Làm sao để thay đổi hiện trạng này? Vương Tử Quân chợt rơi vào trầm tư. Dù đây chỉ là chút đặc quyền nhỏ thế nhưng ảnh hưởng của nó với xã hội là không thấp. Hắn nghĩ đến đây thì gương mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, cảm thấy một người bình thường chờ đến lượt mình cũng không dễ dàng gì.
Đúng lúc này vòng quay dừng lại, Tiểu Bảo Nhi lúc này không thể chờ đợi được mà nhanh chóng chạy lên.
- Chờ một lát không phải là hay sao? Đúng là giống như tám đời chưa được chơi bao giờ vậy? Vương Tử Quân nhanh chóng đuổi theo Tiểu Bảo Nhi, lúc này Tưởng Vị Minh đang đi xuống dùng giọng hèn mọn châm chọc nói.
Vương Tử Quân căn bản không có ý so đo với Tưởng Vị Minh, hắn nhanh chóng tiên lên đưa con đi vào tìm chỗ trong vòng quay.
Mạc Tiểu Bắc từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, căn bản không hiểu rõ cuộc sống của nhân dân dưới tầng thấp xã hội. Nàng vẫn cho rằng hôm nay thời tiết tốt, con người vui tươi, thế nhưng không ngờ lại gặp tình huống không hay. Vương Tử Quân có thể thấy tâm tình không vui của Mạc Tiểu Bắc, hắn nhanh chóng đẩy Tiểu Bảo Nhi lên ghế, sau đó có chút đau lòng mà khuyên nhủ Mạc Tiểu Bắc: - Chúng ta đi chơi vì muốn cho Tiểu Bảo Nhi được vui, cũng đừng quan tâm đến những chuyện làm cho người ta mất hứng kia.
- Nhìn bộ dạng càn rỡ của hắn, em muốn cho hắn một bạt tai. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tức giận phì phì của vợ, hắn không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn khẽ cười nói: - Em cũng đừng nổi nóng, bình thường chúng ta bận rộn công tác, khó có thời gian đi chơi đùa với con, hôm nay nên làm sao cho con trai được vui.
Khi cả nhà Vương Tử Quân đang trò chuyện với nhau, vòng xoay chợt chuyển động. Lúc này Tiểu Bảo Nhi cảm thấy rất vui, Vương Tử Quân nhìn con trai mà vứt bỏ đi mọi muộn phiền.
Khi nhóm người Vương Tử Quân đang cùng nhau vui chơi, ở một tụ điểm khác, trưởng phòng Lô giống như nghĩ đến cái gì đó, hắn nó với Tưởng Vị Minh: - Không biết vì sao tôi lại thấy người kia có vài phần quen mắt như vậy.
Lúc này Tưởng Vị Minh đang xem xét nên mời trưởng phòng Lô đi dùng cơm ở nơi nào, hắn thuận miệng nói một câu: - Bây giờ người và người căn bản rất giống nhau.
Trưởng phòng Lô khẽ gật đầu, sau đó tự nhủ: - À, có lẽ là vậy, anh ấy không nên đến nơi này.
- Ha ha, trưởng phòng Lô, anh nói xem lát nữa chúng ta đi chơi trò gì? Tôi cảm thấy dạo này phim 3D rất hay, chúng ta đưa bọn trẻ đi xem nhé? Tưởng Vị Minh đã sớm ném những suy nghĩ vừa rồi sang một bên, hắn cung kính nói với trưởng phòng Lô.
Trưởng phòng Lô gật đầu nói: - Được, vậy chúng ta cùng đi xem, tôi nghe nói đó là kỹ thuật mới, rất hay.
Vương Tử Quân đi ra khỏi vòng quay mà cảm thấy có chút choáng váng đầu óc, lúc này hai người Tiểu Bảo Nhi và Mạc Tiểu Bắc lại giống như rất bình thường, căn bản không có gì là không ổn.
- Mẹ, thứ này chơi rất vui, sau này con lại muốn đến chơi nữa. Trưởng ban hoan hô như chim sẻ nói.
Mạc Tiểu Bắc kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo Nhi rồi dùng giọng cảm khái nói: - Trò này khá vui, tiếc là tốc độ quay có hơi chậm.
Tiểu Bảo Nhi gật đầu đồng ý với lời nói cảm khái của mẹ, thế nhưng Vương Tử Quân nghe hai vợ con cảm khái mà không khỏi cười khổ. Thế mà chậm sao? Nếu nhanh hơn thì hắn đã phải ói hết cơm ra rồi.
Một trò chơi vui vẻ làm cho gia đình Vương Tử Quân lấy lại cảm hứng. Tuy Vương Tử Quân căn bản luôn liều mình cùng quân tử, thế nhưng khi nhìn ánh mắt càng ngày càng sáng của Mạc Tiểu Bắc, nhìn gương mặt càng lúc càng kích động của con trai, hắn không khỏi cảm thấy có chút run rẩy.
