TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1537: Siêu Việt Quần Hùng, Đăng Phong Tạo Cực

Có ba vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh mở lời, cạnh tranh cho vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ vốn sẽ bùng bùng sóng giữ nhưng căn bản là rơi từ trên trời xuống không một tiếng động. Không ít thường ủy cảm thấy bất ngờ, đồng thời cũng thầm thở dài một hơi. Chủ tịch Chử là người có phong cách công tác cực mạnh, mở lời giống như đặt xuống quả bom hẹn giờ. Thế nhưng bí thư Diệp Thừa Dân cũng không kém, gương mặt không chút biểu hiện, lời nói không nặng không nhẹ. Hai vị lãnh đạo như vậy căn bản làm cho người ta cảm thấy đổ mồ hôi hột, khó thể cho ra quyết định nên nói tốt cho bên nào.

May mà hôm nay hai vị lãnh đạo nể mặt nhau, cùng chung ý kiến, điều này căn bản làm cho đám thường ủy thở phào nhẹ nhõm, không phiền não vì mình sẽ phải đứng về phía nào.

Diêu Trung Tắc còn là người căn bản cảm thấy khá khó chịu, đừng nói là Lục Trạch Lương. Một phiếu của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy trong sự kiện này là cực kỳ quan trọng, thế nhưng bây giờ thì lại căn bản không khác gì các vị thường ủy tỉnh ủy khác.

Khi Lục Trạch Lương nghe Vương Tử Quân mở miệng khen ngợi Khổng Bỉnh Cương, hắn càng cảm thấy vô vị. Mặc dù Mạnh Chí Đạo căn bản không được ai đề cử, thế nhưng quyền lên tiếng của mình chỉ tương đồng với Vương Tử Quân, điều này làm cho Lục Trạch Lương cảm thấy khó thể tiếp nhận.

Tức giận thì tức giận, thế nhưng áp chế trong lòng và biểu hiện ra là hai sự kiện khác nhau. Lục Trạch Lương dù tức giận nhưng bây giờ chỉ có thể áp chế trong lòng, hắn không dám làm gì trước mặt Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong.

Sau khi thảo luận xong vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, lúc này hội nghị thường ủy xem như tiến hành tất cả đề tài thảo luận. Khi mọi người cho rằng hội nghị thường ủy sẽ kết thúc thắng lợi, chợt nghe Chử Vận Phong nói tiếp:

- Bí thư Diệp, đồng chí Khổng Bỉnh Cương tiến lên làm bí thư thị ủy Ô Phổ, như vậy sẽ không kiêm nhiệm vị trí chủ tịch thành phố được. Vì để cho thành phố Ô Phổ ra trận nhẹ nhõm, tôi thấy chúng ta nên phiền toái một chút, trực tiếp đề cử vị trí chủ tịch thành phố cho Ô Phổ.

Tuy Chử Vận Phong nói lời xin chỉ thị nhưng lời nói lại làm cho người ta không cảm thấy có ý nghĩa như vậy. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía gương mặt ngăm đen của chủ tịch tỉnh, cố gắng suy đoán tâm tư của chủ tịch Chử.

Lục Trạch Lương là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cực kỳ không thích thủ đoạn trở tay không kịp của Chử Vận Phong. Không, phải nói là hắn rất phản cảm. Hội nghị thường ủy được mở ra thảo luận về phương diện nhân sự, có bất kỳ chuyện gì thì hai vị lãnh đạo cũng nên thảo luận trưng cầu ý kiến của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, như vậy mới có ý nghĩa lớn.

Chủ tịch Chử ra tay như vậy hoàn toàn có chút khinh thường hoặc bất mãn với Lục Trạch Lương, hoặc là...Ngày mai, không, có lẽ là hôm nay sau khi kết thúc hội nghị thường ủy thì trong quan trường Nam Giang sẽ truyền ra nhiều tin tức, nói rằng chủ tịch Chử rất bất mãn với trưởng phòng Lục Trạch Lương, căn bản không quan tâm đến ý kiến của trưởng phòng Lục. Nếu tin tức như vậy được truyền khắp tỉnh Nam Giang, chỉ sợ sẽ có nhiều người nghe theo.

Nhưng Chử Vận Phong đã lên tiếng thì Lục Trạch Lương căn bản không dám phản đối, hắn thầm suy đoán không phải là chủ tịch Chử có gì đó nắm chắc, thế cho nên mới quyết định điều phối chức vụ chủ tịch thành phố cho Ô Phổ sao?

Những vị thường ủy tỉnh ủy khác cũng cơ bản có ý nghĩ giống như Lục Trạch Lương. Vẻ mặt đám thường ủy có quan hệ tốt với Diệp Thừa Dân căn bản đều trở nên khó nhìn, bọn họ cảm thấy Chử Vận Phong căn bản là đang ép cung.

