Lúc này Vương Tử Quân đang nhận lấy một ly trà từ trong tay Khương Long Cương, hắn vừa uống vào một ngụm, vừa nghe con trai nói như vậy thì thiếu chút nữa đã nhổ ra. Mạc Tiểu Bắc đang đứng bên giường của Lý Đức Trụ mà cảm thấy giật mình, nàng nhìn con trai nhỏ của mình, khó mà tin nó có thể nói ra những lời như vậy.
Lúc này con trai còn nhỏ đã nói như vậy, đúng là khó ngờ.
Lý Đức Trụ và Khương Long Cương đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Bảo Nhi trước nay luôn rất thông minh, thế nhưng lời nói bây giờ lại quá kinh người, căn bản là bọn họ không chuẩn bị tư tưởng tiếp nhận.
- Con trai, học được những lời như vậy từ đâu vậy?
Dù Mạc Tiểu Bắc có vài phần cưng chiều con trai, thế nhưng phương diện giáo dục dạy bảo lại không chút sơ sẩy.
- Mẹ, hai ngày trước con đã thấy sự việc trên tivi.
Tiểu Bảo Nhi dùng ánh mắt vô tội nhìn Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc đã không lên tiếng, Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nhụt chí của Mạc Tiểu Bắc, thế là không khỏi bật cười. Bầu không khí trong phòng nhờ có Tiểu Bảo Nhi mà trở nên sinh động.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Khương Long Cương đi ra mở cửa. Cửa vừa mở thì một nhóm đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi vào, đi đầu là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, dáng người cao to, trên gương mặt có vài phần khí thế bá đạo.
Người này vừa đi vào phòng thì trầm giọng nói:
- Xin hỏi nơi này có phải là phòng bệnh của đồng chí Lý Đức Trụ không?
Người đàn ông này vừa mở miệng hỏi thì thấy Vương Tử Quân, hắn giơ tay chào rồi nói:
- Chào bí thư Vương, tôi là cục trưởng Hà Duyên Cường của cục công an thành phố Đông Hồng, lúc này báo danh với ngài.
Vương Tử Quân thấy Hà Duyên Cường đi đến thì hai mắt khẽ híp lại, khi Hà Duyên Cường cúi chào thì trên mặt hắn đã lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Mời cục trưởng Hà ngồi.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Hà Duyên Cường rồi thản nhiên nói.
- Bí thư Vương, tôi không làm tốt công tác, đã để cho đồng chí Lý Đức Trụ chịu uất ức. Hôm nay toàn thể ban ngành của cục công an thành phố Đông Hồng đã đến đây, chúng tôi có hai ý nghĩ, một là thăm hỏi đồng chí Đức Trụ; hai là báo cáo phương diện xử lý vấn đề. Nguyên tắc của chúng tôi là chỉ cần chính sách cho phép, cục công an thành phố Đông Hồng nhất định sẽ toàn lực ứng phó để nhanh chóng xử lý vấn đề.
- Sự việc nhanh chóng được xử lý, như vậy là rất tốt. Anh đã muốn phản hồi tình huống xử lý sự việc với Đức Trụ, như vậy thì cứ nói.
Vương Tử Quân mở miệng với gương mặt căn bản không chút biến đổi.
Hà Duyên Cường đồng ý một tiếng rồi đứng lên nói:
- Đồng chí Đức Trụ, sau khi ủy ban tư pháp tỉnh tiến hành điều tra vụ này, chúng tôi đã tiến hành tự kiểm tra và truy cứu về hành vi chấp hành của mình. Thông qua điều tra thì chúng tôi phát hiện đồng chí đồn trưởng Đặng Kình Long làm việc có nhiều sai lầm nghiêm trọng, chưa điều tra rõ ràng đã giam giữ đồng chí Đức Trụ với tội danh đánh nhau gây rối, làm cho đồng chí Đức Trụ chịu thương tổn.
Hà Duyên Cường nói rất lớn, bộ dạng dõng dạc. Sau khi nói xong tình huống thì hắn nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tôi là cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng lại để xảy ra tình huống này, căn bản là không làm tốt nhiệm vụ. Tôi đã báo cáo với thị ủy và lãnh đạo cục công an tỉnh, tôi thỉnh cầu tổ chức tiến hành phê bình.
Vương Tử Quân không mở miệng, vừa rồi Hà Duyên Cường đã nói rõ ràng, sao hắn không hiểu ý của đối phương? Hà Duyên Cường sở dĩ dám nói như vậy vì có người chống lưng phía sau.
Hà Duyên Cường rất muốn bày tỏ thái độ với Vương Tử Quân, thế nhưng đáng tiếc là Vương Tử Quân chỉ nghe mà không nói gì.
