Lục Ngọc Hùng quay lại xe của mình, vẻ mặt hắn cực kỳ âm trầm. Hắn không ngờ vào đúng thời điểm cực kỳ quan trọng thế này mà trưởng phòng xây dựng lại xảy ra chuyện, hơn nữa trong nhà của vị trưởng phòng này lại tìm ra quá nhiều tiền, không phải là sự việc quá rõ ràng rồi sao?
Lục Ngọc Hùng nghĩ đến gương mặt mập mạp của tên khốn trưởng phòng Ngô phòng xây dựng mà trong lòng càng thêm bức bối. Trưởng phòng Ngô sở dĩ có thể phát triển mạnh mẽ, sở dĩ có thể tiến lên làm trưởng phòng xây dựng cũng là vì Lục Ngọc Hùng cố gắng bồi dưỡng. Lục Ngọc Hùng tất nhiên không phải vô duyên vô cớ bồi dưỡng một cán bộ, bên trong sự việc này căn bản có nhiều chuyện không thể nói với người ngoài.
Trưởng phòng Ngô bị xử song quy làm cho Lục Ngọc Hùng căn bản là trở tay không kịp, niềm vui khi sắp tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam đã biến mất không còn. Trong lòng hắn chỉ còn lại cảm giác bầu trời sụp đổ, cảm giác này thật sự làm hắn sinh ra bàng hoàng.
- Bí thư Lục, chúng ta đi đâu đây?
Lái xe hỏi làm cho Lục Ngọc Hùng chợt bừng tỉnh, hắn khẽ ho khan một tiếng, sau đó mới khẽ nói:
- Về phòng.
Lục Ngọc Hùng quay lại lãnh địa của mình, hắn phân phó thư ký nếu không có việc gì quan trọng thì đừng nên quấy rầy mình, sau đó khóa cửa phòng lại. Hắn mở ngăn kéo lấy ra một quyển sổ, bên trên là những con số chằng chịt, hắn thầm tính toán và phát hiện đó đã là một con số kinh người.
Lục Ngọc Hùng nhìn con số khủng khiếp kia mà có chút hoảng hốt, hắn biết những con số kia có ý nghĩa thế nào, cũng rõ ràng lợi ích mà những con số này đem lại cho mình, đồng thời kết cục cuối cùng của nó là gì.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm cho Lục Ngọc Hùng nhảy dựng người, hắn dùng tay đặt lên ngực. Hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, hắn càng nhíu mày thật chặt.
- Chào bí thư Lục, tôi là Trịnh Khiếu Đống.
Sau khi tiếp nhận điện thoại, giọng nói quen thuộc của Trịnh Khiếu Đống truyền vào trong tai của Lục Ngọc Hùng. Nhưng Lục Ngọc Hùng chỉ à một tiếng mà không nói thêm lời nào.
Trịnh Khiếu Đống ở bên kia mở miệng chào hỏi bí thư Lục Ngọc Hùng, sau đó mới cẩn thận hỏi:
- Bí thư Lục, trưởng phòng Ngô sẽ không có vấn đề gì đấy chứ?
Trịnh Khiếu Đống nói những lời này cực kỳ có ý nghĩa, cũng có thể hiểu từ nhiều phương diện khác nhau. Lục Ngọc Hùng không tin Trịnh Khiếu Đống không biết thông tin ủy ban kỷ luật tìm ra vài triệu trong nhà trưởng phòng Ngô. Nếu nhiều tiền như vậy được phát hiện ra, đừng nói là Lục Ngọc Hùng, cho dù là có lãnh đạo tỉnh ủy muốn bao che cho trưởng phòng Ngô cũng là điều không thể.
“ Trưởng phòng Ngô không có vấn đề gì đấy chứ? “
Câu hỏi này của Trịnh Khiếu Đống căn bản là cực kỳ có ý nghĩa, hắn không quan tâm đến trưởng phòng Ngô, mà chỉ quan tâm xem chính mình có bị kéo vào vụ này hay không. Tuy Lục Ngọc Hùng cũng cực kỳ bàng hoàng, thế nhưng hắn là một người lãnh đạo thành phố, chút định lực đó vẫn phải có.
Lục Ngọc Hùng trầm ngâm giây lát, sau đó hắn dùng giọng tỉnh táo nói:
- Chuyện này có liên quan gì đến anh? Ai ỉa thì người đó chùi đít, có liên quan gì đến người ngoài? Nếu anh ta đã vi phạm nguyên tắc cán bộ, như vậy tự mình vươn tay phụ trách.
- Vâng, bí thư Lục nói đúng, anh Ngô thật sự quá ngốc, duỗi cả hai tay, không chịu co lại một tay. Nhưng nói thật, anh Ngô cũng không tệ.
Trịnh Khiếu Đống nhận được nhiều hạng mục từ trong tay của trưởng phòng Ngô, thế cho nên cũng cảm thấy cực kỳ bồn chồn.
