Trên quảng trường của công ty xe hơi Đông Hồng có một sân khấu rộng hơn nửa héc ta, ánh mặt trời chiếu lên sân khấu kèm theo đám người nhiệt tình đến tham gia ở khắp bốn phía càng làm cho hội nghị ngày hôm nay thêm long trọng rộn rã.
Tuy công nhân có độ tuổi không đồng nhất thế nhưng dựa theo quy định thì chỉ có thể ngồi chung quanh sân khấu, những cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm về phía những biểu ngữ lớn trước mặt.
"Nhiệt liệt chào mừng sự kiện đơn đặt hàng xe Tùng Thử vượt qua con số bảy mươi ngàn!" Những con số kia căn bản làm cho tâm tình của công nhân công ty xe hơi Đông Hồng cực kỳ kích động, điều này có ý nghĩa thế nào? Rõ ràng là sau này bọn họ phải gấp gáp chế tạo ra bảy mươi ngàn chiếc xe hơi Tùng Thử. Xí nghiệp sẽ rời ra khốn cảnh, tiền lương và đãi ngộ của bọn họ sẽ tăng lên. Đã ba năm qua bọn họ căn bản chưa cầm được đủ tiền lương và đúng thời điểm, bọn họ là công nhân, vất vả công tác là vì cái gì? Không phải kiếm tiền về nuôi gia đình sao? Thế cho nên bọn họ mới khổ cực công tác như vậy.
- Tiểu Lý, tiểu tử cậu công tác ở văn phòng công ty, cậu nói xem xe Tùng Thử đã được đặt hàng bảy mươi ngàn chiếc sao? Một công nhân hơn bốn mươi tuổi hỏi một tiểu tử đang cầm tài liệu đi qua bên cạnh.
Tên cán bộ trẻ tuổi tuy đang khá bận rộn nhưng nghe thấy người ta hỏi như vậy thì không kìm được vui mừng nói: - Còn làm giả được sao? Trước đó tôi đi đến phòng nghiệp vụ lấy báo cáo, rõ ràng là tiền được giao trước, chỉ sợ người ta còn không mua được ấy chứ.
Tên cán bộ trẻ lên tiếng làm cho viên công nhân nở nụ cười vui vẻ, thế là liên tục cảm thán: - Đây đều là công lao của giám đốc Thành Lâm.
- Anh Lưu, tôi không có thời gian nói chuyện với anh, tôi phải nhanh chóng đưa bản thảo này đến cho giám đốc Lưu, lát nữa lãnh đạo tỉnh ủy sẽ đến. Tên cán bộ thanh niên nhanh chóng cầm bản thảo chạy về phía sân khấu lớn.
Tiểu Lý rời đi chẳng những làm cho vien công nhân này bớt đi tính tích cực, ngược lại còn thảo luận thêm rộn rã. Mọi người trò chuyện với gương mặt hớn hở, dù bọn họ có khô môi cứng lưỡi, dù mồ hôi nhễ nhại cũng không biết mệt. Nhìn từ phương diện sản xuất và tiêu thụ xe Tùng Thử, căn bản là tiền thưởng năm nay của bọn họ sẽ rất cao.
Khi mọi người đang vui vẻ vì tiền lương thưởng của mình, tiếng nhạc chợt vang lên. Một đoàn người đi lên đài chủ tịch đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
- Nhìn kìa, đó không phải là anh Hùng sao? Ôi, anh ấy mặc tây phục đeo giày da đen, đúng là quá đẹp, bây giờ đã biết chú trọng vẻ bề ngoài rồi, hì hì.
- Giám đốc Lưu kìa, ủa, sao giám đốc gầy như vậy?
- À, tôi nghe nói lần này ngoài lãnh đạo trong công ty, còn có nhiều lãnh đạo tỉnh ủy đến tham gia. Nhìn mà xem, bây giờ có tiền thì ai cũng vui vẻ, thậm chí là anh chàng kia, căn bản là da sáng mặt bóng. Một nữ công nhân hơn ba mươi tuổi nhìn Vương Tử Quân đi chính giữa rồi chậc chậc cảm thán.
Nhưng cô công nhân này còn chưa nói hết lời thì đã bị một người đấm lên vai: - Thường Lăng Tử, ăn nói phải đường hoàng. Tôi nói cho cô biết, đó cũng không phải là thương nhân, đó là trưởng phòng Vương, là trưởng phòng Vương phòng tổ chức tỉnh ủy. Giám đốc Lưu sở dĩ có thể đưa chúng ta tiến lên đều là nhờ vào ánh mắt biết rõ anh tài của lãnh đạo, xem như chọn ra cho chúng ta một vị tướng mạnh mẽ.
Thường Lăng Tử bị đánh và đang định đánh trả, thế nhưng nghe nói người kia là Vương Tử Quân thì nàng ngượng ngùng nói: - Ôi, tôi cũng không ngờ trưởng phòng Vương quyền cao chức trọng lại còn trẻ như vậy.
