- Chủ tịch Chử, thành phố Đông Hồng yêu cầu cục công an tỉnh cho ra văn bản chỉ đạo cụ thể mới thả người.
Chân Hồng Lỗi có chút do dự, sau đó báo cáo với Chử Vận Phong.
Chử Vận Phong dùng ánh mắt bất mãn nhìn Chân Hồng Lỗi, chút chuyện nhỏ như vậy còn phải báo cáo với mình sao? Hắn cũng không mở miệng, chỉ nhìn về phía Lữ Bân Tương nói:
- Bí thư Binh Đông, tôi hạn cho anh một tuần phải giải quyết dứt điểm chuyện vỡ hồ chứa ở Ba Uẩn, nếu không thì anh chủ động đổi cương vị đi.
Có đôi khi không lời nào có uy lực và nghiêm trọng hơn là không nói gì, Chân Hồng Lỗi lúc này cảm ứng được sự bất mãn của Chử Vận Phong với mình, hắn cầm điện thoại đi ra ngoài, sau đó trầm giọng nói với đầu dây bên kia:
- Nhanh chóng thả người cho tôi.
Đám người nói chuyện với nhau hơn hai giờ trong phòng khách văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Chử Vận Phong yêu cầu công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp ở lại Nam Giang. Chu Ba Nhâm thật sự giống như bị thuyết phục bởi tâm ý của Chử Vận Phong, hắn không những đồng ý không rút lui, hơn nữa sau khi sự kiện được giải quyết còn đầu tư thêm vào thành phố Ba Uẩn hơn mười tỷ tài chính.
Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh, lão căn bản rất bận rộn công tác, giữa trưa còn có một vị lãnh đạo của bộ và ủy ban trung ương đến kiểm tra giám sát, thế cho nên để cho Chân Hồng Lỗi và Lật Binh Đông tiếp đãi Chu Ba Nhâm thay cho mình.
Khi đám người đi ra khỏi phòng khách, Đổng Cánh Hoàn cũng xuất hiện. Tuy Đổng Cánh Hoàn mặc tây trang, thế nhưng bộ dạng có hơi gầy, đầu bị cạo nhẵn.
Đổng Cánh Hoàn nhìn thấy chủ tịch Chử Vận Phong bắt tay Chu Ba Nhâm, thế là lòng tự trọng trong lòng chợt bùng phát, hắn dùng giọng cáo trạng nói với Chử Vận Phong:
- Chủ tịch Chử, tôi đã đi đến nhiều địa phương trong nước, chưa từng được hưởng đãi ngộ miễn phí bao giờ.
Chử Vận Phong không nói gì, lão chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đổng Cánh Hoàn, sau đó đi về phía thang máy. Chu Ba Nhâm dùng ánh mắt hung hăng nhìn Đổng Cánh Hoàn, rõ ràng là nơi này không có chỗ cho anh mở miệng.
Đổng Cánh Hoàn vốn định phát tiết một chút, hắn chợt ý thức được nơi đây căn bản không phải là địa phương cho một tiểu nhân vật như mình lên tiếng. Thế nên hắn nhanh chóng rụt đuôi lại, cung kính đứng sau lưng Chu Ba Nhâm.
Chờ Chử Vận Phong rời đi, Chân Hồng Lỗi nói với Chu Ba Nhâm:
- Giám đốc Chu, lần này chủ tịch giao cho tôi và bí thư Lật nhiệm vụ tiếp đãi anh, như vậy chúng ta nên đến nhà khách của cục công an tỉnh, tuy không bằng khách sạn lớn thế nhưng lại rất sạch sẽ.
Chu Ba Nhâm căn bản không quá quan tâm, hắn cười nói với Chân Hồng Lỗi:
- Vậy thì xem như làm phiền cục trưởng Chân.
- Có thể được mời giám đốc Chu là vinh hạnh của tôi.
