này rồi không?
- Ha ha ha, bí thư Vương, ngài không nên quá khiêm nhường, ngài là chư hầu một phương, tôi nào dám coi ngài là thuộc hạ cho được? Ngài nói vậy rõ ràng là đang làm khó tôi rồi.
Quách Tiên Vi dù nói những lời khiêm tốn, thế nhưng đó thật sự là tình huống thực tế.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 919: Lãnh đạo là bá đạo
Chương 919: Lãnh đạo là bá đạo