Có thể nói mỗi ngày chủ tịch Thạch Kiên Quân đều rất bận rộn, nhưng bây giờ lãnh đạo tỉnh lại ra mặt giúp đỡ khó khăn, điều này ai cũng thấy rõ ràng. Quách Kim Lương là một dân công bình thường, lại đơn giản được gặp mặt chủ tịch tỉnh hơn tất cả đám người bọn họ, phản ánh sự việc của mình với chủ tịch tỉnh, càng làm cho chủ tịch tỉnh phải ra mặt giúp mình lấy lại tiền lương. Điều này căn bản không phải là một dân công bình thường có thể làm được, chưa nói đến chủ tịch tỉnh, nếu một người nông dân có thể cho ra lời mời với chủ tịch thành phố, chỉ sợ hắn cũng không đến mức phải vào thành phố làm công.
Nghĩ đến những điều này thì ánh mắt đám người đều nhìn về phía Vương Tử Quân và Lý Quý Niên, bọn họ biết rõ có người thúc đẩy sự việc này, mà những người thúc đẩy chỉ có thể là hai người đang ngồi trên đài chủ tịch.
Nhưng ngay sau đó có rất nhiều người bài trừ Lý Quý Niên ra ngoài, vì bọn họ biết rõ nếu Lý Quý Niên có bản lĩnh như vậy, hắn cũng sẽ không rơi vào tình huống chẳng làm được gì sau nhiều năm ở thành phố La Nam. Loại trừ chủ tịch Lý Quý Niên, đáp án còn lại xem như quá sinh động.
Sau khi phát hiện được bí mật này thì đám người muốn mời rượu Vương Tử Quân càng thêm nhiệt liệt, bọn họ liên tục nâng ly đi đến gần bí thư Vương, hy vọng có thể tiếp xúc thân mật với bí thư Vương.
Vương Tử Quân là người đứng đầu thành phố La Nam, hơn nữa lại là một người cực kỳ có năng lượng, cho nên số người hướng về phía hắn là đặc biệt nhiều. Thế cho nên thư ký Khương Long Cương đi theo bên cạnh lãnh đạo cũng tiếp nhận được càng nhiều danh thiếp của mọi người.
- Bí thư Vương, ngài xem, chủ tịch Thạch bây giờ đã trở thành vị lãnh đạo cực kỳ gần dân rồi.
Lý Quý Niên nhìn hình ảnh của Thạch Kiên Quân trên tivi, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn màn hình tivi rồi khẽ gật đầu, nhưng lúc này hắn cũng có chút ngạc nhiên. Hắn biết rõ sự việc sẽ cho ra tiếng vang lớn, thế nhưng lại không ngờ tiếng vang lại lớn như vậy.
Chủ tịch Thạch bây giờ đang nổi tiếng, chỉ sợ là có thể lấn án được cả bí thư Nhất Phong.
- Bí thư Vương, có phải là có chút hối hận không? Thực tế nếu anh tự mình đi, bây giờ người đó phải là anh.
Lý Quý Niên nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Điều này tôi không hối hận, con người của tôi tự hiểu lấy mình, cho dù tôi đi giúp người đòi lại tiền công, chỉ sợ cũng sẽ không có đãi ngộ như vậy.
Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng giọng ung dung nói:
- Dù sao lực ảnh hưởng của chủ tịch tỉnh cũng lớn hơn một vị bí thư thị ủy rất nhiều.
Lý Quý Niên nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng lại suy đoán ý nghĩ của bí thư Vương. Lúc này lòng kính nể của hắn với Vương Tử Quân càng tăng thêm một phần. Cũng không phải là sợ hãi Vương Tử Quân, chẳng qua hắn nể sợ thủ đoạn của bí thư Vương. Hắn dù là chủ tịch thành phố La Nam, hắn cũng không ngờ một sự việc giúp đỡ dân công nhận tiền lương lại được Vương Tử Quân xử lý đẹp đẽ như vậy.
Vương Tử Quân cảm ứng được ánh mắt của chủ tịch Lý Quý Niên, tuy hắn thấy nhưng cũng không thể nói mình đứng trên vai của người khổng lồ, thế cho nên chỉ có thể giả ngu mà thôi.
Thật ra vừa rồi Lý Quý Niên nói cũng không hoàn toàn là sự thật, thế nhưng nếu Vương Tử Quân tự mình ra trận thì hiệu quả cũng không sai, cũng xem như có được một thành tích tốt.
Nhưng Vương Tử Quân không hối hận vì không có chút thành tích như vậy, cũng không phải hắn không ngờ bây giờ chủ tịch Thạch có được thành tích cao độ, chỉ là hắn không muốn làm. Hắn biết rõ nếu nói ra với chủ tịch Thạch Kiên Quân, lãnh đạo tỉnh có lực ảnh hưởng lớn sẽ càng được nhiều người chú ý, càng đẩy mạnh phương diện coi trọng nông dân của chính quyền. Vương Tử Quân không phải không có tư tâm, nhưng nghĩ đến những người dân công vất vả nửa năm không lấy được tiền lương như Quách Kim Lương, cuối cùng thậm chí xấu hổ không dám về quê gặp vợ con, hắn thật sự không nuối tiếc khi ném sự việc vào trong tay Thạch Kiên Quân.
