TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1574: Tư tưởng không buông, đội ngũ không tiêu tan (1)

Tuy Lý Thừa Xướng là người hào sảng thế nhưng cũng chịu ảnh hưởng của tư tưởng nam nữ truyền thống, điều này luôn làm cho hắn cảm thấy canh cánh trong lòng. Dù là thản nhiên đối mặt với những chuyện này thì hắn cũng không thể không có chút chú ý. Bây giờ Vương Tử Quân mở đầu lại tán thưởng học thức của Lý Thừa Xướng, lại không nhắc đến vợ, điều này làm cho Lý Thừa Xướng căn bản là rất vui sướng.

- Chào trưởng phòng Vương, cám ơn lời khích lệ của ngài. Nhưng Lý Thừa Xướng là người trời sinh không thích kết giao, dù hắn có hảo cảm với Vương Tử Quân, thế nhưng lời nói ra khỏi miệng lại có vài phần đông cứng.

Vương Tử Quân bắt tay hàn huyên vài câu với Lý Thừa Xướng, sau đó mới cười cười nói với Thẩm Kim Minh: - Bí thư Thẩm, tôi thấy gần đây công tác của thành phố các anh rất sinh động, đặc biệt là công tác xây dựng đảng.

Thẩm Kim Minh không chút nào cảm thấy bất ngờ khi thấy bạn học cũ của mình bày thái độ như vậy với Vương Tử Quân, vì người ta có một người vợ chống đỡ mặt mũi. Hơn nữa Trình Viên Lệ mời hắn đến gặp Vương Tử Quân, không phải là mình có quan hệ bạn học với Lý Thừa Xướng sao? Nếu không với vị trí hiện tại của hắn, cũng không có cơ hội được tiếp kiến vị trưởng phòng tổ chức như mặt trời giữa ban trưa như thế này.

- Cám ơn trưởng phòng Vương đã có lời khẳng định với công tác của thành phố chúng tôi, sau này kính mong bí thư Vương kiểm tra chỉ đạo và phê bình nhiều hơn, chỉ thị của ngài sẽ làm cho chúng tôi đẩy mạnh công tác thêm một bước. Thẩm Kim Minh nói rất cẩn thận, thế nhưng sự nhiệt tình của hắn chỉ nhận lấy được nụ cười thản nhiên của Vương Tử Quân. Sau khi ngồi xuống thì Trình Viên Lệ luôn yêu cầu Vương Tử Quân tiếp quản vị trí chủ vị, nhưng Vương Tử Quân từ chối: - Chị Trình, chúng ta ăn cơm gia đình, chị còn đẩy tôi đi lên như vậy thì không quá hay. Hơn nữa có anh Lý ngồi ở chỗ này, tôi nào dám lỗ mãng, vì vậy hãy để anh cho Lý ngồi thì hay hơn.

Mặc dù hai bên từ chối một phen nhưng cũng không ai dám ngồi lên vị trí kia. Lúc này hảo cảm của Lý Thừa Xướng với Vương Tử Quân lại tăng lên vài phần, trên bàn rượu càng hào hứng trò chuyện với Vương Tử Quân về phương diện triết học.

Dưới sự cố gắng của Vương Tử Quân thì bữa cơm lần này xem như khách và chủ đều vui vẻ. Trình Viên Lệ không phải có vì chồng có mặt trong bữa cơm hay không mà tỏ ra cực kỳ an phận. Lý Thừa Xướng thì tỏ ra rất vui vẻ, giống như hận đã gặp mặt Vương Tử Quân quá muộn.

Thẩm Kim Minh cũng đã làm xong công tác của mình. Sau khi uống xong một chai rượu thì Vương Tử Quân cười nói: - Chị Trình, hôm nay nhà tôi có chút việc, tôi cần phải về nhà trước, tôi thấy chúng ta nên để lần sau tiếp tục trò chuyện thì hay hơn.

Tuy Vương Tử Quân nói lời trưng cầu ý kiến thế nhưng lại là chỉ thị cao nhất của bữa cơm lần này. Trình Viên Lệ nhìn về phía Vương Tử Quân rồi cười nói: - Tôi thấy như vậy là tốt nhất, lần sau nên gọi cả em Tiểu Bắc đến. Tôi nghe nói trưởng phòng Vương giấu vợ rất kỹ, đến bây giờ tôi còn chưa biết được em Tiểu Bắc có bộ dạng thế nào.

Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Điều này thì quá dễ dàng, vài ngày nữa không quá bận rộn thì tôi sẽ làm cơm ở nhà mời các vị đến làm khách.

Trình Viên Lệ tất nhiên sẽ nhanh chóng đồng ý phương án làm tăng tiến mối quan hệ giữa hai gia đình của Vương Tử Quân. Trước khi rời đi thì Trình Viên Lệ cười nói với Vương Tử Quân: - Anh Thẩm là bạn học cùng trường đại học của chồng tôi, công tác ở tuyến dưới nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, trước kia còn từng là phó hiệu trưởng trường đảng thị ủy, đã từng nhận được lời khen ngợi từ tỉnh ủy.

[CHARGE=3]Vương Tử Quân căn bản cũng không có lời bình luận nào với lời nói của Trình Viên Lệ, nhưng hắn đã hiểu ý của nàng. Sở dĩ có bữa cơm hôm nay, nói trắng ra cũng là vì những lời này của Trình Viên Lệ.

Thẩm Kim Minh rõ ràng cũng muốn làm phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy.

Vương Tử Quân ngồi lên xe mà tâm tư xoay quanh vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy. Hắn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn là trạm kiểm soát cao nhất ở phương diện đề bạt chức vụ này. Nhưng khi mà Diệp Thừa Dân và Diêu Trung Tắc đều có biểu hiện, vị trí này rốt cuộc thuộc về ai thì cần phải nhìn vào đối thoại giữa hai vị lãnh đạo kia.

Lúc này Vương Tử Quân xem như chỉ có tác dụng là một người đầy tớ. Sau khi hắn suy xét kỹ càng thì xem như định vị chính xác vị trí của mình trong sự kiện này.

Với tình huống của Vương Tử Quân hiện tại thì tốt nhất là nên đi theo Diệp Thừa Dân. Bây giờ trong mắt đa số mọi người thì mình rõ ràng là người của Diệp Thừa Dân, mình chứng thực quyết định của Diệp Thừa Dân thì sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng Vương Tử Quân làm theo đúng chỉ thị của Diệp Thừa Dân thì vị trí kia sẽ rơi vào đúng người cần thiết sao?

Lúc này hai vị trí bí thư và phó bí thư không có ý kiến đồng nhất, chủ tịch Chử Vận Phong lại chưa tỏ thái độ, nhưng Chử Vận Phong sẽ giúp đỡ Diệp Thừa Dân sao? Nếu Chử Vận Phong giúp đỡ cho Diêu Trung Tắc, như vậy khả năng đẩy ngã nhân tuyển của Diệp Thừa Dân là rất lớn.

Nếu là như vậy thì một trưởng phòng tổ chức như Vương Tử Quân sẽ là thất bại thảm hại. Tuy uy tín của Vương Tử Quân bây giờ căn bản không vì một sự kiện đề bạt cán bộ mà bị rung chuyển, thế nhưng nếu muốn làm cho mình trở thành một trong ba nhân vật có quyền quyết định nhân sự trong tỉnh, như vậy cần phải có biểu hiện cho rõ ràng.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân rơi vào trầm tư.

Tân Nha Trà ở vào khu vực phồn hoa nhất của thành phố Đông Hồng, thế nhưng quán trà này lại lấy động làm tĩnh, được sắp xếp bố trí rất phù hợp, làm cho người ta đến và cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh thoải mái. Ngồi trong một gian phòng cổ xưa, hương trà thoang thoảng, nhạc nhẹ như nước suối róc rách, nhìn người đi đường qua lại bên dưới, càng làm cho người ta sinh ra cảm giác thoát tục.

Bên ngoài một gian phòng ở lầu ba Tân Nha Trà, phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy Trần Viễn Lũng có chút do dự, sau đó hắn khẽ gõ cửa. Hắn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, trong mắt nhiều người thì hắn là một đại nhân vật, có đôi khi một câu nói của hắn có thể quyết định tương lai của một người.

Trần Viễn Lũng năm nay hơn bốn mươi tuổi, dáng người tuy gầy thấp nhưng âm thanh lại cực kỳ lớn. Hắn là người tỉnh Nam Giang, sau khi tốt nghiệp đại học thì được phân công đến công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy, ngoài thời điểm đi xuống tuyến huyện công tác coi như lấy công tác cơ sở, hắn căn bản đều công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy.

Đọc truyện chữ Full