Trong một căn biệt thự ở thành phố Lâm Hồ, tuy lúc này mặt trời đã mọc qua ba cây sào nhưng chủ nhân vẫn chưa thức dậy. Dù là vị trí hay thiết bị lắp đặt bên trong cũng biểu hiện quá rõ thực lực kinh tế của chủ nhân căn nhà này là thế nào.
Phòng ngủ lầu hai rộng hơn tám chục mét vuông, bên trên một chiếc giường lớn rộng hơn ba mét là một nam hai nữ đang ôm nhau ngủ. Người đàn ông này hơn ba mươi tuổi, đang khoát tay lên người một người phụ nữ ngủ bên cạnh, tiếng thở nặng nề, có lẽ là vì tối qua hoạt động quá mệt mỏi.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức người đàn ông khỏi giấc mộng đẹp, hắn mơ màng mở mắt ra, sau đó mắng một câu: - Thằng khốn nào gọi vào lúc này?
Tuy tên đàn ông này rất không tình nguyện nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên quá dồn dập, hắn đành phải không tình nguyện dời bàn tay khỏi bộ ngực của người phụ nữ bên trái. Hắn cầm điện thoại, cũng không nhìn số gọi đến mà dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Thằng khốn nạn, nói cho ông biết một lý do tốt, nếu không ông sẽ...
Tên đàn ông còn chưa kịp nói xong thì bên kia vang lên một giọng nói rất trầm thấp: - Hào Tam, cậu muốn thế nào?
Giọng nói này tuy không quá lớn nhưng nghe vào taii lại làm cho người đàn ông tên là Hào Tam nhanh chóng bừng tỉnh với gương mặt cổ quái. Hắn chợt đứng lên khỏi giường, sau đó nở nụ cười làm lành: - Đại ca, tối qua em uống rượu hơi nhiều nên bây giờ mới tỉnh, cũng không biết là anh gọi điện thoại đến thế cho nên mới như vậy. Em thật sự đáng chết, nếu em biết là anh gọi điện thoại đến, nào dám nói ra những lời như vậy?
- Hừ, nói nhiều vô ích, tôi không quan tâm tối qua cậu rong chơi nơi nào, có một việc tôi cần phải nói rõ với cậu. Sau này cậu tiếp điện thoại thì làm ơn mở mắt ra mà xem ai gọi đến, có biết không? Giọng nói của người ở đầu dây bên kia càng thêm trầm bổng: - Đại ca, em biết rồi, sau này sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa. Hì hì, tối qua thật sự là bị hai cô gái làm cho xấu hổ, gái bây giờ là như vậy, căn bản là quá phóng khoáng. Đại ca, nếu như anh có cần, tôi sẽ đưa đến cho ngài hai cô gái cực phẩm để nhấm nháp. Hào Tam dùng giọng cực kỳ chú ý để nịnh nọt người ở đầu dây bên kia.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia chợt nở nụ cười, giọng điệu đã khá hơn, chợt nghe hắn lên tiếng: - Hào Tam, tiểu tử cậu xem như còn nhớ đến tôi, cậu yêm tâm, có chuyện tốt gì tôi sẽ nghĩ đến cậu đầu tiên.
Hào Tam nghe vị đại ca bên kia thay đổi giọng điệu thì không khỏi thở dài một hơi, hắn nói vài câu với đại ca, sau đó cười: - Đại ca, ngài có chuyện gì thì cứ phân phó, dù là chuyện lớn gì em cũng sẽ giải quyết gọn gàng cho ngài giống như vài ngày trước.
- Được rồi, chuyện này cậu cần phải nuốt lời vào bụng. Người đàn ông dầu dây bên kia trầm ngâm giây lát rồi nói: - Cậu thu dọn đi, mười giờ đến chỗ tôi một chuyến, tôi có chuyện cần nói.
