TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1692: Không để ý vinh nhục bản thân, dám cổ vũ cho nhân dân (1)

- Tôi là người của công ty xe hơi Đông Hồng, tôi nhận được thông báo đến gặp trưởng phòng Vương. Lưu Thành Lâm nói chỉ cảm thấy chân mình có hơi mềm nhũn, hắn căn bản cảm thấy bực mình vì biểu hiện không tốt này của mình, không phải chỉ là một bảo vệ thôi sao? Có gì đâu chứ?

Viên nhân viên an ninh kia nhìn chằm chằm vào Lưu Thành Lâm, sau đó điền vào mẫu đăng ký, cuối cùng mới khẽ nói: - Phòng của trưởng phòng Vương ở lầu tám, trước tiên anh đi tìm trưởng khoa Du cái đã.

Lưu Thành Lâm cảm tạ ý tốt của viên bảo vệ, sau đó đi lên lầu. Hắn vừa đi lên vừa thầm nói với chính mình, nhất định phải biểu hiện năng lực, tuyệt đối không được rụt rè sợ hãi. Nếu một người tay chân co cóng thì sao có thể là lãnh đạo đưa doanh nghiệp tiến lên?

Lưu Thành Lâm cổ vũ chính mình và bình tĩnh trở lại, văn phòng của phòng tổ chức khá im ắng, tuy người bên trong đi tới đi lui khá nhiều thế nhưng mọi người giống như sợ bị quấy rầy, ai cũng lặng lẽ đi không một tiếng động.

Khi Lưu Thành Lâm đi đến bên ngoài phòng làm việc của Du Giang Vĩ thì thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi đó, trưởng khoa Du cũng không có trong phòng. Hắn khẽ cười nói với người đàn ông trung niên: - Xin hỏi trưởng khoa Du có ở đây không?

Người đàn ông trung niên kia cầm một văn kiện trong tay, khi nghe thấy Lưu Thành Lâm hỏi như vậy thì mới ngẩng đầu nhìn, cuối cùng trầm giọng nói: - Anh chờ một chút thì cậu ấy sẽ quay lại, anh có việc gì cứ chờ chút là được.

Khi người đàn ông kia tiếp tục cúi đầu xem văn kiện thì Lưu Thành Lâm sinh ra cảm giác quen mặt, thế nhưng lúc này hắn căn bản không thể nhớ rõ gặp đối phương ở nơi nào.

Lưu Thành Lâm cũng không muốn suy nghĩ nhiều, thế nhưng đầu óc giống như không thể chiều theo chỉ thị của hắn, trong đầu mãi nghĩ về vấn đề của mình, bắt đầu xem xét nên nói thế nào khi gặp mặt trưởng phòng Vương. Khi hắn đang suy nghĩ nhập thần, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.

Lưu Thành Lâm ngẩng đầu lên thì thấy Du Giang Vĩ đi đến, khi hắn nhìn Du Giang Vĩ, Du Giang Vĩ cũng khẽ gật đầu với hắn, sau đó nói với người đàn ông trung niên phía bên kia: - Chủ tịch Mạnh, trưởng phòng Vương mời ngài vào.

Người đàn ông trung niên kia nói lời cảm tạ Du Giang Vĩ, sau đó cất tài liệu vào trong cặp, cuối cùng mới đi ra ngoài cửa. Tuy người đàn ông trung niên kia tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng không hiểu vì sao hắn lại thấy bước chân của đối phương có hơi tán loạn, căn bản giống như khá căng thẳng.

Người kia căng thẳng vì cái gì? Lưu Thành Lâm cười một cái, hắn chợt nghĩ đến cách xưng hô của Du Giang Vĩ với người đàn ông kia, trong lòng khẽ động. Cái gì là chủ tịch Mạnh? Đối phương rõ ràng là Mạnh Chí Đạo. Lưu Thành Lâm có ấn tượng khá sâu với Mạnh Chí Đạo, vì năm trước người này từng đến kiểm tra công tác của công ty xe hơi Đông Hồng.

Lưu Thành Lâm nhớ rõ khi đó Mạnh Chí Đạo được nhóm người Triệu Hòa Duyệt vây quanh, cực kỳ uy phong. Lúc này một người như vậy vội đến báo cáo công tác với trưởng phòng Vương, không những đã chuẩn bị bản thảo, thậm chí tư thái cũng cực kỳ cẩn thận.

Lưu Thành Lâm nghĩ như vậy mà cảm thấy trái tim của mình vừa mới bình tĩnh lại thêm căng thẳng. Trong lòng thầm nghĩ Mạnh Chí Đạo cẩn thận như vậy có phải là trưởng phòng Vương cực kỳ nghiêm túc, căn bản làm cho người đối diện sinh ra áp lực rất lớn hay không?

