- Quang Lam, công tác nghênh đón đã chuẩn bị tốt rồi đấy chứ? Chương Hữu Quang tuy có chút cảm giác bị nhục thế nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, căn bản không có chút nào không thoải mái.
Nhưng Lê Quang Lam làm thư ký trưởng văn phòng thị ủy, công tác chủ yếu của hắn là suy đoán tâm tư của bí thư Chương Hữu Quang. Hắn biết rõ lúc này bí thư Chương Hữu Quang có chút không thoải mái, thế cho nên thầm nghĩ đây cũng là vì bản thân mình tự tìm lấy, Vương Tử Quân đã nói không nên đi ra đón tiếp, anh cứ phải chạy ra làm gì? Nhưng hắn vẫn mở miệng dùng giọng cung kính nói: - Đều đã chuẩn bị xong.
- À, trưởng phòng Vương là người có yêu cầu rất nghiêm khắc, thành phố chúng ta căn bản là khá lạc hậu, nhưng cũng đừng cho ra vấn đề, đến lúc đó sẽ rất khó coi. Chương Hữu Quang sờ lên đầu rồi trầm giọng nói.
- Điều này ngài cứ yên tâm, tối qua tôi đã cùng liên hệ với trưởng phòng Hoắc, căn bản không có chút vấn đề. Lê Quang Lam nói đến đây thì căn bản cho ra suy đoán: - Trưởng phòng Vương nhìn qua có vẻ không chút sốt ruột, tôi nghe nói sắp có kết quả điều tra về công ty xe hơi Đông Hồng rồi.
Vẻ mặt Chương Hữu Quang chợt biến đổi, tuy hắn là bí thư thị ủy, thế nhưng căn bản vẫn luôn chú ý đến những chuyện trong tỉnh. Lúc này hắn càng không thể bỏ qua tin tức điều tra về công ty xe hơi Đông Hồng.
Tuy Chương Hữu Quang cũng không trộn lẫn vào trong chuyện này, thế nhưng hắn hiểu bên trong ẩn giấu những thứ gì. Lực lượng hai bên căn bản không phải là thứ mà hắn có thể trộn lẫn vào được, thế cho nên lúc này biểu hiện tốt nhất của hắn chính là giả vờ như không biết gì cả.
Dù uy phong của Vương Tử Quân sẽ bị giảm xuống, thế nhưng Chương Hữu Quang cũng không ngu ngốc mà đắc tội với trưởng phòng Vương. Dù sao thì trưởng phòng Vương còn quá trẻ, dù lãnh đạo có ngã thì sau này cũng có cơ hội đứng lên.
- Có một số việc không nên hỏi thì không hỏi, khoảng thời gian này chúng ta chỉ nên chuyên chú vào một việc, đó chính là chúng ta phải làm tốt công tác của mình. Vẻ mặt Chương Hữu Quang chợt trầm xuống, hắn trầm giọng nói với Lê Quang Lam.
Lê Quang Lam cũng có vòng quan hệ của mình trên tỉnh, hắn sở dĩ biết rõ chuyện này cũng là vì nghe được từ miệng một người bạn học của mình. Hắn vốn cảm thấy Chương Hữu Quang bị Vương Tử Quân bỏ qua mà có chút khó chịu, thế nên mới nói ra để tăng tiến cảm tình với bí thư Chương, không ngờ hắn lại bị bí thư dạy bảo cho một chặp.
Lê Quang Lam thầm kêu không may, đồng thời cũng có chút khinh bỉ Chương Hữu Quang. Dựa theo lời nói của người bạn học kia, dù trưởng phòng Vương không bị ngã đau thì cũng sẽ không còn danh vọng quá lớn trong tỉnh. Chương Hữu Quang căn bản là đại tướng biên cương, cũng không kém trưởng phòng Vương, thế nên cũng không cần phải sợ hãi như vậy mới đúng.
Nhưng nghĩ là một chuyện mà nói ra lại là chuyện khác, Lê Quang Lam cuối cùng cũng phải cho ra một đáp án khẳng định với yêu cầu của Chương Hữu Quang.
Phòng tổ chức thành phố Loa Hồ căn bản chuẩn bị cực kỳ đầy đủ với tình huống kiểm tra công tác của Vương Tử Quân, Vương Tử Quân nhìn qua vài phương diện và cảm thấy tất cả không tệ. Đặc biệt là phương diện các cán bộ cơ sở được điều động đến đơn vị tốt hơn, nó căn bản xinh đẹp giống như một đóa hoa vậy.
Chương Hữu Quang luôn đi theo hành trình của Vương Tử Quân, lâu lâu còn trao đổi vài ý kiến với trưởng phòng Vương. Nhìn từ mặt biểu hiện thì rõ ràng là trưởng phòng Vương thỏa mãn với công tác kiểm tra thị sát ở thành phố Loa Hồ.