Đã quyết định vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, không phải Chử Vận Phong cho rằng bí thư Diệp còn lùi bước nữa sao? Nếu như bí thư Diệp tiếp tục lùi bước, sau này sao có thể triển khai mở rộng công tác trong tỉnh Nam Giang.

Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, đám thường ủy căn bản nhìn chằm chằm vào Diệp Thừa Dân, chờ bí thư tỉnh ủy cho ra quyết định.

- À, chủ tịch Chử nói đúng, Ô Phổ không thể thiếu vị trí chủ tịch thành phố được.

Diệp Thừa Dân cũng không phản đối, trên mặt lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lão lên tiếng:

- Chủ tịch Chử, anh có lựa chọn phù hợp nào không?

- Bí thư Diệp, tôi cảm thấy đồng chí Mạnh Chí Đạo có thể là nhân tuyển của phòng tổ chức tỉnh ủy, điều này nói rõ tư chất lý lịch và trình độ công tác là rất coa. Tôi cho rằng hoàn toàn có thể đẩy đồng chí Mạnh Chí Đạo đến giúp đỡ hỗ trợ cho đồng chí Khổng Bỉnh Cương, tôi tin tưởng hai đồng chí tài giỏi cùng công tác ở một thành phố sẽ nhất định thúc đẩy Ô Phổ phát triển mạnh mẽ.

Chử Vận Phong uống một ly trà rồi dùng giọng khẳng định nói.

Tuy sự việc vẫn nằm trong dự liệu của mình, thế nhưng sau khi Chử Vận Phong nói ra thì Vương Tử Quân mới khẽ thở phào một hơi. Dù sao thì bất kỳ lời hứa hẹn nào cũng không bằng được chứng thực, đặc biệt là bây giờ hắn đang bắt tay với cả hai nhà.

- À, đề nghị của anh là rất tốt, đồng chí Mạnh Chí Đạo là người có năng lực công tác mạnh mẽ, trình độ cao, thật sự là nhân tuyển tốt cho vị trí chủ tịch thành phố Ô Phổ, tôi đồng ý.

Diệp Thừa Dân căn bản cũng không trưng cầu ý kiến của những người khác, lão lại trầm giọng nói.

Hội nghị thường ủy căn bản thường xuất hiện hai thái cực đồng ý hay không, nhưng nếu như hai vị lãnh đạo đứng đầu đã mở miệng đồng ý, những người khác dù có ý kiến không đồng ý, thế nhưng cũng thức thời không dám nói ra.

Người chỗ này có thể ngồi trong hội nghị thường ủy thì trí tuệ chính trị cũng thuộc hạng cao vời, mọi người đã nhìn ra tình huống bí thư và chủ tịch tỉnh đang cùng nhau hát một bài trong sự kiện nhân tuyển cho vị trí bí thư và chủ tịch thành phố Ô Phổ. Hai người diễn xuất cực kỳ kín kẽ, tất nhiên biểu hiện rõ ràng hai người căn bản là thống nhất cao độ với nhau.

Lúc này tâm tư của mọi người cũng không phải suy xét cho vị trí bí thư và chủ tịch thành phố Ô Phổ, mà hai vị lãnh đạo đột nhiên hợp ý với nhau, không ngờ lại thống nhất như thế.

Dựa theo những gì mà đám thường ủy tỉnh ủy hiểu rõ về hai vị lãnh đạo đứng đầu trong tỉnh, Chử Vận Phong là người làm việc cực kỳ có khí phách, nhiều chuyện căn bản không cho ra dư âm thương lượng, nhổ cây bật gốc. Dù Chử Vận Phong chỉ là lãnh đạo đứng hàng thứ hai trong tỉnh, thế nhưng căn bản khó khi nào cúi đầu với Diệp Thừa Dân.

Như vậy chẳng lẽ người cúi đầu là bí thư Diệp Thừa Dân? Bí thư Diệp là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, sẽ chủ động phối hợp với chủ tịch Chử sao? Khả năng này là không lớn. Diệp Thừa Dân tuy không còn cách nào khác, thế nhưng trong tay cũng nắm chắc quyền lợi phủ quyết, chắc chắn sẽ không bao giờ chịu cúi thấp đầu với Chử Vận Phong. Hoặc là đây là kế phá hoại vòng tròn quyền lực của chủ tịch Chử?

Một sự việc chỉ cần có chút manh mối nhỏ thì cũng sẽ làm cho người ta suy nghĩ miên man bất định, kéo dài rất lâu. Lúc này đã có người thầm suy xét, Diệp Thừa Dân là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, đối mặt với Chử Vận Phong cũng không dễ dàng gì.

Đọc truyện chữ Full