Vương Tử Quân đi xuống thuyền hải tặc và cảm thấy cơ thể như sắp đổ xuống, Tiểu Bảo Nhi lại chỉ vào một cái chùy xoay khổng lồ rồi lớn tiếng nói thú vị. Vương Tử Quân nhìn đám khách đang bị cuốn trên không trung, hắn nói với Tiểu Bảo Nhi: - Con trai, thứ kia là trò của người lớn, con chưa đủ lớn, chưa được chơi đâu.
Mạc Tiểu Bắc giống như cũng ý thức được là Vương Tử Quân không thích, vì những trò chơi làm cho người ta không nhịn được phải thét lên căn bản rất có tính khiêu chiến. Bản thân nàng không sợ, thế nhưng nhìn trạng thái của Vương Tử Quân thì cũng không có hứng thú.
Cả nhà đi xem tiết mục biểu diễn dành cho thiếu nhi, lại đi xem phim 3D, sau đó đã đến giờ trưa. Thức ăn trong khu giải trí cũng không quá đắt, sau khi Mạc Tiểu Bắc cùng Tiểu Bảo Nhi dùng cơm trưa xong, Vương Tử Quân cảm thấy mình khó thể chống đỡ được nữa.
Mặc dù Tiểu Bảo Nhi cầm lấy tay mẹ không muốn đi, thế nhưng Vương Tử Quân lên tiếng dụ dỗ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rời đi. Khi bọn họ đi đến gần cổng khu vui chơi, vừa vặn gặp mặt hai gia đình là Tưởng Vị Minh và trưởng phòng Lô.
Tưởng Vị Minh thấy Vương Tử Quân thì hừ lạnh một tiếng, sau đó nói hai câu gì với trưởng phòng Lô, cả hai không khỏi cười lên ha hả. Mạc Tiểu Bắc rất thính tai, lời nói của hai người rõ ràng truyền vào tai nàng.
Cũng xem như Tưởng Vị Minh không may, Mạc Tiểu Bắc vừa thấy trước chân có một viên đá nhỏ, thế là nhanh chóng đá đi.
Mạc Tiểu Bắc có xuất thân quân nhân, lực lượng khá mạnh, nếu cho nên một cú đá làm cho viên đá bay đập lên đầu Tưởng Vị Minh. Một tiếng thét vang lên, Tưởng Vị Minh thấy đầu mình sưng lên.
- Ai, ai ném đá vào đầu tôi? Tưởng Vị Minh nhìn hòn đá nhỏ dưới đất mà thở hổn hển mắng.
Người chung quanh căn bản không ai tình nguyện gây chuyện, cho dù bọn họ thấy động tác của Mạc Tiểu Bắc thì cũng làm như không thấy. Khi Tưởng Vị Minh đang nổi nóng, đoàn người nhanh chóng đi về phía cổng khu vui chơi.
Trưởng phòng Lô vốn đang nhờ Tưởng Vị Minh tìm người, hắn thấy dòng người đi ra khỏi khu vui chơi thì nói với Tưởng Vị Minh: - Đừng mắng nữa, chủ tịch Thành sắp đến rồi.
Tưởng Vị Minh nhìn về phía ngón tay của trưởng phòng Lô, hắn chợt trở nên yên lặng. Hắn tuy cũng coi như là một lãnh đạo nhỏ, thế nhưng địa vị của hắn sao có thể so sánh với chủ tịch Thành? Trưởng phòng Lô trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Tưởng Vị Minh: - Cậu ở đây chờ chút, tôi đi chào hỏi chủ tịch Thành.
Tưởng Vị Minh cũng muốn đi qua, thế nhưng chủ tịch Thành căn bản chỉ có quan hệ khá tốt với trưởng phòng Lô, nào có thời gian quan tâm đến mình?
Trưởng phòng Lô nhanh chóng sửa sang trang phục, lúc này mới nhanh chóng đi về phía đám cán bộ lãnh đạo đang đi thị sát. Trưởng phòng Lô căn bản cũng là một nhân vật trong ủy ban nhân dân thành phố Đông Hồng, vì vậy đám nhân viên bên kia thấy hắn thì nhanh chóng nở nụ cười.
Chủ tịch Thành tên là Thành Nhạc, là phó chủ tịch thành phố Đông Hồng, chủ quản công tác an toàn sản xuất. Cũng chính vì nguyên nhân này mà hắn phải đi đến chốn nghỉ ngơi giải trí vào ngày nghỉ thế này để thị sát công tác an toàn.
Giám đốc khu vui chơi đang cung kính đứng bên cạnh Thành Nhạc, hắn giới thiệu phương diện bảo đảm an toàn của khu vui chơi. Thành Nhạc căn bản nói vài yêu cầu về đảm bảo an toàn cho khách đến vui chơi, giao trách nhiệm nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị ứng phó với những sự kiện không hay xảy ra.
Khi thấy trưởng phòng Lô thì Thành Nhạc nở nụ cười nói: - Tiểu Lô, hôm nay cũng đến đây nghỉ ngơi chút sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1715: Không thích tranh chấp nhỏ (2)
Chương 1715: Không thích tranh chấp nhỏ (2)