Đây phải là hạng người da mặt cực kỳ dày, nhưng quan trọng là lời nói phải phù hợp với tình cảnh, không thể cho người ta nhìn ra vấn đề gì.
Tất nhiên điều này cũng trách lần trước Vương Tử Quân nói lời cam đoan quá vẹn toàn, nếu không thì Diêu Trung Tắc cũng không nắm được cán dao vào lúc này. Lỗ Kính Tu thầm quyết định sau này nên cẩn thận tiếp xúc với Diêu Trung Tắc, sau đó nhìn về phía Vương Tử Quân ngồi cách Diêu Trung Tắc không xa.
Lỗ Kính Tu thấy vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn ung dung bình tĩnh như thường, không đỏ mặt tía tai như trong tưởng tượng. Biểu hiện của Vương Tử Quân làm cho hắn thở dài một hơi, hắn chỉ sợ Vương Tử Quân không nhịn được và lớn tiếng ồn ào với Diêu Trung Tắc.
Vì lúc này làm lớn chuyện là cực kỳ không có lợi cho Vương Tử Quân.
- Đồng thời tôi còn phải làm kiểm điểm với bí thư Diệp và chủ tịch Chử, tôi căn bản không làm tròn trách nhiệm ở sự kiện này. Nếu như không phải tôi vô cùng tín nhiệm đồng chí Vương Tử Quân, căn bản buông lỏng phương diện tuyển chọn cán bộ thì sự việc này sẽ không diễn ra. Sau này tôi công tác nhất định sẽ cố gắng sửa chữa những sai sót của mình, sẽ tranh thủ liên hệ với trưởng phòng Vương nhiều hơn, đề cao năng lực một mình đảm đương của đồng chí Vương Tử Quân. Diêu Trung Tắc phê bình làm cho người ta nghe vào tai mà cảm thấy lạnh lẽo. Cái gì là đề cao năng lực một mình đảm đương của Vương Tử Quân? Đây không phải là lấy cớ nhúng tay vào công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy sao? Chỉ sợ cục diện tốt đẹp ở phòng tổ chức tỉnh ủy mà Vương Tử Quân vừa mới tạo dựng lên sẽ bị đánh vỡ khi Diêu Trung Tắc nhúng tay vào.
Diệp Thừa Dân căm thấy khó đối phó với Diêu Trung Tắc, vì vậy lúc này cảm thấy rất đau đầu. Chính mình thông qua sự kiện Vương Tử Quân làm trưởng phòng tổ chức để nắm công tác nhân sự, nhưng bây giờ Diêu Trung Tắc lên tiếng lại làm giảm quyền hạn của Vương Tử Quân, cũng giảm quyền lên tiếng của mình.
Lúc này Diêu Trung Tắc thừa cơ hội để trực tiếp nhúng tay vào công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy, sau này dù là Diệp Thừa Dân cũng khó thể nào ép đối phương thu tay về. Lão nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lúc này không khỏi có hơi bực bội, căn bản là đối phương còn quá trẻ, sao có thể nuốt trôi thiệt thòi lớn như vậy?
Nhưng điều làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy vui mừng là Vương Tử Quân căn bản cũng không đứng lên lớn tiếng như suy nghi của mình, chỉ lẳng lặng đặt bút xuống. Diệp Thừa Dân cũng không muốn làm phức tạp tình hình, lão nhanh chóng nói: - Các đồng chí còn có ý nghĩ gì khác với sự kiện di dời cương vị của đồng chí Lưu Thành Lâm hay không? Nếu không thì xem như làm ra quyết định.
Vì Diêu Trung Tắc đã nói lên tất cả những gì cần nói, thế cho nên đám người Lý Thừa Uyên lúc này cũng không nói điều gì. Tất cả bọn họ đều thấy được thắng lợi trước mắt, mặc dù không làm cho Vương Tử Quân rơi rụng, thế nhưng thông qua chuyện này thì quyền lực và địa vị của Vương Tử Quân ở Nam Giang sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Kim Hành Thuấn là một người cực kỳ vui sướng, tuy hắn là người công tác thời gian dài ở Nam Giang, thế nhưng vị trí của hắn lại ở sau vương tử quân. Bây giờ hắn tin sau hội nghị thường ủy, lực ảnh hưởng của hắn sẽ vượt qua Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nào có thể nói được gì nữa? Mà còn có gì để nói nữa sao?
Đại đa số các vị thường ủy không lên tiếng, căn bản chọn phương án trầm mặc. Cuối cùng hội nghị thường ủy sử dụng phương án giơ tay biểu quyết, thông qua quyết định miễn đi chức vụ của đồng chí Lưu Thành Lâm ở công ty xe hơi Đông Hồng.
Khi quyết nghị được thông qua thì Vương Tử Quân chọn giữ lại ý kiến, Diệp Thừa Dân cũng giữ lại ý kiến, nhưng Chử Vận Phong lại tỏ thái độ giúp đỡ miễn chức vụ của Lưu Thành Lâm.
Hội nghị thường ủy mở hơn hai giờ, nhưng khi phòng họp mở cửa ra, tin tức giống như châu chấu bay về bốn phương tám hướng.
