Hai mắt Diệp Thừa Dân khẽ híp lại, lão thật sự không ngờ vào lúc này Diêu Trung Tắc lại cho ra một chiêu như vậy. Tuy nhìn qua thì một chiêu này là vì công tác, thế nhưng thực tế lại đang hạn chế quyền lợi của Vương Tử Quân.
Phó chủ tịch tỉnh kiêm cục trưởng cục công an, rõ ràng đặt Chân Hồng Lỗi và Vương Tử Quân lên cùng một độ cao. Bí thư ủy ban tư pháp và phó chủ tịch tỉnh có cùng một cấp bậc, tuy Chân Hồng Lỗi không phải là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng khi là phó chủ tịch tỉnh kiêm nhiệm cục trưởng cục công an tỉnh, tất nhiên sẽ có thêm nhiều quyền lợi vượt cấp. Nếu Chân Hồng Lỗi được ủy ban nhân dân tỉnh phân công khối tư pháp, như vậy Diệp Thừa Dân đã thấy rõ Vương Tử Quân mất đi nhiều quyền lợi, quyền hạn cũng giảm xuống rõ rệt.
Diệp Thừa Dân nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân mất đi quyền lực mà không khỏi khẽ lắc đầu. Nhưng dưới tình huống này thì lão căn bản không thể làm làm gì được, những người kia căn bản không thể nào chờ đợi được nữa, nếu lần thứ hai không được thì sẽ đẩy lần thứ ba. Nếu muốn làm cho đám người kia á khẩu không lên tiếng được, Diệp Thừa Dân cần phải có đầy đủ lý do, làm cho người ta căn bản không thể nào lên tiếng phản đối.
- Bí thư Diêu, chuyện này tôi sẽ xem xét, nhưng vấn đề quan trọng nhất lúc này chính là xử lý công tác của thành phố Đông Hồng. Chút nữa anh sắp xếp cho thư ký trưởng Nhất Hành, tối nay mở hội nghị thường ủy, chúng ta sẽ cùng hội ý.
Diệp Thừa Dân mở miệng từ chối khéo cũng nằm trong dự đoán của Diêu Trung Tắc, hắn cũng không kỳ vọng mình nói một câu mà vượt qua kiểm tra. Diêu Trung Tắc cười cười nói:
- Bí thư Diệp, tôi sẽ nhanh chóng đi tìm thư ký trưởng Đào Nhất Hành, ngài còn chỉ thị gì không?
Diệp Thừa Dân lắc đầu, sau đó cúi đầu xem xét văn kiện. Diêu Trung Tắc biết rõ thói quen của bí thư Diệp Thừa Dân, hắn kéo cửa định bỏ đi. Đúng lúc này hắn thấy Vương Tử Quân và thư ký trưởng Đào Nhất Hành cùng nhau đi đến.
Hai người Vương Tử Quân và Đào Nhất Hành thấy mặt Diêu Trung Tắc thì gật đầu tỏ ý chào. Diêu Trung Tắc thấy mặt Vương Tử Quân thì trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, rốt cuộc công tác của khối tư pháp thành phố Đông Hồng xảy ra vấn đề gì, vì sao lại liên tiếp xảy ra vấn đề như thế? Lúc này ủy ban tư pháp tỉnh ủy cần phải song hành cùng ủy ban tư pháp thị ủy Đông Hồng, hai bên nên tranh thủ thời gian cho ra đối sách.
Diêu Trung Tắc nói không quá lớn nhưng căn bản lại đang chỉ trích công tác của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt bình thản tự nhiên của Diêu Trung Tắc, hắn thản nhiên nói:
- Bí thư Diêu, tôi đã tiến hành phê bình công tác của thành phố Đông Hồng, đã yêu cầu cục công an thành phố Đông Hồng làm tốt công tác chấn chỉnh trật tự trị an.
- Ừ!
Diêu Trung Tắc khẽ gật đầu, sau đó cũng không quan tâm đến Vương Tử Quân, nhanh chóng nói với Đào Nhất Hành:
- Thư ký trưởng, bí thư mới để tôi nói với anh một tiếng, lát nữa anh thông báo mở hội nghị thường ủy, tiến hành nghiên cứu các vấn đề của thành phố Đông Hồng.
Đào Nhất Hành luôn quan sát vẻ mặt Vương Tử Quân và Diêu Trung Tắc, lúc này thấy Diêu Trung Tắc phân công nhiệm vụ cho mình, hắn định đi vào phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, nhưng Diêu Trung Tắc cũng không quên nói với theo:
- Thư ký trưởng, cũng đừng nên trì hoãn sự việc.
Diêu Trung Tắc không nói gì thêm, sau đó cất bước đi ra ngoài hành lang. Đào Nhất Hành thấy Diêu Trung Tắc đi đến khúc quanh nơi hành lang, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Tử Quân, có một số việc anh nên chú ý một chút.
Hai người Vương Tử Quân và Đào Nhất Hành đi vào trong phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân, lúc này Diệp Thừa Dân cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem xét văn kiện. Ba phút sau lão mới mở miệng mời hai người ngồi, sau đó nói:
- Bí thư Tử Quân, gần đây thành phố Đông Hồng xảy ra không ít chuyện, tỉnh ủy tiến hành nghiên cứu vài vấn đề tương quan, ủy ban tư pháp của cậu cần phải cho ra vài ý kiến.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Bí thư Diệp, ủy ban tư pháp chúng tôi đang tiến hành nghiên cứu sự việc.
