TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1515: Không ôm công, không làm nhân tâm ủy khuất (2)

Vương Tử Quân nghe rõ từng chữ từng câu của Chử Vận Phong, hắn không khỏi sinh ra cảm giác bội phục. Đối phương dám làm dám chịu, không ôm công, không làm ủy khuất nhân tâm, Chử Vận Phong rõ ràng không hỗ là Chử Vận Phong. Tuy Vương Tử Quân thầm cảm khái thế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía đám thường ủy dựa vào Chử Vận Phong, thấy ánh mắt của bọn họ cũng có chút khác thường.

Dù sao thì cũng không ai hy vọng có một vị lãnh đạo tự gánh trách nhiệm như vậy, bọn họ càng phải là người chịu trận thay cho lãnh đạo của mình. Lúc này Chử Vận Phong mở miệng thừa nhận sai lầm, điều này càng làm cho đám người kia một lòng muốn đi theo Chử Vận Phong. Hèn gì Chử Vận Phong có thể đoàn kết tất cả lực lượng trong tỉnh Nam Giang, có thể tạo nên lực lượng cân đối với bí thư Diệp. Chỉ cần nhìn vào hội nghị thường ủy hôm nay, nhìn vào hành động đứng lên gánh vác trách nhiệm của Chử Vận Phong, ai cũng thấy rõ trí tuệ của chủ tịch Chử là mạnh mẽ như thế nào.

Lúc này nào chỉ một mình Vương Tử Quân bội phục Chử Vận Phong? Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão càng thêm bội phục Chử Vận Phong. Dù sao đây là thời điểm cực kỳ quan trọng, Chử Vận Phong có thể chủ động đứng ra gánh trách nhiệm, như vậy không những cần dũng khí, còn cần một trí tuệ cao độ.

Nếu như nói những lời tấn công của Vương Tử Quân như thiên mã hành không, như vậy làm cho người ta bất ngờ chính là phản ứng của Chử Vận Phong, chủ tịch Chử căn bản biểu hiện khí thế cực mạnh của mình.

- Chủ tịch Chử, những năm này anh đã hết lòng và có nhiều cống hiến cho sự phát triển kinh tế của Nam Giang, tất cả cũng không dễ dàng gì, tất cả mọi người đều là vì công tác, theo tôi thấy thì cũng không cần phê bình.

Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão biết rõ thời điểm này mình cần phải lên tiếng.

- Bí thư Diệp, cần phải phê bình, có sai lầm phải gánh vác trách nhiệm, tôi tin tưởng mình gánh chịu trách nhiệm còn có thể làm cho một số người kính sợ hơn Chân Hồng Lỗi gánh chịu trách nhiệm.

Chử Vận Phong khoát tay chặn lại, sau đó dùng giọng kiên quyết nói.

Đối mặt với những lời phản kích của Chử Vận Phong, Vương Tử Quân thản nhiên nói:

- Chủ tịch Chử, tôi là bí thư ủy ban tư pháp, ngài có nên gánh chịu trách nhiệm hay không, không nằm trong phạm vi công tác của tôi. Thế nhưng hành vi của đồng chí Chân Hồng Lỗi, tôi cho rằng không thể vượt qua kiểm tra khi mà ngài đứng ra gánh vác trách nhiệm. Mặc dù có chỉ thị của ngài, thế nhưng anh ấy là một vị lãnh đạo đơn vị chấp pháp, lại không đủ nhận thức về tính tôn nghiêm của pháp luật, điều này càng đại biểu cho anh ta căn bản không thể nào tiếp tục thích hợp với cương vị công tác hiện tại.

Mặc dù rất kính nể Chử Vận Phong, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không thể cho Chân Hồng Lỗi dễ dàng vượt qua thử thách vào lúc này. Nếu không chờ đợi hắn vẫn là cửa ải mà Chân Hồng Lỗi tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh.

- Bí thư Vương, ngài cứ níu kéo lấy cục trưởng Chân không tha, có phải là ngài cũng có mục đích của mình không?

Kim Hành Thuấn nhìn thoáng qua Chử Vận Phong, sau đó dùng giọng không khách khí nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nói năng lỗ mãng của Kim Hành Thuấn, hắn cười cười nói:

- Chủ tịch Kim, ngài nói tôi có mục đích gì? Tôi căn bản đều là vì công tác, nếu như ngài cảm thấy cục trưởng Chân mất chức là quá nghiêm khắc, như vậy anh không tự đổi vị trí để suy xét xem. Mũ quan rất quan trọng, thế nhưng tính mạng con người có quan trọng hay không? Cũng vì những người chấp pháp không nghiêm như vậy mà những người vô tội phải mất đi tính mạng, xin hỏi chủ tịch Kim, đối với bọn họ thì có phải là quá tàn khốc hay không?

