Triệu Thái Sóc biết quá rõ quy tắc quan trường, Triệu Thái Thạch là em trai, hắn cảm thấy anh mình vì am hiểu quy củ quan trường nên nhiều khi có được những dự đoán rất chính xác. Vì vậy trước đó và sau này, mỗi khi hắn gặp chuyện uất ức hay oan uổng là sẽ tìm cơ hội đi đến kể lễ trước mặt anh mình, hắn giống như hóa thành một đứa trẻ bị người ta ức hiếp, điều được nghĩ đến đầu tiên chính là đi tìm trưởng bối của mình khóc lóc kể lể mong tìm được sự giúp đỡ chính đáng.
Nhưng Triệu Thái Thạch lại cảm thấy nếu cứ mãi như vậy là không được, nếu để cho anh biết mình có quá nhiều bệnh tật, quá nhiều mâu thuẫn, hoặc thích đâm chọc người khác từ phía sau thì căn bản là vì nhỏ mất lớn. Thế cho nên hắn cố gắng biểu hiện một chút, dù hắn ít đi tham gia các bữa tiệc dành cho giới kinh doanh, thế nhưng lực ảnh hưởng của hắn chỗ nào cũng có, điều này không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác ấm áp. Hèn gì người ta nói cha con ra trận, anh em ra trận sẽ có lực lượng mạnh mẽ hơn.
Triệu Thái Thạch nghĩ đến đây mà cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Triệu Thái Sóc, hắn dùng giọng do dự hỏi: - Anh, việc này có tác dụng gì không? Vương Tử Quân là một tiểu bối, hơn nữa cũng không quản khối công tác này, người kia sẽ nghe lời chúng ta sao?
Triệu Thái Sóc cũng không quay đầu lại, hắn dùng giọng không chút biểu cảm nói: - Nghe hay không thì phải thử cái đã, mặc kệ kết quả của chuyện này là thế nào thì cậu cũng đừng nên quá vội vàng, nên kẹp chặt đũng quần lại. Cậu không ra gì thì làm sao để cho người ta xuất lực được? Đúng là không ra thể thống gì.
Triệu Thái Thạch bị anh trai khiển trách mà gương mặt có vài phần khó coi, hắn căn bản không dám gật đầu bừa với lời nói của anh trai. Mỗi người đều có đặc sắc riêng của mình, dựa vào cái gì mà hắn phải sống lễ phép ngoan ngoãn? Nhưng hắn không dám mở miệng phản bác.
Triệu Thái Sóc xem như là một người không thể tiến lên, không còn khả năng được đề bạt, thế nhưng hắn vẫn là người công tác lâu năm, căn bản có ánh mắt cực kỳ tốt. Hắn sao không hiểu rõ em mình đang nghĩ gì? Nhưng hắn cũng không nói ra, chuyện phát triển đến bước này thì hắn không thể không cúi đầu cầu cứu một vãi bối, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút chua xót.
Nhưng nếu như Triệu Thái Sóc không làm như vậy, chỉ sợ em hắn sẽ gặp chuyện không may, công ty của em trai cũng sẽ nhanh chóng sụp đổ. Đây là tài nguyên quan trọng của gia đình bọn họ, bản thân hắn tuy không có chức vụ gì trong công ty, thế nhưng khả năng bị liên lụy là rất lớn.
- Trước tiên tôi đề tỉnh cậu một câu, lát nữa khi Vương Tử Quân đến đây thì cậu nên tỏ ra tôn trọng. Bây giờ cậu ấy đã khác hẳn, cậu nên nhớ kỹ, cậu ấy không phải là một tiểu bối như năm xưa nữa rồi, bây giờ là trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang, là một trong những lãnh đạo đầu sỏ của tỉnh Nam Giang.
- Anh, em biết rồi, dù thế nào thì người ta cũng hỗ trợ chúng ta, nhưng em thật lòng cảm thấy không nỡ. Chúng ta sao không tranh thủ thời gian tìm gặp bí thư Diệp? Dù sao thì người kia chủ yếu dựa vào Chử Vận Phong, Nam Giang là địa bàn của người ta, Vương Tử Quân ra mặt thì làm được gì? Cũng không nhất định làm cho Chử Vận Phong cúi đầu. Triệu Thái Thạch nói đến Chử Vận Phong thì gương mặt có vài phần sợ hãi.
Triệu Thái Sóc thở dài một hơi, em mình nói gì sao hắn không hiểu? Hắn không phải là người không có độ nặng, rất nhiều chuyện khó khăn đã được hắn giải quyết ổn thỏa. Thế nhưng chuyện lần này làm hắn cảm thấy rất khó khăn, vì hắn đã tìm vài quan hệ tốt trong thủ đô, thế nhưng căn bản không có được chút chuyển biến nào.
