TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1643: Không đắc ý nhất thời (2)

Thế là Vương Tử Quân cười nói: - Hai ngày trước tôi chuẩn bị đi thế nhưng vì công tác quá bề bộn mà khó thể dịch chân được. Nhưng cuối tuần tôi về thủ đô họp thì có may mắn gặp bí thư Lâm, nhờ anh ấy gửi lời thăm hỏi đến ông cụ.

Vương Tử Quân nói ra những lời này làm cho nụ cười của Diệp Thừa Dân càng thêm sáng lạn, càng có thêm vài phần tán thưởng Vương Tử Quân. Diệp Thừa Dân giống như đang bàn việc nhà với Vương Tử Quân, nói thêm vài việc vặt, sau đó di chuyển chủ đề sang phương diện công tác.

- Trưởng phòng Tử Quân, tôi nghe nói sự kiện chọn lựa cán bộ công khai lần này có được tiếng vang khá lớn, không ít thành phố đang chuẩn bị thực hiện công tác chọn lựa cán bộ công khai trong khu vực của mình.

Diệp Thừa Dân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói với Vương Tử Quân.

Diệp Thừa Dân căn bản là rất thích phương án chọn lựa cán bộ công khai lần này, vì khi mà truyền thông khắp nơi liên tục đưa tin về chọn lựa cán bộ công khai, cuối cùng thì lãnh đạo thượng cấp cũng coi trọng sự kiện này. Lãnh đạo căn bản là khen ngợi công tác của tỉnh Nam Giang, khen ngợi Diệp Thừa Dân có tinh thần tiến thủ khi công tác.

Đến cấp bậc của Diệp Thừa Dân thì cơ hội được lãnh đạo khen thưởng cũng không nhiều, thế cho nên lão rất coi trọng lời khen của lãnh đạo. Không ngờ chỉ là một vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng lại đem đến cho lão nhiều chỗ tốt như vậy.

- Bí thư Diệp, dù phương án chọn lựa cán bộ công khai sẽ ngày càng quan trọng và chủ yếu, hơn nữa sau này sẽ càng có thêm nhiều nơi áp dụng, thế nhưng tôi không đồng ý cách chọn lựa cán bộ công khai như ong vỡ tổ. Dù sao thì phương thức này vẫn còn dần được hoàn thiện, mới chỉ ở vào giai đoạn thăm dò mà thôi. Trước khi chưa tổng kết ra kinh nghiệm, nếu bây giờ áp dụng quy mô lớn, áp đặt quá lớn, tôi lo lắng sẽ phát sinh ra tình huống hăng quá hóa dở.

Vương Tử Quân nhìn rõ bộ dạng vui vẻ của Diệp Thừa Dân, hắn cũng rất nghĩ muốn nói theo lời của lãnh đạo. Thế nhưng vị trí hiện tại căn bản cũng không phải lo lắng được mất của mình, chủ yếu là nghĩ đến hậu quả của sự việc.

Vương Tử Quân nói xong thì vẻ mặt Diệp Thừa Dân quả nhiên thêm ngưng trọng. Lão là bí thư tỉnh ủy Nam Giang, trình độ của lão là thứ mà người thường khó thể so sánh được, thế nên cũng nghĩ ra được nhiều vấn đề.

Thế cho nên Diệp Thừa Dân càng có thêm vài phần cảm khái với Vương Tử Quân, người bại không nản căn bản là không nhiều, thế nhưng nếu so ra thì người thắng không kiêu căn bản là cực kỳ ít.

Chuyện này vốn là nói lời dệt hoa trên gấm với Vương Tử Quân, nhưng đối phương lại có thể chăm chú bảo vệ ý nghĩ của mình, nghĩ đến những vấn đề có thể phát sinh, điều này càng làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy Vương Tử Quân không đơn giản.

- Tử Quân nói rất đúng, xem ra chúng ta cần phải tạo ra một bầu không khí tốt, nhanh chóng tổng kết kinh nghiệm. Diệp Thừa Dân cười cười rồi nói: - Nhưng chúng ta cũng không vì nhỏ mà mất lớn. Không bằng thế này, chúng ta chọn ba thành phố bên dưới làm thí điểm, do phòng tổ chức tỉnh ủy các cậu phụ trách chuyện này.

Diệp Thừa Dân nói thì Vương Tử Quân sẽ không phản đối, hắn biết rõ đây là bí thư Diệp đang giao quyền lợi vào trong tay mình. Ba thành phố tuy có hơi ít nhưng nếu làm tốt công tác ở ba thph. này, như vậy sau này công tác của hắn càng thêm dễ thở.