Du Giang Vĩ làm thư ký cho Vương Tử Quân, tuy không được vào trong hội nghị thường ủy, thế nhưng hắn cũng không quay về phòng làm việc của mình mà đứng bên ngoài chờ đợi. Hắn biết rõ ràng hội nghị thường ủy lần này có ý nghĩa chĩa vào trưởng phòng Vương Tử Quân của mình.
Có câu ngoài cười trong đầy dao nguy hiểm, Lưu Thành Lâm là giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng thế nhưng lại không là gì trong mắt nhiều người, người ta sở dĩ vây quanh lấy Lưu Thành Lâm để đánh đấm túi bụi cũng là vì trưởng phòng Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bị nhiều vị lãnh đạo lớn của tỉnh ủy vây công, Du Giang Vĩ cảm thấy nó có một nguyên nhân quan trọng, chính là lãnh đạo của mình phát triển quá chói mắt. Vương Tử Quân là một vị thường ủy tỉnh ủy đi vào Nam Giang chưa được một năm, thế nhưng đã phát triển từ vị trí bí thư ủy ban tư pháp đến trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hơn nữa hai vị trí này đều cho ra những thành tích chói sáng, thậm chí có người nói quyền lực của trưởng phòng Vương ở phương diện nhân sự còn vượt qua cả bí thư Diêu Trung Tắc.
Không biết người ta đố kị với mình thì rõ ràng là quá ngốc, lúc này lãnh đạo của Du Giang Vĩ căn bản là phát triển quá chói mắt, tất nhiên sẽ có người cảm thấy khó chịu. Những người này căn bản áp dụng cách thức vây quanh tấn công lãnh đạo của mình, thật sự là chuyện cực kỳ bình thường. Nhưng hắn lại lo lắng trưởng phòng Vương khó thể nào vượt qua cửa ải lần này.
Cửa phòng họp mở ra, bí thư Diệp Thừa Dân đi ra khỏi phòng với gương mặt cực kỳ nghiêm túc. Lúc này đám nhân viên công tác ở bên ngoài phòng họp thấy Diệp Thừa Dân xuất hiện, căn bản đều sinh ra cảm giác câm như hến.
Dù sao thì Diệp Thừa Dân cũng là bí thư tỉnh ủy, ý chỉ của Diệp Thừa Dân có thể nói là cao nhất trong tỉnh Nam Giang. Biết đâu hội nghị thường ủy sẽ có phát sinh nghi vấn với chỉ thị của bí thư Diệp, thế nhưng đám nhân viên công tác bọn họ căn bản không có chút quyền lợi ở phương diện này.
Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt của Diệp Thừa Dân, hắn cảm thấy không được tốt. Nhưng sau đó hắn thấy chủ tịch Chử Vận Phong đi ra, thế nên không khỏi đưa mắt quan sát.
Vì sao vẻ mặt chủ tịch Chử cũng không được tốt? Du Giang Vĩ đang cảm thấy rất nghi hoặc, dựa theo những gì hắn được biết thì lần này đám người chủ yếu muốn đẩy ngã Lưu Thành Lâm khỏi vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng chính là Lý Thừa Uyên, bây giờ bọn họ đạt được mục đích, vì sao Chử Vận Phong lại không vui?
Không phải là hai bên lưỡng bại câu thương đấy chứ? Nếu nói như vậy thì trưởng phòng Vương cũng không quá mất hứng. Du Giang Vĩ thầm nghĩ đến thái độ của lãnh đạo mình ở sự kiện này, đúng lúc thấy Diêu Trung Tắc vui vẻ từ trong phòng họp đi ra.
Diêu Trung Tắc cũng không phải đi ra như hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, hắn còn trò chuyện với phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên ở sau lưng. Tuy ở góc độ của Du Giang Vĩ thì căn bản khó thể nào biết được hai vị lãnh đạo nói cái gì, thế nhưng hắn cũng thấy rõ hai người này căn bản là rất vui.
Sau đó Du Giang Vĩ thấy Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp với gương mặt lạnh nhạt, có nhiều người vây quanh Vương Tử Quân đi ra ngoài, có bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Hoắc Quang Lĩnh, có bí thư thị ủy Đông Hồng là Đậu Minh Đường, còn có bí thư ủy ban tư pháp Lỗ Kính Tu.
Nếu nưh không phải biết rõ thân phận của các vị thường ủy tỉnh ủy, nếu chỉ nhìn vào tình huống vào lúc này thì sẽ cho rằng các vị lãnh đạo đang túm tụm vây quanh Vương Tử Quân, đây mới là lãnh đạo cao nhất của tỉnh Nam Giang.
Căn bản không nhìn rõ biểu hiện của trưởng phòng Vương Tử Quân, điều này làm cho Du Giang Vĩ cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Nhưng hắn trầm ngâm giây lát rồi nhanh chóng đi đến sau lưng Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Tử Quân, tối nay chúng tôi đến khách sạn Đông Hồng, nếu anh không đến thì tôi vẫn chờ. Đậu Minh Đường dùng giọng anh không đến không được nói. không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1766: Không nhận tội đúng là ngu ngốc (1)
Chương 1766: Không nhận tội đúng là ngu ngốc (1)