TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1722: Không nói khách quan nói chủ quan, không nói khó khăn giải ưu sầu (2)

Nội dung chủ yếu của văn kiện này chính là phê bình về phương diện xây dựng tổ chức ở cơ sở, cũng yêu cầu tăng cường vài phương diện xây dựng tổ chức ở cơ sở. Đây vốn chỉ là một văn kiện bình thường, căn bản không có liên quan quá lớn đến Vân Thượng Trí, sở dĩ Vân Thượng Trí bị công kích chỉ là vì bên trong có vài câu nói về tình huống của tỉnh Nam Giang.

Vương Tử Quân căn bản là đủ âm độc, lúc này dùng nó đê gõ đầu Vân Thượng Trí. Trần Viễn Lũng đã biết được những gì Vương Tử Quân sắp làm tiếp theo, thế nhưng càng suy đoán lại càng khinh thường.

Dùng thủ đoạn thế này căn bản là rất xấu hổ, còn không bằng mở miệng phê bình Vân Thượng Trí một trận cho thoải mái.

- Trưởng phòng Vân, hai tháng trước tôi đã yêu cầu anh ra tay nắm bắt công tác xây dựng cơ sở, coi đó là trọng điểm. Nhưng bây giờ chúng ta lại bị điểm danh phê bình, anh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì? Vương Tử Quân chờ Du Giang Vĩ đọc xong thì trầm giọng hỏi Vân Thượng Trí.

Vân Thượng Trí thầm kêu khổ, nhưng ngoài miệng lại không thể không nói lời kiểm điểm: - Trưởng phòng Vương, gần đây tôi nhận thức không đủ, nắm không chặt, thế nên mới xuất hiện tình huống này. Tôi sẽ kiên quyết khắc ghi bài học, sau này sẽ không ngừng cố gắng, tranh thủ sửa chữa sai lầm.

- Trưởng phòng Vân, đây là ý nghĩ của anh trong công tác kế tiếp sao? Vương Tử Quân nói rồi vỗ tay lên bàn, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Vân Thượng Trí rồi nói: - Xây dựng cơ sở chính là hạng mục công tác trọng điểm của tỉnh Nam Giang chúng ta, nó xấu hay tốt sẽ liên quan trực tiếp đến được và mất của công tác tổ chức tỉnh Nam Giang, nhận thức như anh thật sự làm cho người ta cảm thấy rất thất vọng.

Vương Tử Quân căn bản mở lời phê bình thẳng tay làm cho Vân Thượng Trí không khỏi cúi đầu. Nhưng Trần Viễn Lũng lại thầm vui vẻ, dù sao thì như vậy cũng làm Vân Thượng Trí mất mặt, đối phương sẽ càng dựa vào mình. Tuy Vân Thượng Trí không có tác dụng lớn, thế nhưng đối phương dù sao cũng là phó phòng, có thêm một người thì có thêm lực lượng chống lại Vương Tử Quân.

Khi Trần Viễn Lũng đang mừng thầm thì chợt nghe Vương Tử Quân trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vân, anh nắm công tác này không tốt, như vậy thì đổi người. Tôi cũng không tin công tác xây dựng tổ chức ở cơ sở không cho ra thành tích tốt.

Vân Thượng Trí tuy không thoải mái với lời phê bình của Vương Tử Quân, vẻ mặt cũng rất khó coi, thế nhưng lại không nói lời phản bác. Dù sao hạng mục công tác của hắn có vấn đề và bị Vương Tử Quân nắm vào trong tay, hắn còn nói được gì nữa?

Thịnh Tranh Khôi cũng không nói lời nào, hắn chỉ nhìn sang mặt Trần Viễn Lũng. Nhưng Trần Viễn Lũng không chú ý đến ánh mắt của đối phương, hắn chần chờ một chút rồi khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy Thượng Trí dù có trách nhiệm ở sự kiện này, thế nhưng tôi vẫn thấy nó có nhiều nguyên nhân khách quan.

Không chờ Trần Viễn Lũng nói hết lời thì Vương Tử Quân đã vung tay lên nói: - Trưởng phòng Trần, tôi biết những nguyên nhân khách quan mà anh định nói, nhưng vì sao các tỉnh có thể làm tốt công tác mà chỉ riêng Nam Giang chúng ta rơi lại phía sau? Chẳng lẽ người ta không có khó khăn khách quan sao?

- Tuy nhân tố khách quan là chắc chắn có, nhưng chúng ta công tác thì cần chú trọng ba nguyên tắc: Không nói chuyện khách quan chủ quan, không nói điều kiện và trách nhiệm, không nói khó khăn tạm thời. Tôi nghĩ nếu mọi người có thể làm được điều này, có khó khăn gì không vượt qua, có công tác nào không làm được tốt? Lúc này công tác xây dựng cơ sở đã tụt hậu với các tỉnh anh em khác, chúng ta cần phải rút kinh nghiệm xương máu, gắng sức đuổi theo. Trưởng phòng Viễn Lũng, hôm nay trở đi tôi cho anh nửa năm, anh sẽ không nắm các công tác khác, tập trung tinh lực vào công tác này, tôi cũng không tin sẽ không có được thành tích.