Chân Hồng Lỗi tuy mở miệng nói vinh hạnh thế nhưng gương mặt vẫn đen nhẻm, căn bản giống như có ai đang thiếu tiền mình.
Lật Binh Đông thấy bầu không khí có chút cứng nhắc thì cười nói:
- Cục trưởng Chân, tôi biết rõ anh là người tửu lượng tốt, không bằng thế này đi, tôi và giám đốc Chu đều là khách, chung ta cùng đến cục công an các anh uống một chặp. Để xem tửu lượng của cục trưởng Chân có giống như lời đồn hay không.
Chân Hồng Lỗi thấy Lật Binh Đông mở miệng thì nụ cười mới xuất hiện, đoàn người nói đùa vài câu rồi lên xe rời đi.
Khuất Chấn Hưng là thư ký của bí thư tỉnh ủy, phòng làm việc của hắn luôn cực kỳ bận rộn, liên tục có người đến phòng của hắn. Những người này căn bản là muôn hình muôn vẻ, là những đại nhân vật mà chỉ cần ném ra bên ngoài sẽ có thể chấn động cả tỉnh Nam Giang.
Những đại nhân vật này đến nơi đây chỉ là vì một nguyên nhân, đó là gặp mặt bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân. Nhưng càng vì như vậy thì hắn Khuất Chấn Hưng càng thêm cẩn thận, chỉ sợ không biết khi nào thì đắc tội với người.
Tuy Khuất Chấn Hưng biết rõ quan trọng nhất là mình làm tốt công tác thư ký cho bí thư Diệp Thừa Dân, phải xử lý tốt các nhiệm vụ lãnh đạo giao phó, không nên có bất kỳ mâu thuẫn với người nào. Nhưng hắn không có khả năng lúc nào cũng theo sát bên cạnh bí thư Diệp Thừa Dân, hắn cần phải đi ra bên ngoài, vì tuổi thọ của bí thư cũng không thể bảo vệ hắn cả đời.
- Chấn Hưng, cậu đang bận rộn gì vậy?
Khi Khuất Chấn Hưng cúi đầu viết bản thảo thì một người trầm giọng nói.
Khuất Chấn Hưng nghe được âm thanh quen thuộc vang lên bên tai thì có chút sững sờ.
Khuất Chấn Hưng vội vàng đứng lên, thấy chủ tịch Chử Vận Phong đang đứng ở cửa ra vào. Khi thấy chủ tịch Chử tự mình tìm đến thì hắn cảm thấy có chút khiếp sợ, đồng thời nhanh chóng tỏ ra cực kỳ nhiệt tình.
Khuất Chấn Hưng nhanh chóng đi đến bên cạnh Chử Vận Phong, sau đó cung kính nói:
- Chủ tịch Chử, mời ngài ngồi.
Khuất Chấn Hưng vừa nói vừa tranh thủ thời gian châm trà cho chủ tịch Chử Vận Phong.
Chử Vận Phong cười cười ngăn cản động tác châm trà của Khuất Chấn Hưng rồi nói:
- Chấn Hưng, cậu không cần bận rộn, tôi đến nơi này chủ yếu xem bí thư Diệp có thời gian rảnh không?
Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh, tất nhiên nếu đi đến thì Diệp Thừa Dân không có thời gian cũng phải tiếp đãi chu đáo. Hơn nữa trong tỉnh Nam Giang này, có người nào không nhường đường cho Chử Vận Phong? Hơn nữa bây giờ bí thư Diệp Thừa Dân căn bản có thời gian rảnh, chỉ cần nhìn vào điều này thì căn bản thấy rõ chủ tịch Chử Vận Phong không phải không có chuẩn bị.
- Chủ tịch cứ uống trà, tôi đi báo cáo với bí thư một tiếng.
Khuất Chấn Hưng vừa đặt ly trà xuống bên cạnh Chử Vận Phong vừa nhanh chóng nói.
