Vương Tử Quân căn bản luôn cố gắng thỏa mãn yêu cầu của Tiểu Bảo Nhi, thế nhưng lúc này dù là hắn hay Mạc Tiểu Bắc cũng quyết tâm không cho Tiểu Bảo Nhi ăn kem ly nữa.
Vì Tiểu Bảo Nhi kia ăn bản quá tham ăn, trước kia chưa hết bao lâu thì đã nhét ba cây kem ly vào bụng, sau đó không ngừng chỉ huy cho Vương Tử Quân, không nêm mua kem ly cho mẹ, nếu không mẹ sẽ mê món này mất. Hai người Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc không biết nên khóc hay cười, tất nhiên bọn họ khám phá ra được quỷ kế của Tiểu Bảo Nhi, bây giờ khi nó xoa xoa bụng bảo đang rất đói, năn nỉ hai người mua kem ly ăn cho đỡ đói thì bị Vương Tử Quân kéo đến quán trà.
Tất nhiên Vương Tử Quân là người uống trà, còn Tiểu Bảo Nhi chỉ được uống nước nóng mà thôi.
Khi Vương Tử Quân đi vào quán trà cũng không ngờ gặp được Thành Nhạc. Hắn và Thành Nhạc căn bản không có chút quan hệ nào, cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt hai lần, tất nhiên vị trí của đối phương căn bản còn chưa đến mức kết giao được với Vương Tử Quân.
- Chào trưởng phòng Vương, tôi là phó chủ tịch Thành Nhạc của thành phố Đông Hồng. Khi đi đến bên cạnh Vương Tử Quân thì Thành Nhạc khẽ giới thiệu chính mình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cung kính của Thành Nhạc mà không khỏi cảm thấy khổ sở, nhưng hắn vẫn cười nói: - Chào chủ tịch Thành, lúc này là thời điểm nghỉ ngơi mà anh còn phải công tác, xem như vất vả cho anh rồi.
Tuy chỉ là một câu đơn giản nhưng lại được nói ra từ trong miệng trưởng phòng tổ chức, điều này làm cho Thành Nhạc cảm thấy thỏa mãn. Hắn nhanh chóng duỗi hai tay bắt tay Vương Tử Quân, sau đó lại nói: - Trưởng phòng Vương quá khen, hôm nay tôi trực ban, biết rõ nhiều người đến đây vui chơi, thế nên đến xem xét, vì phương diện an toàn cũng không thể xem thường.
Vương Tử Quân căn bản tràn đầy đồng cảm với lời nói của Thành Nhạc, phương diện an toàn là cực kỳ quan trọng, nếu như không cẩn thận thì sẽ liên quan đến nhân mạng.
- Trưởng phòng Vương, mời ngài đi bên này. Cửa ra vào cũng không phải chỗ nói chuyện, Thành Nhạc nói hai câu với Vương Tử Quân, sau đó mời Vương Tử Quân đi vào trong.
Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn đưa con đi chơi là vì muốn tìm niềm vui, cũng không hy vọng thời gian an nhàn của mình bị khuấy động vì những việc liên quan đến công tác: - Chủ tịch Thành, anh có công tác quan trọng, cũng đừng quan tâm đến một người rảnh rỗi như tôi, tôi còn phải đưa con đi dạo chơi vài vòng.
Viên giám đốc khu vui chơi luôn đi theo Thành Nhạc, bây giờ thấy chủ tịch Thành gặp được người quen thì vội vàng để cho nhân viên phục vụ đến dâng trà. Trưởng phòng Lô và Tưởng Vị Minh đứng cách đó không xa căn bản càng thêm choáng váng.
Trưởng phòng là người công tác lâu năm ở cơ quan chính quyền, hắn căn bản thấy rõ nhiều chuyện. Lúc này hắn nhìn vào thái độ cung kính khiêm nhượng của chủ tịch Thành, hắn có thể đoán được thân phận của người kia không phải là hạng đầu đường xó chợ.
Người trẻ tuổi trước đó có phát sinh xung đột với mình kia là ai? Vì sao chủ tịch Thành lại chú ý đến đối phương như vậy? Tuy Thành Nhạc là phó chủ tịch thành phố, thế nhưng cấp bậc của thành phố Đông Hồng là rất cao, thế cho nên dù Thành Nhạc đối mặt với các vị chủ tịch thành phố khác đôi khi cũng không quá rơi xuống vị trí thấp.
Lúc này Thành Nhạc căn bản không phải là hạ mình, còn là cực kỳ xu nịnh.
So với bộ dạng kinh ngạc của trưởng phòng Lô thì Tưởng Vị Minh căn bản là có vẻ mặt không quá tốt. Tuy hắn không có nhiều kinh nghiệm bằng trưởng phòng Lô, thế nhưng cũng biết người trẻ tuổi kia có thân phận phi phàm. hắn nghĩ đến tình huống mình phát sinh xung đột với một người mà chủ tịch Thành còn phải nịnh nọt cung kính, thế là căn bản cực kỳ hối hận.