Nhưng Diệp Thừa Dân gọi mình đến chủ yếu là để bàn công tác chọn lựa cán bộ công khai thôi sao? Chuyện này dù thật sự khá nặng nhưng Vương Tử Quân căn bản không tin Diệp Thừa Dân sẽ vì chuyện này mà đi tìm mình. Trong đầu hắn liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, thế nhưng vẻ bề ngoài lại chờ đợi sự sắp xếp của Diệp Thừa Dân.

- Trưởng phòng Tử Quân, từ khi cậu tiếp nhận vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy đến nay, công tác của phòng tổ chức đã được tăng cường khá mạnh, mọi thứ đều phát triển không ngừng. Nhưng công tác của ủy ban tư pháp cũng quan trọng, lúc này vị trí bí thư ủy ban tư pháp vẫn còn đang treo lơ lửng trên trời, tuy tỉnh ủy chúng ta không có quyền quyết định thế nhưng ít nhất thì cũng có quyền đề nghị. Cậu là bí thư ủy ban tư pháp tiền nhiệm, cậu có đề nghị gì với vị trí nhân tuyển bí thư ủy ban tư pháp hay không?

Bí thư ủy ban tư pháp là thường ủy tỉnh ủy, vị trí này căn bản có nhiều quyền đề nghị đến từ tỉnh ủy. Vương Tử Quân đã trở thành trưởng phòng tổ chức được ba tháng, lúc này chiếc ghế bí thư ủy ban tư pháp vẫn luôn để trống, sự kiện này căn bản cũng đủ làm cho người ta phải nghiền ngẫm.

Làm một người cấp dưới rất khó khăn, hiểu được quá nhiều thì căn bản ngại khách lấn chủ, lãnh đạo sẽ lo lắng với anh; nhưng nếu anh hiểu quá ít, như vậy lại không được việc, rơi vào trạng thái nguy hiểm không được lãnh đạo coi trọng. Nếu muốn nắm chắc tiến độ thì khi lãnh đạo cần phải có thể bày mưu nghĩ kế, vào lúc thích hợp nên để lộ ra chút khuyết điểm của mình, làm cho lãnh đạo cảm thấy dù anh có vị trí cao nhưng cũng không quá hoàn thiện, vẫn nằm trong lòng bàn tay của mình, là một nhân tài có thể trọng dụng. Anh phải làm cho lãnh đạo hào hứng như vậy, mới có thể có tương lai phát triển viên mãn.

Vương Tử Quân nhìn vào mắt Diệp Thừa Dân, hắn biết bí thư Diệp lần này tìm mình chủ yếu là muốn liên hệ phương diện này. Trước kia hắn từng suy xét qua, nhưng lúc này ở trước mặt Diệp Thừa Dân thì hắn không trả lời ngay, hắn nâng ly trà lên rồi nhấp một ngụm.

Diệp Thừa Dân cũng không có ý thúc giục Vương Tử Quân, lão ngồi trên ghế, ánh mắt rơi lên những đóa hoa ngoài cửa sổ. Sự kiện này Diệp Thừa Dân có chút khó xử, vì tuyến trên nhất định sẽ coi trọng đề nghị của lão, nhưng lúc này trong tay lão lại căn bản không có người thích hợp.

Nếu như tìm một người ở bên cạnh mình thì căn bản là rất tốt, nhưng những bộ hạ của Diệp Thừa Dân căn bản không ở tại Nam Giang, nếu như bây giờ đưa người vào chỉ sợ tâm tình của Chử Vận Phong sẽ biến đổi, hơn nữa còn mạo hiểm chính mình.

Nếu như đề cử cán bộ bản địa, như vậy Diệp Thừa Dân căn bản không tìm được người thích hợp. Nhưng vị trí bí thư ủy ban tư pháp căn bản không thể bỏ trống mãi được, thế cho nên lão hy vọng Vương Tử Quân có thể cho ra vài ý kiến tốt.

- Bí thư Diệp, tôi thấy chuyện này ngài nên tự mình phản ánh với lãnh đạo thượng cấp. Vương Tử Quân suy tư giây lát rồi cuối cùng cho ra một đáp án mơ hồ. Tuy hắn và Diệp Thừa Dân có quan hệ không tệ, thế nhưng tùy tiện nói ra một nhân tuyển thì căn bản vẫn có chút liều lĩnh lỗ mãng.

Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân mà không nói gì, lão có thể cảm nhận được suy nghĩ của Vương Tử Quân. Nhưng sự việc này chỉ cần nắm chắc tâm lý là được, cũng căn bản không nên nói trắng ra.

Đọc truyện chữ Full