Tất nhiên Vương Tử Quân cũng có tư tâm, đó chính là nếu chủ tịch Thạch có thể tăng lực ảnh hưởng của bản thân, như vậy sẽ xuất hiện thế cục hài hòa trong tỉnh Sơn Nam.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Lý Quý Niên nói một tiếng mời vào, Khương Long Cương từ bên ngoài đi vào.
- Bí thư Vương, là điện thoại của chủ tịch Thạch.
Khương Long Cương có chút sốt ruột đưa điện thoại đến trước mặt Vương Tử Quân rồi gấp gáp nói.
Tuy bản thân Khương Long Cương là người khá trầm ổn, thế nhưng đối mặt với điện thoại của chủ tịch tỉnh, hắn thật sự không giữ được bình tĩnh. Dù sao đây cũng là chủ tịch tỉnh tự mình gọi điện thoại đến, hắn chỉ là một thư ký nho nhỏ của bí thư thành phố, được nói vài lời với chủ tịch tỉnh, căn bản cũng đủ kích động rồi.
- Chào chủ tịch Thạch, tôi là Vương Tử Quân, lúc này ngài gọi điện thoại cho thuộc hạ, ngài có gì cần phân phó cho thuộc hạ đi làm sao?
Vương Tử Quân vừa tiếp nhận điện thoại vừa cười tủm tỉm nói.
Âm thanh của Thạch Kiên Quân truyền đến từ phía bên kia, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Tử Quân, tôi thật sự có chút chuyện cần nhờ cậu xử lý, đó là tối nay muốn ăn món sủi cảo ở khách sạn Long Sơn, muốn cậu sang góp vui.
Thạch Kiên Quân tuy nói không rõ ràng nhưng thực tế lại có ý mời khách. Vương Tử Quân cười cười nói:
- Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp, sẽ để cho khách sạn Long Sơn làm món sủi cảo tốt nhất để chờ lãnh đạo đến nhấm nháp.
- Ha ha ha, được rồi, cũng không cần cậu phải nói, nếu không người ta sẽ nói một chủ tịch tỉnh như tôi đang nương nhờ cậu. Tôi đã sắp xếp xong rồi, hai giờ sau chúng ta gặp mặt ở khách sạn Long Sơn.
Thạch Kiên Quân cười ha hả nói, hảo cảm với Vương Tử Quân chợt tăng tiến vài phần.
Lý Quý Niên nhìn Vương Tử Quân trò chuyện điện thoại vui vẻ với chủ tịch Thạch Kiên Quân, trong lòng càng bùng lên hương vị khác. Dù lãnh đạo nói Vương Tử Quân đến cùng ăn, thế nhưng đây rõ ràng là chủ tịch Thạch mời cơm bí thư Vương. Tất nhiên đây không phải là một bữa cơm đơn giản, rõ ràng là lãnh đạo muốn cảm tạ Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân là một vị bí thư thị ủy, thế nhưng chủ tịch Thạch phải tự mình gọi điện thoại mời cơm, không phải quá mạnh mẽ sao? Lý Quý Niên là chủ tịch thành phố, hì hì, đừng nói là chủ tịch Thạch mời cơm, ngay cả cơ hội mời cơm chủ tịch Thạch cũng không có.
Nhưng biết oán ai được, không phải là tự mình không có bản lĩnh sao?
Khi Lý Quý Niên đang thầm ai oán cho chính mình, chợt nghe Vương Tử Quân nói:
- Chủ tịch Lý, hôm nay chúng ta đổi chỗ, chủ tịch Thạch mời chúng ta đi ăn sủi cảo. Hì hì, cũng không nên khách khí, chúng ta nên ăn một bữa thả cửa, chỉ như vậy mới có thê cảm tạ sự quan tâm của lãnh đạo với thành phố La Nam chúng ta.
- Bí thư Vương, ngài nên đi một mình thì hay hơn, tôi đi chỉ sợ chủ tịch Thạch sẽ mất hứng.
Lý Quý Niên tuy rất muốn đi nhưng ngoài miệng lại từ chối.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Lý Quý Niên, hắn khoát tay nói:
- Chủ tịch Thạch là người bình dị gần gũi, hơn nữa nếu anh Lý không có gan ăn sủi cảo với lãnh đạo, như vậy sao có thể đi tìm lãnh đạo kéo hạng mục? Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi gặp chủ tịch Thạch.
Vương Tử Quân vừa nói vừa kéo tay Lý Quý Niên.
- Bí thư Vương, tôi sợ chủ tịch Thạch...
Lý Quý Niên còn chưa nói xong thì Vương Tử Quân đã cười nói:
- Không sao, mọi chuyện đã có tôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 984: Ra bài gần dân
Chương 984: Ra bài gần dân