Nhưng Chương Hữu Quang căn bản không biết Vương Tử Quân tuy cho bọn họ thể diện ở biẻu hiện bên ngoài, thế nhưng lên xe lại liên tục lắc đầu. Hắn là người công tác cơ sở lâu năm, hắn cũng khôn phải thiếu minh bạch hơn Chương Hữu Quang. Hắn nào không biết rõ đó là những gì mà Chương Hữu Quang tạo ra để cho mình xem?
Gần đây Vương Tử Quân chuẩn bị đẩy mạnh hai phương diện công tác của mình ở Nam Giang, một là cải cách thể chế nhân sự, một là đẩy mạnh công tác xây dựng cơ sở. Lần này hắn xuống và căn bản hiểu rõ tất cả vấn đề, thế cho nên cũng không quá so đo với Chương Hữu Quang.
Khi lên xe, phía trước có xe mở đường, Du Giang Vĩ khẽ đưa điện thoại cho Vương Tử Quân rồi nói: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi trưởng ban Lý của ban số bốn có gọi điện thoại đến, nói là có việc muốn báo cáo với ngài.
Trưởng ban Lý của ban số bốn, cũng chính là người được Vương Tử Quân phái đi điều tra công ty xe hơi Đông Hồng. Vương Tử Quân cũng không muốn tham dự, thế nhưng dựa theo yêu cầu của Chử Vận Phong, hắn cũng không thể không phái người đi.
- Trưởng phòng, tôi là Lý Vận Khanh. Điện thoại vừa nối thông thì giọng nói của trưởng ban Lý truyền đến, Vương Tử Quân căn cứ vào lời nói của đối phương, cảm nhận được trưởng ban Lý gọi điện thoại đến cho mình và có chút căng thẳng.
Vương Tử Quân căn bản không có quá nhiều ấn tượng với Lý Vận Khanh. Mặc dù hắn là trưởng phòng tổ chức, thế nhưng công tác hằng ngày của phòng tổ chức đều do Long Điền Hỉ phụ trách, thế nên Vương Tử Quân cũng căn bản chỉ biết tên một vài vị trí lãnh đạo trong phòng tổ chức mà thôi.
- Trưởng ban Vận Khanh, tình huống kiểm tra lần này như thế nào? Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ nói với đầu dây bên kia.
Lý Vận Khanh đã thường báo cáo công tác cho Vương Tử Quân vài lần, nhưng bây giờ hắn lại cực kỳ căng thẳng. Tuy vị trí của hắn là không cao, thế nhưng lại khá quan trọng, có bạn bè ở khắp nơi, vì vậy lần này hắn căn bản có cảm nhận được mục đích của tổ điều tra.
Lúc này phòng tổ chức cũng phái người đến tham gia tổ điều tra, Lý Vận Khanh biết rõ mình nên làm gì, thế cho nên hắn cũng không khỏi ra tay thực hiện vài công tác có liên quan.
Nhưng cánh tay khó vặn được đùi, tuy Lý Vận Khanh cố gắng nhưng hắn cũng chỉ là cánh tay, phương hướng của tổ điều tra lần này căn bản không phải là thứ mà hắn có thể gây ảnh hưởng lên được. Hắn chợt sinh ra một cảm giác xấu, sáng sớm hôm nay hắn chạm mặt nhân viên công tác của tổ điều tra, thế là càng chứng minh cảm giác xấu này của mình.
Buổi trưa mọi người họp bàn, tổ trưởng tổ điều tra Thẩm Tiềm Thiết lấy ra bản sơ thảo chuẩn bị báo cáo lên cho ủy ban nhân dân tỉnh. Phần sơ thảo này được chia ra làm bốn phương diện, từng phương diện đều chứng minh Lưu Thành Lâm căn bản không thích hợp đảm nhiệm vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, những tháng qua tình hình của công ty xe hơi Đông Hồng là cực kỳ không tốt.
Tuy Lý Vận Khanh có nói ra vài ý kiến phản đối, thế nhưng mỗi lần hắn cho ra lời phản bác thì một vài người là chuyên gia căn bản cho ra cái nhìn nghi vấn, làm cho hắn căn bản khó thể nào xuống đài được.
Cuối cùng Lý Vận Khanh biết mình là cánh tay khó vặn được đùi, thế cho nên cũng không lên tiếng, dù sao thì cũng có một số việc mà chính hắn khó thể thay đổi được. Trước khi tan họp thì hắn nhanh chóng báo cáo cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản khen ngợi vài câu với tinh thần kiên trì công tác của Lý Vận Khanh, sau đó cười nói: - Nếu đã có báo cáo điều tra, anh nên nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi tổ điều tra giải tán thì về lại đơn vị.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Lý Vận Khanh mà cũng không nói thêm lời nào, nhưng Du Giang Vĩ ngồi ở bên cạnh ghế tài xế, hắn thông qua kính chiếu hậu thấy gương mặt Vương Tử Quân có vài phần lạnh lùng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1753: Đừng mơ tưởng động vào quyền của tôi (2)
Chương 1753: Đừng mơ tưởng động vào quyền của tôi (2)