Khi Hùng Nghiêu Đống đi qua, Lưu Thành Lâm cất bước theo sau, đám người bên dưới vỗ tay nhiệt liệt.
Nếu so với thời gian trước thì Lưu Thành Lâm lúc này căn bản là cực kỳ có tinh thần, nhưng bộ dạng gầy gầy đen đen. Hắn đứng trên đài chủ tịch nhìn công nhân bên dưới, thế là không khỏi cảm thấy hai mắt hơi ướt.
Mặc dù Lưu Thành Lâm mới rời xa công ty được nửa tháng, thế nhưng từ khi tiếp nhận vị trí của giám đốc Triệu Hòa Duyệt thì đã là ba bốn tháng, chẳng qua những gì phát sinh trong thời gian qua lại làm hắn sinh ra cảm giác như vừa qua một thế kỷ.
Cảm giác ngọt bùi cay đắng xông lên đầu Lưu Thành Lâm, hắn muốn nói chuyện, thế nhưng há miệng mà không nói ra được âm thanh nào.
Lưu Thành Lâm nhìn bảo thảo phát biểu trong tay, hắn chợt ưỡn ngực rồi dùng giọng trịnh trọng nói với bên dưới: - Cám ơn, cám ơn mọi người.
Đầu tiên là yên tĩnh không tiếng động, nhưng ngay sau đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy, kéo dài mãi không thôi. Lưu Thành Lâm đứng trên đài cũng vỗ tay theo, thế là cả hội trường chỉ còn lại tiếng vỗ tay như sấm.
Vương Tử Quân là một người ngoài, hắn đứng trên đài nhìn thấy tất cả tình cảnh bên dưới. Mặc dù hắn không phải là nhân viên của công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được tiếng vỗ tay kia chứa bao nhiêu cảm tình...
Lưu Thành Lâm vung tay áp xuống, không gian chợt yên tĩnh trở lại: - Thưa các đồng chí, xe Tùng Thử đã gặp may mắn ở triển lãm xe hơi Ma Đô, bây giờ đột phá đơn đặt hàng bảy mươi ngàn chiếc, các đồng chí xem như chịu khổ cực rồi.
Mặc dù tin tức này ai cũng đã biết, thế nhưng nó được Lưu Thành Lâm nói ra, căn bản làm cho tiếng vỗ tay tiếp tục như sóng dậy.
Lưu Thành Lâm vất vả lắm mới làm cho bầu không khí yên tĩnh trở lại, hắn trầm giọng nói: - Thành công này là kết quả cùng chung cố gắng của cả công ty, là kết quả của mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, bây giờ căn bản là khổ tận cam lai.
- Vì thiết kế và cho ra đời dòng xe mới này mà có nhiều đồng chí căn bản không được nghỉ tết, làm cho gia đình oán thán, lúc này tôi đứng đây xin cảm tạ mọi người...
Vương Tử Quân đứng trên đài nhìn bóng lưng run rẩy vì kích động của Lưu Thành Lâm, hắn cảm nhận được sự cảm động kia, cũng muốn chia xẻ nó với Lưu Thành Lâm.
- Cảm ơn mọi người đã đồng mưu hợp sức, tôi còn phải cảm ơn các vị lãnh đạo đã cho ra những giúp đỡ to lớn vì sự phát triển của công ty xe hơi Đông Hồng, đặc biệt là trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân. Cũng nhờ có sự giúp đỡ to lớn nhiệt tình của trưởng phòng Vương mà chúng ta mới có được ngày huy hoàng như hôm nay.
- Khi giám đốc bị bệnh thì trưởng phòng Vương là người chèo chống cho tôi, khi chúng tôi gặp khó khăn với dòng xe mới, cũng may trưởng phòng Vương cho ra lời khẳng định với ý nghĩ đổi cũ thành mới của chúng tôi; khi công ty chúng ta đang bấp bênh thì trưởng phòng Vương đã giúp đỡ to lớn để tất cả trở nên ổn định. Lưu Thành Lâm nói càng ngày càng lớn, lúc này cả hội trường chỉ còn vang vọng giọng nói của hắn. Từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, khi mà Lưu Thành Lâm lên tiếng thì những ánh mắt đó tràn đầy kính nể và cảm kích.
Dưới ánh mắt bỏng rát của mọi người, Vương Tử Quân chỉ cảm thấy mình giống như bị hòa tan. Lúc này hắn cảm thấy rất vui, cảm thấy đáng giá vì những gì mình đã làm cho công ty xe hơi Đông Hồng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1788: Trước mặt cười như phật Di Lặc, sau lưng ngứa răng (1)
Chương 1788: Trước mặt cười như phật Di Lặc, sau lưng ngứa răng (1)