- Thật không ngờ thành phố La Nam còn có một nơi tốt như vậy, sau này có thời gian sẽ đến thăm thú xem thế nào.
Trương lão gia tử trầm ngâm giây lát rồi cười tủm tỉm nói.
Khi đám người Vương Tử Quân bàn luận vui vẻ thì Trương Đông Viễn đã quay lại. Trương Đông Viễn và Trương lão gia tử không ở cùng một chỗ, lần này lão quay về là vì Trương lão gia tử kêu gọi. Lão vừa cởi áo khoác ngoài vừa chào hỏi Vương Tử Quân, hỏi xem đã đến từ khi nào.
Lúc này Trương Đông Viễn đã hoàn toàn đặt Vương Tử Quân ở vị trí ngang hàng với mình, dù sao thì bây giờ Vương Tử Quân cũng chỉ kém lão một chút mà thôi.
- Tử Quân, đường cao tốc Sơn La của các cậu nhất định phải làm sao có chất lượng thật tốt, tuyệt đối không để xuất hiện tình huống đảm bảo chất lượng.
Trương Đông Viễn rất quan tâm đến đường cao tốc Sơn La, lão ngồi xuống thì nhắc đến chuyện này.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chú Trương cứ yên tâm, chuyện này cháu sẽ nắm chắc, sẽ tuyệt đối không để xuất hiện vấn đề chất lượng.
Trương Đông Viễn khẽ gật đầu, lão nhìn gương mặt trầm tĩnh như nước của Vương Tử Quân, lại nhìn bộ dạng như chuột thấy mèo của Trương Thiên Tâm, thế là thầm sinh ra cảm khái. Xem con trai của Vương Quang Vinh kìa, bây giờ đã là lãnh đạo đứng đầu thành phố, con mình bây giờ vẫn còn chơi bời lêu lổng.
Trương Thiên Tâm vốn rất sợ bố mình, vì vậy mỗi lần gặp mặt đều nơm nớp lo sợ, căn bản không giống như một ông chủ có trên tay vài chục triệu.
- À, Tử Quân, cậu làm đường cao tốc Sơn La cũng chú ý đến phương diện tiền bạc, vì sự việc này rất dễ phát sinh tham ô hối lộ.
Trương Đông Viễn nói đến đây thì ánh mắt cực kỳ sâu sắc.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn tán thưởng lời nói của Trương Đông Viễn, thế nhưng không quan tâm đến phương diện lấy cớ. Vì đến cấp bậc của Trương Đông Viễn thì lời nói thật sự rất có ý nghĩa sâu sắc. Nhưng Vương Tử Quân thật sự không ngại xuất hiện tình huống hủ bại tham ô ở phương diện xây dựng đường cao tốc, dù sao từ phương diện đặt giá đến thi công, ba thành phố chỉ có nhiệm vụ giám thị, tất cả sự việc đều do công ty dầu tư phụ trách.
Nhưng Vương Tử Quân vẫn thành thật lên tiếng:
- Chú Trương cứ yên tâm, cháu biết mình nên làm thế nào.
- Ăn cơn thôi, Thiên Tâm, đi xuống dọn thức ăn.
Trương Lộ Giai đi đến gần phòng khách, nàng khẽ quát lên với Trương Thiên Tâm đang nghe bố và Vương Tử Quân nói chuyện.
Trương Thiên Tâm đã sớm không muốn ở lại chịu tội, thế nhưng Trương Đông Viễn ở chỗ này, hắn không dám chạy loạn. Lúc này hắn nghe thấy chị lên tiếng, hắn thầm oán trách một tiếng chỉ biết ức hiếp mình, sau đó nhanh chóng đi theo chị xuống dọn cơm.
Trương Đông Viễn nhìn bộ dạng côn đồ của con trai mà rất muốn mắng hai câu, thế nhưng nhìn thấy bố mình mỉm cười tủm tỉm nhìn sự việc diễn ra, cuối cùng vẫn phải nuốt lời mắng xuống bụng.
- Tử Quân, anh Lưu sắp phải điều động.
Trương Đông Viễn uống một ngụm trà rồi nói.
Anh Lưu trong miệng Trương Đông Viễn chính là phó bí thư tỉnh ủy Lưu Truyền Thụy. Vương Tử Quân nghe được tin này mà chợt sững sờ, sau đó bắt đầu suy tư về hướng đi của Lưu Truyền Thụy. Bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong và chủ tịch Thạch Kiên Quân mới nhận chức ở tỉnh Sơn Nam chưa bao lâu, lại công tác rất tốt, Lưu Truyền Thụy căn bản không thể nào tiếp nhận vị trí của hai người này được.
Lưu Truyền Thụy vẫn chưa đến tuổi đê tiến vào khối mặt trận tổ quốc hay hội đồng nhân dân, vì vậy hai địa phương này cũng bị loại trừ.
- Đi ra tỉnh ngoài sao?
