TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1762: Sách phải đọc nhiều lần, sắt phải nung nhiều lượt (1)

Lưu Thành Lâm khẽ gật đầu, hắn đã thu dọn mọi thứ xong xuôi, thế là nhanh chóng đi xuống lầu. Khi hắn xuống bên dưới thì có nhiều người liên tục đi qua, tuy nhiều người nhìn qua có vẻ mặt khinh thường, thế nhưng hắn vẫn gật đầu thăm hỏi bọn họ, giống như không thèm quan tâm đến hướng đi của bọn họ.

- Đám cỏ đầu tường. Hỗ Hải Cường nói một câu khá hung hăng.

Lưu Thành Lâm nhìn gương mặt của Hỗ Hải Cường và biết rõ người này đang cảm thấy bất công vì tổn thương của mình. Hắn mỉm cười vỗ vỗ vai của Hỗ Hải Cường, sau đó cười nói: - Người có chí riêng, cậu cũng không nên quá cưỡng cầu.

Lưu Thành Lâm đi xuống lầu có thể thấy được hình bóng lờ mờ của Tần Dũng Khải ở bên ngoài phòng làm việc. Tuy hắn không nghe rõ Tần Dũng Khải nói gì, thế nhưng có thể cảm nhận được tiếng cười chấn động lòng người của đối phương.

- Giám đốc Lưu, tôi đến có hơi trễ. Trưởng phòng Đỗ là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, người này có một biệt hiệu không hay là "anh cá chạch". Ngoại hiệu này căn bản phối hợp với hình tượng bên ngoài làm cho người ta nhìn vào và cảm thấy trưởng phòng Đỗ là một kẻ láu cá ranh ma. Hắn khẽ cười cười với Lưu Thành Lâm rồi lên tiếng giải thích.

Lưu Thành Lâm khẽ gật đầu, hắn leo lên xe. Khi xe chạy đi, trong lòng hắn không biết vì sao lại xuất hiện lời nói của Triệu Hòa Duyệt khi yêu cầu tăng ca vào năm xưa: - Tất cả cũng vì nhà máy.

Lý Ngọc Châu là nhân viên công tác của văn phòng thường ủy tỉnh ủy, vị trí của hắn làm cho đám bạn học nhìn vào và cực kỳ hâm mộ. Tuy hắn công tác ở văn phòng thường ủy, thế nhưng mỗi khi có văn kiện cần đưa ra ngoài thì nhận được thể diện cao độ, rất có mặt mũi.

Nhưng thể diện là một chuyện mà thực tế lại là một chuyện, chỉ có thể dùng một câu để khắc họa, chính là uống nước ấm lạnh thì mình tự biết. Mỗi lần tỉnh ủy tổ chức hội nghị thường ủy, Lý Ngọc Châu cảm nhận được sự khó chịu mà công tác mang lại cho mình.

Tối hôm trước đã lau sạch sàn nhà và bàn hội nghị, hôm sau lại lau sạch một lần, Lý Ngọc Châu dựa theo yêu cầu của trưởng phòng mà đặt một vài phần tài liệu lên mặt bàn của từng vị trí thường ủy tỉnh ủy.

- Diệp Thừa Dân, Chử Vận Phong,..., Vương Tử Quân,... Lý Ngọc Châu nhìn một loạt bảng tên trên bàn mà không ngừng hâm mộ, không khỏi có chút mơ tưởng. Nhưng hắn biết rõ ý nghĩ của mình cũng chỉ là mơ mộng mà thôi, nếu hắn muốn tiến vào danh sách thường ủy thì căn bản là mơ tưởng hão huyền.

Xác xuất của nó còn nhỏ hơn cả mua vé số ngoài đường.

Nhưng nếu tự mình làm cho mình một cái bảng tên thì không là vấn đề, ví dụ như hắn có thể đặt một cái như vậy trong nhà, cảm nhận được khoái ý làm lãnh đạo tỉnh.

Lý Ngọc Châu đặt phần văn kiện cuối cùng trong tay xuống, hắn thở dài một hơi, ánh mắt không khỏi nhìn lên tiêu đề văn kiện. Hắn thấy trên đó viết dòng chữ: "Điều tra về công ty xe hơi Đông Hồng!", thế là vội vàng thu hồi ánh mắt.

Xem ra sự việc này là thật, đã xảy ra chuyện ở công ty xe hơi Đông Hồng. Tuy Lý Ngọc Châu đi vào công tác ở văn phòng thường ủy chưa quá lâu, thế nhưng hắn cũng không phải không hiểu nhiều chuyện, dù sao thì hắn ở gần ban công sẽ thấy được ánh trăng nhiều hơn.

