TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1734: Tính trước làm sau, giàu thành tích mà ít công sức (1)

Vương Tử Quân không chỉ một lần nói với Mạc Tiểu Bắc rằng Tiểu Bảo Nhi căn bản là quá hiếu động. Đứa bé này mỗi ngày đều vui vẻ, dù mệt mỏi đổ đầy mồ hôi thì cũng không chịu ngừng, căn bản là quá dư thừa tinh lực.

Nhưng hôm nay Tiểu Bảo Nhi lại có thái độ khác thường, ngồi sau xe chủ động buộc dây an toàn, bộ dạng rất biết nghe lời.

- Tiểu Bảo Nhi hôm nay thông minh, lát nữa gặp ông thì không được phép nghịch ngợm, nhất định phải lễ phép, được không?

Tiểu Bảo Nhi căn bản là có chút mất kiên nhẫn với lời dặn dò này, vừa ra khỏi nhà thì đã bị bà nội dặn dò một phen, bây giờ lại bị Vương Tử Quân giáo dục, thế nên tâm lý đối nghịch bùng lên. Nó vừa loay hoay với chiếc xe hơi đồ chơi mà ông nội Vương Quang Vinh vừa đem về cho, vừa ngẩng đầu lên: - Này, bố, mẹ đang lái xe, bố đừng nói chuyện, sẽ ảnh hưởng đến lực chú ý của mẹ.

Mạc Tiểu Bắc đang lái xe ở ghế trước, gần đây nàng rất kiêu ngạo vì độ nhạy bén của con trai, lúc này nàng nhìn con trai đang nói với ông bố đang lải nhải của mình, thế là đột nhiên mỉm cười.

Vương Tử Quân sờ đầu con trai, hắn cười cười, lúc này mới cảm thấy thật sự ấm áp. Vợ có tài, con đáng yêu, còn gì nữa chứ? Mình căn bản là hạnh phúc quá rồi.

Vương Tử Quân thoải mái ngồi ở hàng ghế phía sau, sự việc mà mẹ Triệu Tuyết Hoa nhắc đến lại xuất hiện.

"Dĩnh Nhi nhận con nuôi!" Triệu Tuyết Hoa nói lời này không khỏi làm cho Vương Tử Quân suy nghĩ miên man bất định, mặc dù những ngày qua hắn cố gắng áp chế bản thân, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận hoài nghi này khó thể nào xóa khỏi đầu mình. Tại sao Dĩnh Nhi lại nhận con nuôi?

Sau khi Dĩnh Nhi xuất ngoại du học thì quan hệ giữa hai người căn bản có chút đứt quảng, nhưng vì sao nàng lại không nói đến đứa bé này?

Vương Tử Quân liên tục suy nghĩ, hắn căn bản có chút sợ hãi với vấn đề này, lại mơ hồ có chút chờ mong, tâm lý này căn bản là rất mâu thuẫn.

Xe dừng lại ở nhà Mạc gia, đèn hồng làm cho tòa nhà càng thêm vài phần sắc thái vui tươi. Lúc này bên ngoài nhà dừng nhiều loại xe, có lẽ là của anh chị em Mạc gia từ khắp nơi đổ về.

Khi Vương Tử Quân đưa Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đi vào trong nhà, lúc này giữa đại sảnh đã có nhiều người đang ngồi. Bọn họ đang cười nói vui vẻ với nhau, chuyện trò đủ mọi thứ, bầu không khí vui vẻ.

Tiểu Bảo Nhi nhìn một đứa bé trai đang vung vẫy đèn lồng hình rồng, trong ánh mắt có vài phần mừng rỡ. Nếu không phải Vương Tử Quân đang dắt tay nó, chỉ sợ nó sẽ tiến lên cùng chơi đùa với đứa bé kia.

- Tiểu Bắc và Tử Quân đến đấy à? Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi đến, hắn nhanh chóng nở nụ cười và vươn tay với Vương Tử Quân: - Tử Quân, vốn đã lâu không gặp cậu, lần trước đến Nam Giang cũng muốn đến thăm, thế nhưng khi đó cậu đến thủ đô họp, hôm nay là cơ hội đoàn tụ khó có được, cần phải uống vài ly chung vui.

Vương Tử Quân căn bản không quá quen thuộc người đàn ông trung niên này, nhưng hắn vẫn biết được chức danh và tên tuổi của đối phương. Người đàn ông trung niên này là Mạc Đông Thịnh, cháu của Mạc lão gia tử. Mạc lão gia tử căn bản có ít anh em, cũng chỉ có vài người anh em họ, khi tuổi thọ của ông cụ càng lớn, những người thân thích này bắt đầu đến dùng cơm ở Mạc gia.

Vương Tử Quân căn bản là hiểu bố vợ xuất lực khá nhiều ở phương diện này. Dù sao thì người tuổi cao thường nhớ tình bạn cũ, ông cụ đã chinh chiến cả đời, thế nhưng điều này cũng khó thể nào ngoại lệ.