Nếu như người kia nói một lời không hay về hắn cho chủ tịch Thành, trên cơ bản hắn nhất định sẽ phải chết. Chưa nói đến những phương diện khác, ít nhất cũng đừng hòng tiếp tục công tác ở thành phố Đông Hồng.
Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến cảm nhân của hai người kia, hắn uống một ly trà rồi đưa Tiểu Bảo Nhi đang không tình nguyện uống nước lọc bỏ di. Tuy hắn đã thấy hai người trưởng phòng Lô, thế nhưng hắn căn bản không có tâm tư dạy bảo bọn họ.
Cũng không phải Vương Tử Quân ghét hai người kia, mà hai người kia căn bản không cần hắn phải ra tay. Hắn muốn làm chính là chỉnh đốn tác phong của cán bộ tỉnh Nam Giang, căn bản không muốn lãng phí tâm tư với hai người kia.
Vương Tử Quân thoải mái bỏ đi, điều này không khỏi làm cho Thành Nhạc liên tục suy nghĩ. Vì khi uống trà thì trưởng phòng Vương vô tình nói một câu, đó là có vài đồng chí có đặc quyền căn bản có tư tưởng không tốt, không thể vì hành vi một con sâu làm rầu nồi canh mà ảnh hưởng đến hình tượng của chính quyền thành phố.
Những lời nói này của Vương Tử Quân tuy bay bổng nhưng căn bản vẫn được Thành Nhạc nắm bắt rất tốt, xem ra lần này trưởng phòng Vương đến đây vui chơ và gặp phải nhiều điều bất mãn.
Có một số việc điều tra căn bản là khó so với người thường, thế nhưng đối với Thành Nhạc thì căn bản là rất đơn giản. Chỉ nửa giờ sau hắn đã biết rõ những gì đã xảy ra ở khu vui chơi.
Ba ngày nghỉ làm cho Vương Tử Quân xem như xóa tan tất cả mệt mỏi, hắn lại ngồi vào bàn làm việc của mình thì Du Giang Vĩ nhanh chóng đi đến. Sau khi đặt một phần văn kiện lên bàn thì khẽ mở miệng xin chỉ thị: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi giám đốc Lưu của công ty xe hơi Đông Hồng gọi điện thoại đến, nói là muốn báo cáo công tác với ngài, hỏi xem ngài có thời gian không?
Vương Tử Quân căn bản đến bây giờ chưa từng buông lỏng công tác với công ty xe hơi Đông Hồng. Tuy bây giờ nhìn qua giống như là gió êm sóng lặng, nhưng Vương Tử Quân biết có vô số ánh mắt đang nhìn mình. Một khi Lưu Thành Lâm làm người chủ trì công ty xe hơi Đông Hồng có xảy ra vấn đề, như vậy tất cả mâu thuẫn sẽ nhanh chóng tập trung về phía mình.
- Anh ấy có chuyện gì cần nói sao? Vương Tử Quân mở văn kiện trên bàn ra rồi mở miệng hỏi.
- Anh ấy muốn nói về việc sản xuất loại xe gia đình mới. Du Giang Vĩ căn bản biết rõ tầm quan trọng của công ty xe hơi Đông Hồng, vì vậy chỉ cần có chuyện liên quan đến xí nghiệp này, hắn căn bản đều cố gắng đưa thông tin đến cho Vương Tử Quân.
Xe gia đình kiểu mới sao? Vương Tử Quân khẽ động, hắn cười nói: - Cậu xem chiều nay sắp xếp cho anh ấy đến gặp tôi.
Du Giang Vĩ đồng ý một tiếng chuẩn bị rời đi, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Hắn là thư ký cho Vương Tử Quân, hắn biết rõ đây là tình huống một người mạo muội đi đến mà căn bản chính mình không biết, điều này làm cho hắn có chút thất trách.
Đây chỉ là việc nhỏ, thế nhưng dù sao nó cũng có nghĩa là Du Giang Vĩ công tác không cẩn thận. Hắn nhìn qua Vương Tử Quân theo bản năng, thấy trưởng phòng Vương cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì khó chịu, thế là nhanh chóng đi ra mở cửa.
Bên ngoài chính là phó phòng thường vụ phòng tổ chức Trần Viễn Lũng, khi nhìn thấy Du Giang Vĩ thì Trần Viễn Lũng chỉ khẽ gật đầu một cái rồi đi vào.
Sau lần giao chiến trước đó, Trần Viễn Lũng căn bản tỏ ra cực kỳ ẩn nhẫn, nếu không có lời nói của Vương Tử Quân, căn bản ít khi tự tiện đến báo cáo với Vương Tử Quân. Lúc này đối phương tỏ thái độ khác thường, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1717: Làm quan hung hiểm, một lời phạm tội (2)
Chương 1717: Làm quan hung hiểm, một lời phạm tội (2)