Vương Tử Quân nhanh chóng có phản ứng, Trương Đông Viễn thấy vậy thì khẽ gật đầu. Hắn thầm nghĩ Vương Tử Quân quả nhiên không hỗ danh là bí thư thị ủy, mình chỉ cần mở miệng nói qua, thế nhưng đối phương đã tìm ra hướng đi cho Lưu Truyền Thụy.
- Ừ, ra tỉnh ngoài.
Trương Đông Viễn cười cười trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Tuy không biết Lưu Truyền Thụy đến nơi nào nhưng chỉ cần rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì lực ảnh hưởng sẽ giảm. Tuy Vương Tử Quân có chút ngăn cách trong quan hệ với Lưu Truyền Thụy, thế nhưng Lưu Truyền Thụy ngồi ở vị trí phó bí thư tỉnh ủy vẫn có lợi hơn với Vương Tử Quân.
- Chú Trương có thể tiếp nhận vị trí của bí thư Lưu không?
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trương Đông Viễn, hắn khẽ lên tiếng dò hỏi.
- Bí thư Nhất Phong đề cử trưởng phòng Tiền Giang.
Trương Đông Viễn hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, lão cười ha hả nói:
- Tôi là một người ngồi trên vị trí phó chủ tịch thường vụ tỉnh còn chưa lâu, trên cơ bản sẽ không thể nào được điều động.
Vương Tử Quân gật đầu cười cười, trong lòng nghĩ về những ảnh hưởng với mình khi Hứa Tiền Giang tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy. Khi hắn trầm tư suy nghĩ thì Trương Lộ Giai và Trương Thiên Tâm đã dọn cơm xong.
- Lẩu dê, hì hì, đây là cháu bỏ ra cả buổi chiều làm đấy nhé, mời ông nếm thử.
Trương Lộ Giai khẽ đặt một chén trước mặt Trương lão gia tử rồi vui vẻ nói.
- Tốt tốt, nếm thử ngay, Tử Quân cũng ăn đi, tay nghề của Lộ Giai rất khá.
Trương lão gia tử cười ha hả gắp một miếng nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt Trương Lộ Giai trong làn hơi nước, trong lòng không khỏi nóng lên, trong đám người ngồi nơi đây chắc chỉ có mình hắn hiểu ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của Trương Lộ Giai, thế nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể chú ý dùng cơm mà thôi.
- Lộ Giai, nha đầu cháu nên lo lắng chuyện của mình, ông nghe nói tiểu tử Liêu gia cũng không tệ, tuy không làm quan tốt nhưng lại là một người giỏi làm kinh tế.
Sau khi nói hai câu với Vương Tử Quân, Trương lão gia tử chợt nói với Trương Lộ Giai.
Trương Lộ Giai khẽ dùng miệng thổi một viên thịt nướng, nàng không ngờ ông nội lại nhắc đến chuyện này. Nàng khẽ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó lớn tiếng nói:
- Ông nội, ngài cũng đừng quan tâm đến chuyện này, nếu ngài cảm thấy tên họ Liêu kia rất tốt, vậy ngài đi theo hắn đi.
- Đứa bé này, sao lại nói với ông nội như vậy?
Trương Đông Viễn trợn mắt nhìn Trương Lộ Giai rồi trầm giọng nói.
Trương Lộ Giai nhếch miệng không nói gì nhưng rõ ràng là rất uất ức. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Lão gia tử nói đến ai cơ, tiểu tử Liêu là ai? Biết đâu cháu có thể tham khảo một chút.
- Là Liêu Dung Hoa.
Trương Thiên Tâm dùng giọng khinh thường nói.
Liêu Dung Hoa theo đuổi Trương Lộ Giai? Vương Tử Quân thật sự không ngờ điều này, nhưng nghĩ đến tình huống bố của Liêu Dung Hoa chỉ có cấp phó giám đốc sở, Trương Đông Viễn lại là phó chủ tịch thường vụ tương lai vô hạn, thế là hắn nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
- Ông nội, tuy cháu không quen thuộc Liêu Dung Hoa, thế nhưng hội sở kia của cậu ấy lại nổi tiêng tínhn., chúng ta cũng không nên có quan hệ với loại người này thì hay hơn.
- Hội sở, là hội sở nào?
Trương lão gia tử căn bản không biết hội sở là gì.
- Hội sở trên danh nghĩa chỉ là một địa phương ăn cơm nói chuyện vài nghỉ ngơi, nhưng nếu như muốn phục vụ riêng thì phải bỏ ra vài trăm ngàn hay vài triệu để làm thẻ hội viên.
Trương Thiên Tâm cười hì hì nói.
Trương lão gia tử tuy lớn tuổi nhưng không hồ đồ, lão hiểu ra và mắng:
- Anh Trần này đúng là, sao lại giới thiệu một kẻ như vậy? Để xem ngày mai tôi sẽ lý luận với anh ta một phen mới được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 971: Phải làm cho tốt
Chương 971: Phải làm cho tốt