Vương Tử Quân nói rồi cũng không chờ Trần Viễn Lũng mở miệng, hắn nhìn thoáng qua những người khác rồi nói tiếp: - Vì để cho trưởng phòng Viễn Lũng có thời gian chú tâm đến công tác xây dựng cơ sở, hạng mục phân công của anh ấy sẽ tạm thời chia xẻ cho ba vị, có gì chưa hiểu thì trực tiếp nói với tôi.

Đầu óc Trần Viễn Lũng chợt nổ ầm lên, hắn xem như hiểu vì sao Vương Tử Quân lại tổ chức hội nghị vào lúc này. Đó cũng không phải là cố gắng gây phiền toái cho Vân Thượng Trí, rõ ràng là ra tay với mình.

Trần Viễn Lũng phải bỏ ra nửa năm nắm công tác xây dựng cơ sở, đây là một việc cực nhọc, hơn nữa phần công tác của mình lại phải giao cho ba người phó phòng còn lại. Nhìn từ bên ngoài thì đây là điều chỉnh phân công của phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nhưng thực tế là làm tan rã quyền lực trong tay của Trần Viễn Lũng.

Trần Viễn Lũng muốn phản đối nhưng không biết phải nói sao cho tốt, chẳng lẽ nói những công tác này khó thể nào rời khỏi tay tôi được sao? Nói như vậy chẳng hpari làm cho người ta cười rụng răng à? Những lời nói căn bản không biết lượng sức, cũng là quá đuối lý, căn bản hắn sẽ không dám nói ra. Vì vậy hắn cực kỳ bất đắc dĩ phải đưa ánh mắt nhìn về phía Thịnh Tranh Khôi và Vân Thượng Trí.

Thịnh Tranh Khôi ngửa mặt nhìn tường đối diện, giống như trên đó có thứ gì đó cực kỳ cuốn hút. Vân Thượng Trí ngồi đối diện với Thịnh Tranh Khôi thì giống như bị Vương Tử Quân phê bình mà mất hết mặt mũi, hắn cúi đầu nắm cây bút trong tay, căn bản giống như từ chối nghe ngóng những gì xảy ra chung quanh, giống như không thấy bất cứ thứ gì khác.

Thái độ của hai người kia làm cho Trần Viễn Lũng cảm thấy cực kỳ bi ai, nhưng như vậy thì thế nào? Người ta bo bo giữ mình, hắn cũng không làm gì được.

- Trưởng phòng Viễn Lũng có năng lực công tác quá rõ ràng, tôi cũng cực kỳ tín nhiệm. Vài ngày nữa là đến tết âm lịch, nhưng càng là lúc này thì chúng ta càng phải đề cao ý thức trách nhiệm chính trị của mình, thời gian không chờ đợi một ai, thế nên phải nhanh chóng làm tốt công tác nghiên cứu xây dựng cơ sở. Tôi thấy thế này, trưởng phòng Viễn Lũng, anh sớm làm ra một kế hoạch tốt, trong lúc tết nhất cũng không ngại đưa người xâm nhập cơ sở, không ngừng nghiên cứu xem xét. Tôi tin tưởng với tác phong vững chắc của trưởng phòng Viễn Lũng, cuối cùng sẽ tìm ra được điểm mấu chốt. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Trần Viễn Lũng rồi cười nói lời sắp xếp công tác.

Trần Viễn Lũng trầm ngâm lúc lâu rồi mới dùng giọng không còn chút sức lực tỏ thái độ: - Trưởng phòng Vương, hai ngày tới tôi sẽ đưa người xuống nghiên cứu công tác ở cơ sở, chỉ mong không phụ lòng kỳ vọng của ngài, sẽ tìm ra được vấn đề tồn đọng, nghiên cứu được chiến lược cụ thể.

Hội nghị tổ chức được một giờ thì giải tán, nhìn từ biểu hiện mặt ngoài thì căn bản là cực kỳ hài hòa, nhưng Trần Viễn Lũng đi ra khỏi phòng họp mà cảm thấy như vừa ngồi trong hầm băng, thế nên không khỏi cảm thấy cả người nóng ra khi đi ra ngoài. Một vị đường đường là phó phòng thường vụ phòng tổ chức lại phái đi nắm công tác xây dựng cơ sở, điều này căn bản không khác nào cho hắn ra rìa.

Vương Tử Quân xem ra đã ra tay với mình.

Đọc truyện chữ Full