Diệp Thừa Dân cũng không tiếp tục lên tiếng với Vương Tử Quân, Đào Nhất Hành ở bên kia lại báo cáo vài sự kiện. Đào Nhất Hành căn bản là rất có ánh mắt, hắn biết rõ lúc này Diệp Thừa Dân muốn chỉ điểm cho Vương Tử Quân, thế cho nên nhanh chóng lấy cớ rời khỏi phòng làm việc của bí thư.
Tiếng đóng cửa khẽ vang lên, lúc này phòng làm việc của Diệp Thừa Dân đã trở nên cực kỳ bình tĩnh. Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân, sau đó lão chậm rãi đi ra vỗ vỗ vai Vương Tử Quân nói:
- Bí thư Tử Quân, tất cả khó khăn chỉ là tạm thời mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt nghiêm túc của Diệp Thừa Dân, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Diệp, có khó khăn thì phải vượt qua khó khăn, binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê.
Diệp Thừa Dân biết rõ Vương Tử Quân hiểu ý nghĩa lời nói của mình, thế nhưng câu nói của người trợ thủ lại làm cho lão sinh ra cảm giác sững sờ. Lão sở dĩ cổ vũ Vương Tử Quân như vậy, chủ yếu là sợ đối phương vì sự kiện lần này mà sinh ra chán nản, lại không ngờ đối phương không có vẻ sa sút tinh thần.
Quá lạc quan cũng không tốt, người làm việc sáng tạo sự nghiệp cũng không nên có dũng khí nghé con không sợ cọp, cần phải có quyết đoán ra tay chế địch.
Diệp Thừa Dân sinh ra ý nghĩ như vậy, cuối cùng lão cũng không tiếp tục lên tiếng.
Đối với đại đa số người trong tỉnh Nam Giang thì sự kiện tỉnh ủy tổ chức hội nghị thường ủy căn bản giống như mây bay trên trời, thật sự quá xa xăm với bọn họ. Vì vậy mà bọn họ căn bản không biết hội nghị thường ủy sẽ được mở ra khi nào, càng không quan tâm đến phương hướng thảo luận của hội nghị thường ủy là gì.
Nhưng đối với một số ít người, bọn họ lại rất quan tâm đến hướng đi của tỉnh ủy. Thậm chí hội nghị thường ủy nghiên cứu về vấn đề gì cũng không phải là bí mật gì với bọn họ.
- Lúc này anh Đoạn sẽ phải ra đi.
Trong một gian phòng của khách sạn Tín Long thành phố Đông Hồng, Đồ Thăng Khuê dùng giọng cảm khái nói.
Đồ Thăng Khuê lúc này cũng không phải ở một mình, bên cạnh hắn có hai vị phó cục trưởng và vài thành viên của cục công an thành phố Đông Hồng. Những người này cộng thêm Đồ Thăng Khuê thì căn bản có thể tổ chức một hội nghị đảng ủy của đơn vị.
Nhưng đáng tiếc là hội nghị đảng ủy này căn bản không cần đến sự chủ trì của cục trưởng Đoạn Văn Đống.
- Anh Đoạn thật sự ra đi có chút đáng tiếc.
Đội trưởng Cừu đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Đông Hồng dùng khăn lau mặt rồi cười hì hì nói:
- Nghĩ đến khoảng thời gian gần đây chúng ta thật sự giống như tham gia một vở hài kịch, thật sự là rất thoải mái. Cục trưởng Đoạn đã không còn là nguồn vui cho chúng ta nữa rồi, có lẽ cuộc sống sau này sẽ tẻ nhạt hơn.
Đội trưởng Cừu nói ra những lời châm chọc như vậy không khỏi làm cho đám người ngồi trong phòng cười rộ lên, phó cục trưởng nắm công tác giao thông ném cho đội trưởng Cừ một điếu thuốc rồi cười nói:
- Anh Cừu, người ta nói đánh là thương, mắng là yêu, anh gần đây luôn bị cục trưởng Đoạn mắng nhiếc, tôi còn tưởng rằng anh không tôn trọng lãnh đạo. Xem ra tôi đã sai rồi, hai người thật sự rất có cảm tình với nhau.
- Ha ha ha, cục trưởng Cảnh, điều này là đương nhiên, cảm tình như vậy căn bản là không ra gì, đúng là không thú vị.
Anh Cừu cười hì hì, sau đó nhận lấy điếu thuốc rồi cười nói.
Đồ Thăng Khuê thấy mọi người cười hì hì thì khẽ nói:
- Được rồi, tuy hôm nay là thời điểm cuối cùng của anh Đoạn, thế nhưng anh em chúng ta cũng không nên để xảy ra vấn đề.
Tuy Đồ Thăng Khuê nói rất nghiêm túc, những người khác cũng không dám phản đối, thế nhưng ánh mắt của mọi người lại làm cho Đồ Thăng Khuê cảm thấy bọn họ căn bản là không phục. Mặc dù biết hiện tượng này là bình thường, thế nhưng Đồ Thăng Khuê vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1468: Uy tín của lãnh đạo (Thượng)
Chương 1468: Uy tín của lãnh đạo (Thượng)