TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 937: Cứu hộ sinh kịch hay

Thấy Vương Tử Quân không muốn mình làm kiểm điểm, Lữ Hâm Sâm thở dài một hơi, sau đó hắn cười cười nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, ngài cứ cho ra chỉ thị.

- Trưởng phòng Lữ, cũng chỉ là vài ý nghĩ mà thôi. Lúc này xảy ra chuyện, chúng ta không nên tiếp tục giữ khư khư, cần phải đưa tin khách quan, đồng thời phải đào móc đưa tin về các đồng chí tham gia cứu hộ cứu nạn. Đặc biệt là những thôn dân tình nguyện, tinh thần này của bọn họ thật sự làm cho người ta phải cảm động.

Vương Tử Quân nói làm cho Lữ Hâm Sâm cảm thấy đầu óc tươi sáng, trong lòng thầm mắng mình vội vàng mà choáng váng đầu óc. Mình chỉ nghĩ đến phương diện phân chia trách nhiệm ở sự kiện này, vì sao lại bỏ quên đi khí thế cứu hộ hừng hực bây giờ cho được?

Lữ Hâm Sâm là một cán bộ lão thành trong công tác tuyên truyền, hắn tất nhiên có những tư tưởng và phương án độc đáo. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó cho ra quyết định:

- Bí thư Vương, tôi cảm thấy nên chú trọng vào vài người trọng điểm, đặc biệt phải chú trọng vào tinh thần cứu viện vô tư, một người gặp nạn tám phương trợ giúp của bọn họ. Đồng thời càng phải đẩy mạnh tuyên dương, điều này nói rõ thành phố chúng ta có tinh thần tốt đẹp, lãnh đạo làm gương cho binh sĩ, dẫn đầu công tác, sinh ra hiệu quả thắp sang một ngọn đèn chiếu sáng cả khu vực.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu xem như thỏa mãn với những phản ứng của Lữ Hâm Sâm. Lúc này Lữ Hâm Sâm cũng nói tiếp:

- Bí thư Vương, tôi cảm thấy báo chí nên viết nhiều bài về lòng ái tâm của con người trong hoàn cảnh khó khăn, đồng thời cũng cần thông qua tivi để tuyên truyền rộng rãi hơn.

- Ngài cảm thấy những bài viết như vậy nên có tiêu đề thế nào? Bạn đang đọc chuyện tại

Lữ Hâm Sâm lúc này cũng đã nghĩ ra được vài tiêu đề, thế nhưgn hắn cũng không nói ra. Trong ý thứ của hắn thì Vương Tử Quân đã nói ra điều này, tất nhiên sẽ có tính toán riêng, vì vậy nên hỏi ý kiến của bí thư Vương trước.

- " Vì mười ba anh em! ", anh thấy thế nào?

Vương Tử Quân lúc này cũng không khách khí với Lữ Hâm Sâm, hắn trực tiếp nói ra tâm tư của mình.

- Tốt quá, bí thư Vương, cái tên không những đã bộc lộ nội dung, còn chất phác tự nhiên làm cho người ta bị cuốn hút mạnh mẽ.

Lữ Hâm Sâm trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng tán dương vỗ mông ngựa.

Nếu so sánh với tiêu đề của Vương Tử Quân, tất nhiên Lữ Hâm Sâm cũng có những tiêu đề còn hay hơn. Nhưng hắn biết rõ vấn đề, dù thế nào cũng không được cướp đoạt danh tiếng của lãnh đạo. Đặc biệt là lúc này Vương Tử Quân có kế hoạch riêng, mình càng không nên khoe khoang ý kiến, hơn nữa tiêu đề của Vương Tử Quân lại cực kỳ chuẩn xác.

- Bí thư Vương, tôi cảm thấy lực lượng truyền thông thế này vẫn là chưa đủ, giám đốc Lý của đài truyền hình tỉnh Sơn Nam là bạn học thời đại học của tôi, để tôi liên hệ với anh ấy xem có thể phát bản tin này vào tối nay được không.

Lữ Hâm Sâm thấy Vương Tử Quân có hào hứng thì chủ động đứng lên giết giặc.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Lữ Hâm Sâm, trong lòng cũng hiểu ý nghĩ của đối phương. Nhưng hắn căn bản không quan tâm Lữ Hâm Sâm làm thế nào, hắn chỉ muốn đối phương chứng thực ý nghĩ của mình, tất nhiên nếu vừa chứng thực chỉ thị của mình, vừa làm cho mình vui vẻ tinh thần, như vậy hắn sẽ không từ chối.

- Trưởng phòng Lữ, xem như vất vả cho anh.

Vương Tử Quân cười với Lữ Hâm Sâm, sau đó dụng giọng cực kỳ ẩn giấu nói.

Lữ Hâm Sâm nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, thế là tính nhiệt tình công tác càng tăng vọt. Hắn gật đầu thật mạnh với bí thư Vương, sau đó nhanh chóng cầm lấy điện thoại bấm số gọi đi.