Chử Vận Phong nâng ly trà lên uống một ngụm, nụ cười trên mặt chợt tan biến. Mặc dù không nghe Chử Vận Phong trả lời, thế nhưng Khuất Chấn Hưng hiểu rõ ý nghĩ của chủ tịch Chử, thế cho nên hắn không dám chậm trễ mà nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của bí thư Diệp.
Chủ tịch Chử lần này đến với mục đích gì, không phải là vì việc của bí thư Vương sao? Khuất Chấn Hưng là thư ký của bí thư Diệp Thừa Dân, hắn căn bản nắm rõ những động tĩnh gió thổi cỏ lay trong các khu văn phòng tỉnh ủy. Hắn cần phải nghe ngóng chắt lọc tin tức để báo cáo cho lãnh đạo của mình.
Tuy trong cơ quan sóng yên bể lặng thế nhưng thật sự thì thủ đoạn của bí thư Vương vói công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp đã làm phát sinh tranh chấp với chủ tịch Chử Vận Phong.
Thậm chí có người nói đã kích sắp kéo đến, chủ tịch Chử lần này xem như đã nổi giận rồi.
Diệp Thừa Dân lẳng lặng nghe báo cáo của Khuất Chấn Hưng, sau khi Khuất Chấn Hưng báo cáo xong thì khẽ nói:
- Mời chủ tịch vào.
Khi Khuất Chấn Hưng đi ra mời Chử Vận Phong đi vào, Diệp Thừa Dân cũng đứng lên đi ra khỏi bàn làm việc của mình, lão đi đến cửa chờ Chử Vận Phong đi đến. Lão căn bản hiểu rõ mục đích của Chử Vận Phong lần này, đồng thời cũng có chút chờ đợi.
Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão không thể hoàn toàn nắm giữ thế chủ động của một tỉnh, điều này căn bản làm cho lão cảm thấy cực kỳ không thoải mái, sinh ra cảm giác thất bại rất lớn. Tác phong công tác bá đạo của Chử Vận Phong càng làm cho lão cảm thấy khó chịu hơn.
Thật lòng thì Diệp Thừa Dân căn bản thừa nhận Chử Vận Phong là người cực kỳ có khả năng, thế nhưng đối phương có uy tín quá cao, tác phong mạnh mẽ, trực tiếp uy hiếp đến khả năng khống chế của một vị bí thư tỉnh ủy như lão. Lão căn bản không thể nào quán triệt ý chỉ của mình trong tỉnh Nam Giang, đây là cảnh ngộ mà bất kỳ người nào cũng khó thể nào tiếp nhận được.
Trước nay dù có nhiều người đoàn kết bên cạnh Diệp Thừa Dân, thế nhưng đám lãnh đạo tỉnh ủy này cũng giữ mình rất mạnh, trên cơ bản sẽ không dám giao chiến chính diện với Chử Vận Phong. Vì vậy mà rất nhiều chuyện chính bản thân Diệp Thừa Dân phải ra tay phối hợp với Chử Vận Phong, không thể nào đặt mình lên vị trí trọng tài biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
Lúc này Vương Tử Quân và Chử Vận Phong căn bản có cái nhìn khác biệt ở phương diện pháp chế và phát triển kinh tế, đã tạo nên đối kháng giữa hai bên. Lúc bắt đầu phát sinh đối kháng thì Vương Tử Quân có vẻ là yếu thế, nhưng Diệp Thừa Dân lại căn bản rất thích nghe ngóng những chuyện thế này.
Diệp Thừa Dân căn bản rất xem trọng một bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy trẻ tuổi như Vương Tử Quân, tuy đối phương còn trẻ nhưng các mặt đều cực kỳ tốt, đặc biệt là cực kỳ có thủ đoạn ở phương diện xử lý sự việc.
Trong sự kiện lần này thì Diệp Thừa Dân cũng căn bản không phải giúp đỡ Vương Tử Quân vô điều kiện, vì dù sao thì lão cũng là một vị trọng tài trong tỉnh, lão chỉ đứng trên lập trường công chính mới có thể tìm được vị thế cho mình. Cũng chỉ khi đứng trên lập trường công chính thì vị trí của lão mới càng thêm quan trọng.