Vương Tử Quân bắt tay với người đàn ông trung niên sau đó cười nói: - Chú, hôm nay cháu kính ngài hai ly, lần sau ngài đến Nam Giang nhớ nói cho cháu biết, cháu đảm bảo cũng không đi đâu mà ở nhà chờ ngài.

Hai người trò chuyện với nhau, lại có vài người trẻ tuổi tiến lên nghênh đón Vương Tử Quân. Tên thanh niên đi đầu thấy Vương Tử Quân thì cười nói: - Dượng, bố cháu là Mạc Giang Lạc, khi còn bé cháu thường quấn lấy dượng, còn nhớ cháu không?

Con trai của Mạc Giang Lạc? Vương Tử Quân nhìn tên thanh niên trước mặt, mặc dù có chút không giống nhưng vẫn cười nói: - Tiểu tử cậu đã lớn vậy rồi sao? Bố đâu rồi?

- Bố cháu đang bị mắng trong phòng, hình như có chuyên gì đó làm sai, đang bị ông mắng. Con trai của Mạc Giang Lạc căn bản vui vẻ ra mặt, cũng không có chút sốt ruột vì bố đang bị ông dạy bảo.

Vương Tử Quân cười cười, Mạc Tiểu Bắc khẽ nói: - Hình như anh Giang Lạc có phát sinh chút vấn đề về đầu tư, mặc dù không ảnh hưởng quá lớn nhưng vẫn bị đưa đến tay bố em.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn căn bản khẽ gật đầu với tên thanh niên trẻ tuổi, sau đó đi vào đại sảnh.

Những cậu thanh niên này phần lớn sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, lại được sống ở thủ đô, bọn họ tự tạo thành một phái riêng. Tất nhiên bang phái này của bọn họ thì người ngoài căn bản khó tiến vào. Bọn họ cùng có chút một tập tính: Kiêu ngạo tự phụ, dưới tình huống bình thường thì căn bản không quan tâm đến phương diện đối nhân xử thế, chỉ quen vênh mặt sai khiến mà thôi, nhưng đối với Vương Tử Quân thì bọn họ không dám như vậy.

Đám người này luôn tỏ ra cung kính với một người căn bản không lớn tuổi hơn mình bao nhiêu là Vương Tử Quân. Dù bọn họ cũng không quá quen thuộc Vương Tử Quân, thế nhưng bọn họ biết hôm nay Vương Tử Quân đã là lãnh đạo lớn, hơn nữa bọn họ từ miệng của cha chú mà sớm biết những chuyện truyền kỳ của Vương Tử Quân. Chưa nói đến những thứ khác, Vương Tử Quân còn trẻ mà đã có cấp phó bộ, căn bản là cả đời bọn họ có cố gắng cũng chỉ được như vậy mà thôi.

- Tiểu Cách, cậu không định nói với dượng về chuyện muốn đến Nam Giang sao? Một cơ hội tốt thế này sao bỏ qua được? Một cô gái hơn hai mươi tuổi chợt nói với tên thanh niên ở bên cạnh mình.

Tên thanh niên Tiểu Cách đầu tiên là có chút sững sốt, sau đó gãi gãi đầu nói: - Chị, vừa rồi em...Thấy dượng vào có chút sợ hãi.

Bộ dạng này của Tiểu Cách làm cho mọi người cười lớn, thế là hắn căm tức hỏi: - Các người đừng cười tôi, chẳng lẽ các người không sợ sao?

Tiểu Cách nói những lời này làm cho đám người chung quanh khẽ gật mình, mà sự thật căn bản là như vậy.

Đặc biệt là những người phát triển không được tốt ở thủ đô, bọn họ tham gia những bữa tiệc của bạn bè, thường dùng Vương Tử Quân để tô son thiếp vàng lên mặt mình. Vương Tử Quân cũng không biết trong mắt đám vãn bối chạy đến chào hỏi, bọn họ đã coi mình là trung tâm phát triển mạnh mẽ về sau.

- Tiểu Bảo Nhi, lại đây ông xem có phải đã mập lên rồi không? Sau khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đi vào đại sảnh, Mạc lão gia tử khẽ vẫy tay với Tiểu Bảo Nhi đứng bên cạnh Mạc Tiểu Bắc, còn Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc thì lại bị ông cụ bỏ qua.

Mặc dù trước đó ở trên xe Tiểu Bảo Nhi cứ mãi loay hoay với món xe đồ chơi, nhưng bây giờ đối mặt với Mạc lão gia tử, nó căn bản cực kỳ khôn khéo. Nó chạy vài bước đến trước mặt ông cụ, sau đó dùng giọng ngọt ngào chào ông cố, Tiểu Bảo Nhi muốn chơi với ngài. Ông xem, cháu còn mang đến cho ông món đồ chơi cháu thích, những lời này không khỏi làm cho Mạc lão gia tử vui vẻ cười lớn.

Đọc truyện chữ Full