Nếu như không phải bị ép đến mức không còn cách nào khác, Triệu Thái Sóc cũng không nghĩ đến hành động bất đắc dĩ hôm nay: Phải tìm một tiểu bối như Vương Tử Quân. Mặc dù hắn không quá quen thuộc tình hình Nam Giang, thế nhưng vị trí của Vương Tử Quân vẫn là quá rõ ràng, nếu Vương Tử Quân chịu ra mặt thì căn bản sẽ làm tốt công tác hòa giải cho anh em bọn họ.
- Cậu Tứ, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta có thể rời đi, đồng thời cũng nên cho ra vài nhượng bộ. Triệu Thái Sóc nói làm cho Triệu Thái Thạch đang cảm thấy như ngồi đống lửa đứng đống than chợt đứng bật dậy, hắn giật mình nhìn anh mình, sau đó nói một tiếng: - Anh, nếu như ném những thứ này cho tên khốn kia, như vậy những năm qua anh em ta làm việc không công sao?
- Làm việc không công cũng được. Triệu Thái Sóc dùng ánh mắt đau lòng nhìn em của mình, sau đó nặng nề thở dài.
- Tiểu Từ, cậu chờ tôi ở chỗ này, nửa giờ sau tôi sẽ đi ra. Vương Tử Quân nhìn viên lái xe đang cung kính chờ chỉ thị của mình, hắn cười nói.
Tiểu Từ là một quân nhân chuyển nghề, vì kỹ thuật lái xe rất tốt nên được bổ sung làm lái xe cho Vương Tử Quân.
Được đi ra ngoài với trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân chính là cơ hội khó có được của Tiểu Từ, hắn định đi xuống xe mở cửa cho lãnh đạo, lại bị Vương Tử Quân cản tay. Tiểu Từ đến công tác ở phòng tổ chức còn chưa quá lâu, thế nhưng lại cực kỳ kính sợ lãnh đạo đơn vị mình.
- Trưởng phòng Vương, có việc gì ngài cứ gọi điện thoại cho tôi là được. Tiểu Từ dùng giọng cung kính nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười rồi đi về phía cửa khách sạn. Tuy khách sạn trước mặt chỉ là bốn sao, thế nhưng Vương Tử Quân nhìn về phía cổng khách sạn, cảm thấy nó có khí thế của khách sạn năm sao. Hắn đứng đánh giá khách sạn trước mắt, sau đó cất bước đi vào bên trong.
- Két két. Tiếng thắng gấp vang lên sau lưng Vương Tử Quân, hắn quay đầu lại nhìn, thấy một chiếc Porsche thể thao điên cuồng phóng về phía mình, thế là không khỏi sợ hãi tránh sang một bên.
- Mày đi đường không có mắt à, có thấy đường không? Xe dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi lớn tiếng mắng.
Bên cạnh tên thanh niên kia là một cô gái đeo kính râm trang điểm nồng nặc. Nếu nhìn từ vẻ bề ngoài thì cô gái này xem như rất xinh đẹp, cười rộ lên làm cho người ta cảm thấy bị thu hút, càng làm cho bộ ngực điên đảo dữ dội.
- Cậu lái xe chú ý một chút, nơi đây cũng không phải trường đua xe. Vương Tử Quân có chút căm tức, thế nhưng hắn cũng không muốn so đo với đối phương, chỉ dùng giọng lạnh lùng nói một câu như vậy.
Không ngờ Vương Tử Quân nói như vậy căn bản chọc giận tên thanh niên trong xe. Vừa rồi hắn chạy đến nhanh như bay cũng là vì đùa quá lố với người phụ nữ trong xe, kết quả căn bản là không được như mong đợi, lại bị người ta lên tiếng dạy đời, đúng là mất mặt.
- Thằng khốn, mày nói gì vậy? Có tin ông mày đánh cho một trận không? Tên thanh niên nhanh chóng mở cửa xe rồi dùng giọng hùng hổ nói.
Nếu như đánh nhau với một tên thanh niên như thế này thì chỉ làm cho Vương Tử Quân mất mặt, tin tức truyền ra ngoài là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy đánh nhau với một tên thanh niên côn đồ, căn bản là quá khó nghe.
Khi Vương Tử Quân thầm nghĩ không nên dây dưa với hạng người kia, lúc này Tiểu Từ đã chạy đến, hắn nắm lấy cổ áo của tên thanh niên bên kia, sau đó cho đối phương một tát: - Mày muốn chết hay cần ăn đòn? Có biết đây là đâu không? Mạng của mày không đáng tiền thì đi chỗ khác mà làm loạn, đừng đứng lại đây uy hiếp sự an toàn của người khác.
Tình huống vừa rồi căn bàn làm cho Tiểu Từ cực kỳ sợ hãi, lần này hắn đưa trưởng phòng Vương ra ngoài gặp khách, nếu xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ hắn khó thể nào thoát được trách nhiệm.
Vừa rồi may mà trưởng phòng Vương nhanh chân, lúc này đã bình yên vô sự, thế nhưng trái tim của Tiểu Từ vẫn còn đang treo trên cuống họng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1798: Anh em ra trận (1)
Chương 1798: Anh em ra trận (1)