Các loại tâm tư làm cho đầu óc Lưu Thành Lâm có chút rối loạn, đó cũng không phải vì tố chất tâm lý của hắn không tốt, thực tế là vì hắn quá coi trọng điều này. Dù sao thì sự kiện gặp mặt trưởng phòng Vương có liên quan đến chuyện hắn có thể tiếp nhận công ty xe hơi Đông Hồng hay không, có thể không phụ lòng kỳ vọng của Triệu Hòa Duyệt hay không, càng liên quan đến hướng phát triển tương lai của công ty xe hơi Đông Hồng.

Du Giang Vĩ không biết vì cái gì mà mãi chưa quay vê, điều này làm cho Lưu Thành Lâm mất đi người nói chuyện mà tâm tư như ngựa thoát cương, lúc chạy sang đông khi chạy sang tây.

Khi trong đầu Lưu Thành Lâm tràn đầy ý nghĩ, đúng lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở cửa, lại nghe có người nói: - Trưởng phòng yên tâm, sau khi trở về tôi nhất định sẽ truyền đạt cho bí thư, thành phố Ô Phổ chúng tôi nhất định sẽ không làm cho ngài mất mặt.

Người trò chuyện chắc là Mạnh Chí Đạo, ngay sau âm thanh kia là tiếng cười cực kỳ có lực. Lưu Thành Lâm thấy Mạnh Chí Đạo đi ra khỏi cửa phía phòng làm việc của trưởng phòng Vương, hắn thấy đối phương đi ra thì thầm nghĩ rằng người tiếp theo sẽ là mình. Thế nhưng Du Giang Vĩ chưa về phòng, chính mình nên làm gì đây? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Lưu Thành Lâm chuẩn bị cắn răng đi về phía phòng của Vương Tử Quân, chợt thấy một người đi đến: - Trợ lý Lưu, Giang Vĩ ra ngoài có chút việc, anh đi theo tôi.

- Vâng, cám ơn. Lưu Thành Lâm vô thức nói lời cảm tạ, khi hắn chuẩn bị tiến lên, hắn ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ ràng người trước mặt mình.

- Trưởng phòng Vương. Lưu Thành Lâm có chút kinh ngạc, hắn nhìn gương mặt mới quen thuộc của Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói. Vương Tử Quân cười cười, hắn nhìn vẻ mặt của Lưu Thành Lâm và biết rõ đối phương đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng không nói nhiều mà chỉ trầm giọng nói: - Có khá nhiều người đến phòng của Giang Vĩ, phòng làm việc của tôi yên tĩnh hơn, chúng ta vào trong có thể nói chuyện thoải mái.

Lưu Thành Lâm nhìn nụ cười của Vương Tử Quân, chút căng thẳng của hắn chợt tan biến sạch sẽ. Hắn vốn là một người tự chủ rất mạnh, bây giờ thầm nghĩ: "Sự việc đã đến nước này thì căn bản không có gì đáng sợ, kết quả xấu nhất chính là phụ lòng kỳ vọng của giám đốc Triệu!"

Nhưng khi đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, một cảm giác nghiêm túc trang trọng đập vào mặt. Vương Tử Quân tự mình rót một ly trà cho Lưu Thành Lâm, sau đó ngồi bên cạnh Lưu Thành Lâm rồi nói: - Thành Lâm, tôi đã xem qua sơ lược lý lịch của anh. Trước kia anh học tập ở tỉnh Chiết Giang, nói ra thì tôi và anh cũng có chút duyên phận, tôi cũng từng công tác ở tỉnh Chiết Giang, bây giờ đã rời đi, căn bản có chút không nỡ.

Vương Tử Quân cũng không mở miệng nói ngay đến phương diện công tác, hắn nói về thời điểm mình học đại học ở Chiết Giang. Tuy hắn rời trường đã hơn mười năm, thế nhưng khi nói đến tỉnh Chiết Giang, hắn vẫn giống như không xa lạ gì. Sau khi nói vài câu về tỉnh Chiết Giang, Lưu Thành Lâm cảm thấy cơ thể mình đã thoải mái hơn.

- Thành Lâm, lúc này trạng thái của công ty xe hơi Đông Hồng là không tốt. Anh là trợ lý giám đốc, anh cảm thấy nên làm thế nào để cho công ty xe hơi Đông Hồng có thể cải tử hồi sinh? Thoát khỏi tình cảnh khó khăn? Vừa rồi Vương Tử Quân còn nói đến phong cảnh của tỉnh Chiết Giang, bây giờ lại thay đổi, nói sang chuyện công tác.

Nửa giờ sau chủ yếu là Lưu Thành Lâm mở miệng báo cáo, Vương Tử Quân lắng nghe. Lúc bắt đầu thì Lưu Thành Lâm còn có chút căng thẳng, nhưng sau khi tiến vào lĩnh vực quen thuộc của mình, hắn chợt cảm thấy chút căng thẳng của mình tan biến sạch sẽ.

Đọc truyện chữ Full