Nếu như Diệp Thừa Dân giúp đỡ Vương Tử Quân vô điều kiện, đó không phải là tranh chấp giữa Vương Tử Quân và Chử Vận Phong nữa rồi, rõ ràng là tranh chấp giữa bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh.
Những tranh chấp như vậy là tình huống mà trước nay Diệp Thừa Dân cực kỳ tránh né, vì giết địch một ngàn sẽ tổn hại tám trăm, hắn không muốn kiếp sống chính trị của mình bị người ta chấm một dấu phẩy, như vậy sẽ gây bất lợi cho tình thế phát triển sau này của mình.
- Chủ tịch Vận Phong, đã lâu rồi anh không sang đây uống trà, mời anh ngồi.
Khi Diệp Thừa Dân đi đến cửa, Chử Vận Phong cũng vừa vặn đi vào. Khi thấy Chử Vận Phong thì Diệp Thừa Dân nhanh chóng mở miệng nghênh đón.
Chử Vận Phong căn bản cũng bày ra biểu hiện cực kỳ tôn trọng với những lời nói khách khí của bí thư tỉnh ủy, hắn nhanh chóng tiến lên rồi cười nói:
- Có chuyện cần phải thương lượng với bí thư, hơn nữa đi đến chỗ ngài cũng xem như hoạt động một chút. Năm tháng thật sự không buông tha cho con người, những người ở độ tuổi như chúng ta nếu ngồi nhiều cũng không quá tốt.
Hai người nói rồi đi đến bên cạnh ghế sa lông, sau khi ung dung ngồi xuống phân định chủ khách, Diệp Thừa Dân chợt cười nói:
- Chủ tịch Chử, tôi đã xem qua tình huống vận hành kinh tế của tỉnh Nam Giang trong quý hai, căn bản là rất tốt, luôn ở vào vị trí dẫn đầu.
- Bí thư Thừa Dân, tuy tốc độ tăng trưởng kinh tế của tỉnh chúng ta không giảm, thế nhưng vẫn tồn tại không ít vấn đề, đặc biệt là phương diện thăng cấp sản nghiệp, càng cần chúng ta dồn sức nhiều hơn...
Chử Vận Phong là một người có năng lực mạnh mẽ ở phương diện phát triển kinh tế, những số liệu cực kỳ chuẩn xác được phát ra từ chính miệng hắn.
Sau khi nghe lời nói của Chử Vận Phong, Diệp Thừa Dân thật sự có chút cảm khái. Chử Vận Phong có được uy tín cực kỳ cao vời ở Nam Giang, căn bản không phải tự nhiên mà có, chưa nói đến những phương diện khác, người này căn bản là nhân tài phát triển kinh tế.
Trước khi Diệp Thừa Dân đến đảm nhiệm vị trí bí thư tỉnh ủy Nam Giang, tuyến trên căn bản không phải không có suy xét đẩy Chử Vận Phong tiến lên vị trí bí thư tỉnh ủy. Thậm chí có không ít lãnh đạo nhắc đến công tác ở tỉnh Nam Giang thì đặc biệt phản ánh những thông tin liên quan đến Chử Vận Phong.
Trước khi đến Nam Giang thì lãnh đạo thượng cấp đã trò chuyện khá lâu với Diệp Thừa Dân, dù nói rất nhiều nhưng trung tâm của lời nói vẫn là cố gắng làm tốt công tác đoàn kết, tiếp tục đẩy mạnh phát triển kinh tế tỉnh Nam Giang.