Hà Duyên Cường cảm thấy có chút bồn chồn, nhưng hắn có gắng xốc lại tinh thần nói:
- Sau khi xuất hiện sai lầm lớn như vậy thì cục công an đã nhanh chóng mở hội nghị ban ngành, với vấn đề đã xảy ra, tôi đã cho ra hai quyết định: Thứ nhất, nghiêm trị không tha những người có trách nhiệm tương quan, trước mắt miễn đi chức vụ đồn trưởng đồn công an của đồng chí Đặng Kình Long, tạm thời cách chức ba tháng. Đồng chí phó cục trưởng Mã Anh Thu là người quản lý nghiệp vụ bị xử phạt hành chính hai tháng, đồng thời cũng tiến hành bồi thường tổn thất cho đồng chí Lý Đức Trụ.
- Tốt, như vậy cứ làm theo những gì các anh đã sắp xếp.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không cho ra bất kỳ lời dị nghị nào.
Hà Duyên Cường mở miệng mời Vương Tử Quân nói lời phê bình với công tác của mình, lại nói cục công an thành phố Đông Hồng sẽ làm gì để triển khai mở rộng công tác, sẽ tăng cường tố chất cán bộ, tăng cường hình tượng của công an với nhân dân. Cuối cùng hắn dùng giọng sắt son đảm bảo:
- Bí thư Vương, dưới quyết sách anh minh của các cấp đảng ủy và lãnh đạo các cấp, quan niệm pháp chế đã xâm nhập nhân tâm, xã hội phát triển không ngừng thì pháp chế liên tục nở hoa. Lúc này thành phố Đông Hồng có thể nói là nơi nơi bừng sáng, khắp nơi đều là mùa xuân, nhưng đối với những phần tử không chịu trách nhiệm, bỏ rơi nhiệm vụ, cố gắng che giấu ẩn trốn, một khi phát hiện ra sẽ không bao giờ dễ dãi. Cục công an thành phố Đông Hồng có lòng tin làm tốt công tác của mình, đến khi có thành quả mong lãnh đạo đến kiểm quyệt phê bình.
Sau khi tiễn chân nhóm người Hà Duyên Cường thì vẻ mặt Vương Tử Quân trở nên rất âm trầm. Đám người Hà Duyên Cường đến thăm Lý Đức Trụ đã thể hiện rất đầy đủ, hơn nữa phương diện xử lý vấn đề của Lý Đức Trụ của Hà Duyên Cường là rất mạnh mẽ và cẩn thận, ít nhất cũng không thể nói gì ở phương diện trình tự phá án.
Người này căn bản không đơn giản.
Mới đó mà Hà Duyên Cường đã có thể nghĩ ra được một đối sách quá tốt, Vương Tử Quân nghĩ đến gương mặt nghiên cẩn của Hà Duyên Cường, hắn thầm nghĩ:
"Xem ra khối tư pháp của tỉnh Nam Giang có quá nhiều nhân tài, trước kia có Chân Hồng Lỗi, bây giờ lòi ra một Hà Duyên Cường. Chính mình là một bí thư ủy ban tư pháp nắm bốn khối công tác công an - kiểm soát - tư pháp - tòa án, thật sự không dễ dàng chút nào!"
- Em không thích người này.
Mạc Tiểu Bắc đóng cửa lại rồi dùng giọng thản nhiên nói.
Vương Tử Quân nhìn biểu hiện của Mạc Tiểu Bắc, hắn cười rồi nói:
- Có lẽ mọi người trong phòng đều có cảm nhận giống như em.
- Bí thư Vương, chuyện này...Tôi thấy không bằng...
Lý Đức Trụ đã là người trải qua hai năm rèn luyện và trưởng thành hơn rất nhiều, hắn biết rõ người trong quan trường thì căn bản không giống như trong xã hội. Tuy vị trí của Hà Duyên Cường kém hơn Vương Tử Quân rất nhiều, thế nhưng người có thể tiến lên làm cục trưởng cục công an tỉnh thành, rõ ràng không tầm thường. Hà Duyên Cường đã cho ra biện pháp giải quyết, chính mình xem ra đã dàn xếp ổn thỏa, hắn cũng không muốn gây thêm phiền toái cho bí thư Vương.
Nhưng lời nói của Lý Đức Trụ còn chưa xong thì đã bị Vương Tử Quân khoát tay từ chối, Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Lý Đức Trụ rồi cười nói:
- Chuyện này cậu không cần xen vào, tôi sẽ xử lý đến nơi đến chốn.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Lý Đức Trụ, hắn lấy điện thoại ra bấm số rồi cười nói với đầu dây bên kia:
- Chấn Hưng à? Tôi là Vương Tử Quân, bí thư Diệp hôm nay có rảnh không? Tôi có chuyện cần báo cáo với lãnh đạo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1450: Anh vênh mặt hất hàm sai khiến, tôi phải ngang ngược
Chương 1450: Anh vênh mặt hất hàm sai khiến, tôi phải ngang ngược