Chỉ là anh Ngô có khai báo về sự kiện con đập Tiểu Nha Sơn.
Hai người tiếp tục nói vài câu không có ý nghĩa, thế nhưng đều là mở miệng an ủi đối phương, căn bản sẽ không có chuyện gì.
- Anh Ngô đã hưởng thụ đủ rồi, ngài nói xem có đúng không?
Trịnh Khiếu Đống nói, giọng điệu có vài phần thay đổi.
Những lời nói của Trịnh Khiếu Đống quá trầm thấp, nhưng Lục Ngọc Hùng nghe và hiểu nó có ý nghĩa là gì. Hắn nghĩ đến thủ đoạn phi thường của Trịnh Khiếu Đống, thế là cũng khẽ lẩm bẩm:
- Đúng vậy, đã hơn năm mươi tuổi rồi, đã hưởng thụ đủ rồi.
Lục Ngọc Hùng cúp điện thoại của Trịnh Khiếu Đống, hắn cũng không thấy thoải mái, ngược lại còn cảm thấy sau lựng lạnh toát. Trịnh Khiếu Đống là một kẻ liều mạng, nhưng mình là phó bí thư thị ủy La Nam, mình có thể đánh cuộc vận mệnh với đối phương sao?
Điếu thuốc trong tay Lục Ngọc Hùng cứ mãi bốc cháy, hắn lại nhìn một tấm hình trên bàn làm việc. Hình ảnh một cậu thanh niên đang lướt sóng ngoài bãi biển, người thanh niên này điển trai quyến rũ, đứng trên biển xanh thẳm càng thu hút các mỹ nữ mặc bikini ở bên cạnh.
Sự kiện trưởng phòng Ngô thật sự không nhỏ với thành phố La Nam, nhưng đối với tỉnh Sơn Nam thì chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, lãnh đạo tỉnh cũng không có tâm tư quan tâm đến thứ này. Lúc này đám người bọn họ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là thay đổi vị trí chủ tịch thành phố La Nam.
Tuy đây chỉ là một lời nói ngẫu nhiên của bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong với trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang, thế nhưng Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy phải chứng thực chỉ thị của lãnh đạo đúng chỗ. Lão cũng không phải chờ lãnh đạo nói quá rõ ràng mới mở miệng chứng thực, thậm chí lãnh đạo chỉ cần nói một câu cũng đủ làm cho lão phải suy xét và thực hiện rồi.
Nhưng sự việc liên quan đến Vương Tử Quân lại làm cho Hứa Tiền Giang có chút không thoải mái. Trong mắt Hứa Tiền Giang thì Vương Tử Quân là loại người khó thể dây vào, đụng vào sẽ nổi gió mây khắp bốn phía, không được yên tĩnh. Bí thư Nhất Phong muốn động vào Lý Quý Niên, không phải đang bày ra ám hiệu bất mãn với Vương Tử Quân sao?
Hứa Tiền Giang vuốt vuốt đầu bây giờ đang phình lớn, sau đó nhấc điện thoại lên. Nếu bí thư Hào Nhất Phong đã muốn phòng tổ chức bọn họ có biểu hiện, như vậy lão phải dựa vào chỉ thị của bí thư Nhất Phong để chứng thực sự việc này.
- Alo, bí thư Tử Quân có phải không? Tôi là Hứa Tiền Giang, bây giờ cậu ở nơi nào? Có thời gian rảnh không? Mời cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Hứa Tiền Giang dùng giọng rất chân thật đáng tin nói, giọng điệu lại cực kỳ khách khí.
Nếu muốn động vào ban ngành, đặc biệt là động và chủ tịch thành phố, như vậy trước khi cho ra quyết định phải trưng cầu ý kiến của bí thư thị ủy. Tuy ý kiến này chỉ có tác dụng tham khảo, thế nhưng dựa theo trình tự thì chắc chắn phải thực hiện.
Tuy ý kiến của Vương Tử Quân có thể bị xem nhẹ, nhưng càng là như vậy thì Hứa Tiền Giang càng phải thực hiện từng bước, cần phải diễn cho đầy đủ. Trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân không phải là vì cái gì khác, chính là vì chặn miệng Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ở bên kia cũng rất khách khí, thành thật nói sẽ lập tức đến báo cáo công tác với trưởng phòng Hứa, cuối cùng hẹn gặp mặt vào lúc ba giờ chiều.
Hứa Tiền Giang cúp điện thoại, lão dùng bút viết lên giấy một dòng chữ “ Lục Ngọc Hùng thành phố La Nam “, sau đó đầu óc nhanh chóng xoay vòng. Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, lão cũng không thể nhớ rõ tên của các vị cán bộ cấp sở trở lên ở tỉnh Sơn Nam, nhưng lão lại nhớ rõ về các vị cán bộ cấp phó sở quan trọng trong tỉnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1007: Sợ ngủ với vợ
Chương 1007: Sợ ngủ với vợ