- Chủ tịch Kim, Chân Hồng Lỗi là một vị lãnh đạo cấp cao, anh ấy cũng không phải là thần thánh mà pháp luật căn bản không thể xâm phạm. Anh ta như vậy nào còn xứng đáng với vị trí cục trưởng cục công an tỉnh?

Vương Tử Quân nhìn Kim Hành Thuấn sau đó dùng giọng gây sự nói:

- Có lẽ mọi người cảm thấy tôi quá nghiêm khắc với Chân Hồng Lỗi, căn bản là không chú ý nhân tình, thế nhưng tôi tuyệt đối không thể cầm tính mạng của quần chúng vô tội để nói thay cho người khác.

Kim Hành Thuấn bị lời nói của Vương Tử Quân làm cho cứng họng, hắn rất muốn tiến hành phản kích Vương Tử Quân, nhưng đáng tiếc là bây giờ hắn có nói gì cũng như không mà thôi.

Hội nghị thường ủy lâm vào trầm mặc, không ít người dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vương Tử Quân, xem như đã hoàn toàn lĩnh giáo năng lực của vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi này. Mọi người giống như ý thức được một vấn đề, đó là bí thư Vương căn bản không phải là quả hồng, rõ ràng là một con nhím, nếu ai động vào thì chỉ sợ sẽ bị thủng tay.

Chử Vận Phong nhìn Vương Tử Quân, lão cảm thấy có chút luống cuống tay chân, cũng không biết nên ra tay từ đâu, trường hợp này căn bản là không thể nào tiếp tục mở miệng kiếm cớ cho Chân Hồng Lỗi. Vương Tử Quân đã nói rất rõ ràng, đó là cái sai của Chân Hồng Lỗi, rõ ràng muốn bắt Chân Hồng Lỗi để răn dạy trăm người, tình huống như vậy xuất hiện căn bản không vì nguyên nhân gì khác, là vì tính mạng của quần chúng vô tội ở ngoài kia.

Cuối cùng Chử Vận Phong cũng không mở miệng, lão chỉ đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân. Dù sao thì vào thời điểm giằng co thế này chỉ có Diệp Thừa Dân có thể làm trọng tài, đây là vị trí chúa tể.

Diệp Thừa Dân nhìn ánh mắt xin trợ giúp của Chử Vận Phong, lần đầu tiên lão sinh ra cảm giác của lãnh đạo đứng đầu một tỉnh. Sở dĩ lão có cảm giác này cũng là vì viên cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi kia đưa đến.

Sau khi trầm ngâm giây lát thì Diệp Thừa Dân trầm giọng nói:

- Bí thư Vương nói rất đúng, chấp pháp đúng pháp luật, cháp hành phải nghiêm, phải truy cứu những hành vi trái pháp luật. Điều này không những thích ứng với các cơ quan tư pháp, còn thích ứng với các đơn vị ban ngành hành chính, chúng ta cần phải chấp pháp theo đúng quy định, liên tục đẩy mạnh xã hội pháp trị.

- Nhưng chủ tịch Chử cũng là vì công tác, mặc dù không phù hợp trình tự pháp luật, thế nhưng cũng là vì công tác chỉnh thể của tỉnh Nam Giang. Tôi thấy hay là thế này, chúng ta tiến hành xử phạt cảnh cáo đồng chí Chân Hồng Lỗi trong đảng, để cho ủy ban kỷ luật và ủy ban tư pháp cùng nhau cho ra tổ liên hợp tiến hành giám sát công tác chấp pháp của cục công an tỉnh. Tiến hành phân định trách nhiệm của những người có liên quan trong vụ tai nạn nghiêm trọng lần này, hơn nữa còn phải truy cứu trách nhiệm hình sự.

Diệp Thừa Dân nói xem như cho ra luận điệu cuối cùng của hội nghị thường ủy, không ai phản đối. Chử Vận Phong há to miệng, cuối cùng cũng phải nuốt lời vào trong bụng.

Hội nghị thường ủy kết thúc, chủ đề cuối cùng là đẩy Chân Hồng Lỗi tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh căn bản đã chết. Thế nhưng có một định luận rõ ràng, đó chính là trong thời gian ngắn thì chủ đề này sẽ không được đặt lên bàn thảo luận của hội nghị thường ủy.

Đọc truyện chữ Full