Khi Lữ Hâm Sâm gọi điện thoại thì chuông điện thoại của Vương Tử Quân cũng vang lên, hai người đứng hơi gần nên thiếu chút nữa làm cho Lữ Hâm Sâm sinh ra cảm giác mình gọi sai số, gọi lộn sang số của bí thư Vương.

Vương Tử Quân nhìn số điện thoại gọi đến, người gọi chính là trưởng phòng tổ chức thị ủy Tôn Chiêu Hi, hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.

- Bí thư Vương, tôi là Tôn Chiêu Hi.

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh trầm trọng của Tôn Chiêu Hi, tất nhiên âm thanh này cũng không biết có trầm trọng thật sự hay không.

Vương Tử Quân cũng suy đoán được Tôn Chiêu Hi muốn nói gì với mình, dù sao phòng tổ chức bên kia sẽ thông báo xuống. Hắn hít vào một hơi rồi thản nhiên nói:

- Trưởng phòng Tôn, có việc gì vậy?

Tôn Chiêu Hi dùng giọng có chút đau khổ nói:

- Bí thư Vương, tôi vừa nhận được điện thoại của phòng tổ chức tỉnh ủy. Lãnh đạo thượng cấp thông báo chúng ta không cần chuẩn bị, lãnh đạo thượng cấp sẽ không xuống thành phố La Nam chúng ta nghiên cứu thị sát nữa.

Tôn Chiêu Hi không chờ Vương Tử Quân lên tiếng, hắn nói tiếp:

- Tôi đã hỏi vài người quen ở phòng tổ chức tỉnh ủy, bọn họ nói đây là quyết định của tỉnh ủy, chủ yếu suy xét về sự cố đang phát sinh ở Cô Yên Sơn thành phố La Nam.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Tôi biết rồi.

- Bí thư Vương, nghe nói lần này chuyển địa điểm đến thành phố Đông Bộ. Con bà nó, chúng ta khổ cực hơn nửa tháng, thế nhưng trái cây lại rơi vào miệng thành phố Đông Bộ, thật sự là...

Tôn Chiêu Hi giống như sợ Vương Tử Quân không biết rõ tâm tính của mình, hắn dùng giọng hung hăng mắng một câu thô tục.

Vương Tử Quân biết rõ lúc này dù Tôn Chiêu Hi đang mở miệng căm hận hành vi của thành phố Đông Bộ, thế nhưng thực tế trong lòng đang nghĩ gì thì chỉ tự mình biết được mà thôi. Vương Tử Quân tuyệt đối không tin vị trưởng phòng tổ chức bị mình sắp xếp đẩy ra khỏi thành phố La Nam lại đứng trên cùng một con thuyền với mình.

- Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, trưởng phòng Tôn cũng nên thấy rõ một chút.

Vương Tử Quân nói một câu có vẻ như tùy ý rồi cúp điện thoại, nhưng sau khi cúp điện thoại thì câu nói này luôn quanh quẩn trong đầu hắn:

" Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên! "

- Thư ký trưởng, vội vàng tổ chức hội nghị thường ủy làm gì vậy?

Ngoài phòng họp thành phố Đông Bộ, Lữ Hạ Cường đi về phía phòng họp, hắn vừa đi vừa hỏi Đảng Hằng ở phía trước.

Đảng Hằng cười cười nói:

- Anh Lữ, chuyện này anh không nên hỏi tôi, một vị thư ký trưởng như tôi sắp đến khối mặt trận tổ quốc dưỡng lão rồi.

Tuy Đảng Hằng nói một câu mang theo vài phần vui đùa, thế nhưng Lữ Hạ Cường lại thầm hiểu, những lời của Đảng Hằng vừa rồi cũng căn bản không phải là đùa giỡn cho vui. Hắn nhìn khắp bốn phía rồi khẽ nói:

- Anh Đảng, anh còn trẻ, có một số việc nên cúi thì cúi. Tuy tôi không thể chạy theo bước tiến của anh ấy, thế nhưng dòng chảy liên tục thay đổi, gạt đi nước mắt tiến lên phía trước là được, cũng không cần ồn ào náo loạn được.

Đảng Hằng tất nhiên hiểu ý nghĩ của Lữ Hạ Cường, hắn biết rõ đối phương đang khuyên mình. Hắn cũng hiểu rõ đạo lý trong lời khuyên của Lữ Hạ Cường, nhưng có một số việc không quen nhìn, không nói ra sẽ không còn là tính cách của Đảng Hằng.

- Thói quen của con người không thay đổi được.

Đảng Hằng hít vào một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói.

Lữ Hạ Cường không nói thêm điều gì, hắn cũng nhận thức được sự khổ sở của Đảng Hằng, nhưng hắn căn bản là bất lực ở sự kiện này. Thế nhưng hắn lại thật sự cảm thấy đáng tiếc cho Đảng Hằng. Năm xưa khi Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ thì Đảng Hằng căn bản rất hòa khí hài lòng, bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc đến Đông Bộ, đừng nói là đảm bảo vinh quang xưa kia, bây giờ Đảng Hằng còn không giữ lại được quyền uy thư ký trưởng của mình.

Đọc truyện chữ Full