Khi Diệp Thừa Dân đang thầm cảm khái thì Khuất Chấn Hưng nhẹ nhàng đi vào trong phòng, hơi trà nóng làm cho Diệp Thừa Dân quay về với thực tại. Lão chờ Chử Vận Phong nói xong thì cười nói:
- Chủ tịch Chử căn bản là hiểu rất rõ tình hình phát triển kinh tế của Nam Giang, nên làm thế nào thì anh cứ can đảm đi làm, tỉnh ủy sẽ toàn lực giúp đỡ.
- Bí thư Diệp, phát triển kinh tế cần một hoàn cảnh tiện lợi, có một số việc, đặc biệt là phương diện tư pháp thì ủy ban nhân dân thành phố cũng cần phải có người phụ trách đặc biệt. Hai ngày trước chủ tịch Trần đặc biệt đến gặp tôi, nói là tinh lực có hạn, thật sự không quản được hết, hy vọng tôi có thể phân một phần trọng trách cho người khác. Tôi đã suy nghĩ khá lâu, căm thấy cũng không nên ép anh Trần làm trâu kéo xe ngựa, không bằng san sẻ công tác để đồng chí có thời gian xả hơi.
Chử Vận Phong đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân rồi tiếp tục:
- Lúc này địa vị của cục công an càng ngày càng rõ rệt, rất nhiều địa phương cục trưởng cục công an tỉnh kiêm nhiệm vị trí phó chủ tịch tỉnh, tôi cảm thấy lúc này nên tăng trọng trách cho đồng chí Chân Hồng Lỗi.
Lúc này trên mặt Diệp Thừa Dân vẫn treo nụ cười nhưng trong lòng lại bùng sóng. Thầm nghĩ Chử Vận Phong cũng quá bá đạo rồi, để cho Chân Hồng Lỗi là phó chủ tịch tỉnh kiêm cục trưởng cục công an, như vậy Vương Tử Quân là bí thư tư pháp căn bản không thể nào xen tay vào công tác của cục công an được nữa.
Nhưng Diệp Thừa Dân cũng không định từ chối lời đề nghị của đối phương, Vương Tử Quân dù đang dựa về phía lão, thế nhưng trước mắt cũng không phải là người tích cực dẫn đầu ở phía bên mình. Nếu để cho Chân Hồng Lỗi tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh, như vậy Vương Tử Quân ngoài khả năng phải đi theo bên cạnh mình thì căn bản không còn hướng nào khác để đi.
Dùng một vị trí phó chủ tịch tỉnh để có được sự giúp sức của một vị bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, đây không phải là chuyện gì có hại. Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Diệp Thừa Dân chợt gật đầu nói:
- Nếu các tỉnh thành khác cũng có tiền lệ như vậy, tỉnh chúng ta cũng có thể thực hành theo.
Chử Vận Phong vốn có nhiều lời để diễn giải cho Diệp Thừa Dân, thậm chí còn nghĩ sẽ cho ra ít nhượng bộ để nhận được sự giúp đỡ của Diệp Thừa Dân. Thế nhưng kết quả vượt xa dự đoán của lão, không ngờ lão vừa mở miệng thì Diệp Thừa Dân đã đồng ý ngay.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Chử Vận Phong cũng căn bản nắm chắc vài phần ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, thế nhưng hắn căn bản không hối hận. Chỉ cần đẩy Chân Hồng Lỗi lên vị trí phó chủ tịch tỉnh, cho dù phía Diệp Thừa Dân có thêm một vị thường ủy tỉnh ủy, như vậy cũng không là gì, Chử Vận Phong vẫn có đầy đủ người của mình trong ban ngành thường ủy.
- Nếu bí thư Diệp đã nói như vậy, chúng ta có nên tổ chức hội nghị thường ủy để thảo luận hay không? Nếu như các đồng chí khác không có ý kiến, chúng ta sẽ đăng báo cáo cho ban tổ chức trung ương.
Diệp Thừa Dân gật đầu nói:
- Ừ, chúng ta sẽ thảo luận ở hội nghị thường ủy lần sau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1505: Trao đổi quyền lực
Chương 1505: Trao đổi quyền lực