Cũng không biết lần này trưởng phòng Vương có thể thoát thân như lần trước hay không. Vì nguyên nhân độ tuổi mà Lý Ngọc Châu căn bản rất có hảo cảm với một vị trưởng phòng tổ chức không lớn hơn mình bao nhiêu như Vương Tử Quân, vì vậy căn bản có ý nghĩ giúp đỡ người này. Nhưng hắn bết đó chỉ là chờ đợi nho nhỏ của mình, chẳng giúp đỡ được gì cho trưởng phòng Vương cả.

- Ngọc Châu, thu dọn xong chưa, trưởng phòng nói cậu đưa ấm điện mới mua sang phòng bên. Khi Lý Ngọc Châu đang suy nghĩ miên man thì có người trầm giọng quát lên.

Kh thấy người vừa lên tiếng với mình chính là phó chủ nhiệm khoa Tần Đức Chúc đến nhận công tác sớm hơn mình một năm, thế là hắn khẽ nhếch miệng, nhưng vẫn thành thật rời đi. Hắn biết rõ trưởng phòng sắp xếp cho Tần Đức Chúc đi làm, thế nhưng Tần Đức Chúc lại sai bảo mình.

Mặc dù Lý Ngọc Châu không thích Tần Đức Chúc, thế nhưng dù thế nào hắn cũng phải nhịn. Người ta đến đơn vị sớm hơn mình, chính mình nếu không thành thật nghe lời sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt.

Máy nấu nước mới mua rất nặng, khi mà Lý Ngọc Châu cảm thấy mình sắp buông tay đến nơi, khi hắn đi đến khúc quanh hành lang thì cảm thấy có người chặn đường. Hắn không kịp nhìn thì chợt nghe thấy có người khẽ nói: - Cậu không nên gấp gáp, đi chậm thôi, nếu không sẽ rơi xuống chân.

Lý Ngọc Châu nói một tiếng cảm ơn, sau đó đặt máy nấu nước lên bàn trà cách đó không xa. Hắn thở dài một hơi, lúc này mới phát hiện người vừa cản đường mình là ai, thế là không khỏi cảm thấy ngây dại.

- Bí thư Diêu, vừa rồi tôi không thấy rõ.

Diêu Trung Tắc khoát tay áo dùng giọng ôn hòa nói: - Cậu xách máy nấu nước nặng như vậy, phải là tôi nhường đường cho cậu, tôi thấy cậu có thể xách được nó, rõ ràng là rất mạnh mẽ.

Diêu Trung Tắc cũng không chờ Lý Ngọc Châu trả lời, hắn đi vào trong phòng họp, sau đó ngồi xuống vị trí của mình, tùy ý lật xem văn kiện trên bàn.

Thái độ của Diêu Trung Tắc làm cho Lý Ngọc Châu cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Sau khi hắn lui ra khỏi phòng, chợt nghe thấy phó chủ nhiệm Trần ở bên cạnh nói: - Tiểu Lý, lần này cậu rất may mắn, đúng lúc bí thư Diêu có tâm tình tốt, không chấp nhất với cậu.

Lý Ngọc Châu biết mình lúc này tốt nhất là không nên nói gì cả, thế là hắn gãi đầu, nở nụ cười phúc hậu. Mặc dù hắn là người mới trong văn phòng thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng hắn cũng không phải mới phục vụ các vị thường ủy được vài lần. Hội nghị thường ủy lần này làm cho hắn cảm thấy kỳ quái, dựa theo thói quen của bí thư Diêu, căn bản không nên đến sớm như vậy.

- Chủ nhiệm Trần, hôm nay bí thư Diêu đến hơi sớm thì phải? Lý Ngọc Châu chợt mở miệng nói.

Phó chủ nhiệm Trần nhìn thoáng qua Lý Ngọc Châu, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười thần bí: - Lúc này bí thư Diêu có tâm tình tốt, thế nên đến sớm hơn để trao đổi với các vị thường ủy khác. Cậu đấy, cậu nên thành thật làm tốt công tác của mình đi.

"Tâm tình tốt? Trao đổi với các vị thường ủy khác? Đây là lý do gì?" Lý Ngọc Châu dù rất nghi hoặc nhưng vẫn thành thật giấu những ý nghĩ này vào trong lòng, cũng không dám mở miệng hỏi tiếp.

- Bí thư Diêu, trước đó chị nhà có nói sẽ giới thiệu đối tượng cho Thúy Hồng nhà tôi, vì sao bây giờ còn chưa có thông tin gì? Tôi lại ngại hỏi trực tiếp, thế cho nên mong anh về nhà thì hỏi chị dâu xem thế nào. Khih Lý Ngọc Châu chuẩn bị đi sang phòng bên thì chợt nghe thấy trưởng phòng tuyên truyền Chương Thu Mi vừa đi vào phòng họp đang mở miệng hỏi Diêu Trung Tắc.

Đọc truyện chữ Full