Hào Tam đồng ý một tiếng, sau khi nghe đầu dây bên kia vang lên những tiếng tút tút thì mới buông điện thoại. Lúc này hắn đã đổ đầy mồ hôi, dù trong mắt người khác thì hắn rõ ràng là nghe lời đại ca mà sợ mất mật, thế nhưng bản thân hắn biết rõ mình kém đại ca kia như thế nào.
Nếu như vị đại ca kia muốn làm khó Hào Tam, căn bản chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Hắn tuy cảm thấy mình đã làm được nhiều chuyện tốt, thế nhưng cũng biết mình có bao nhiêu khác biệt với đại ca của mình.
- Ôi! Khi Hào Tam ngồi dậy, một người phụ nữ bên cạnh chợt khẽ nhúc nhích cơ thể, thế là dáng người đẹp tuyệt hiện rõ trong mắt hắn. Hắn nghĩ đến thời điểm tối qua điên cuồng với nàng, lại nhìn đồng hồ, thế là không khỏi ghé người lên hoạt động một phen.
Dù chỉ hoạt động một lúc nhưng Hào Tam vẫn cảm thấy rất mỹ mãn. Sau đó hắn đi xuống leo lên chiếc xe của mình, rú ga chạy ra vùng ngoại ô. Không biết có phải vì mới được phát tiết hay không mà hắn cảm thấy cơ thể mình chợt nhẹ bỗng, giống như muốn bay lên.
- Hừ, con bà nó có biết lái xe không, dám cản đường ông. Sau khi chạy qua một chiếc Santana màu trắng thì Hào Tam lớn tiếng hét lên.
Chủ nhân của chiếc xe Santana tuy cực kỳ bực bội, thế nhưng khi thấy Hào Tam lộ mặt thì căn bản rất hoảng sợ, vốn đang định nhấn chân ga nhưng nhanh chóng giảm tốc độ. Hào Tam nhìn gương mặt sợ hãi của tên kia mà không khỏi cười lên ha hả, sau đó chạy nhanh hơn vài phần.
Đối với Hào Tam thì đám cảnh sát giao thông không là gì cả, đèn đỏ lại càng không tồn tại trong từ điển của hắn. Xe vượt qua hàng loạt đèn đỏ, sau đó dừng lại ở một trang viên ngoài ngoại ô.
- Chào chú Triệu, đại ca gọi cháu đến. Tuy ở bên ngoài thì Hào Tam cực kỳ kiêu ngạo, thế nhưng khi đi vào trong trang viên này thì hắn giống như lại cực kỳ chú ý hình tượng của mình. Hắn căn bản tỏ ra cực kỳ cung kính với ông lão đi ra mở cửa.
Ông lão mở cửa khẽ cười với Hào Tam, sau đó mời hắn đi vào, vừa đi vừa khẽ nói: - Ông chủ Trịnh vừa mới pha một bình trà ngon, cậu nhanh chóng đi vào uống trà nói chuyện với anh ấy đi.
Hào Tam nghe nói mình được uống trà trò chuyện với anh Trịnh mà không khỏi hưng phấn không thôi. Tuy hắn là nhân vật có máu mặt ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng hắn biết những người như mình bên dưới đại ca là không thiếu. Nếu như muốn thay thế chính mình, anh Trịnh chỉ cần nói một câu mà thôi. Vì vậy hắn căn bản là cực kỳ sợ hãi anh Trịnh, thế nên hắn càng cầu mong có được cô hội tiếp cận và nối gần quan hệ với đại ca của mình. Dù sao nếu có quan hệ tốt với đại ca, hắn căn bản càng tìm được nhiều đường tắt cho mình.
Nhưng Hào Tam cảm thấy mình sắp tiến lên một bước nữa, dù sao khi sự việc kia diễn ra thì anh Hầu đã nói rõ ràng, tuyệt đối sẽ không để hắn trắng tay. Với tính cách luận công ban thưởng của anh Trịnh, hắn sẽ không bạc đãi mình.
Anh Trịnh tuy là người làm cho Hào Tam cực kỳ sợ hãi, thế nhưng nhìn từ biểu hiện thì thấy người này không giống như một kẻ đại ca có lực. Anh Trịnh ngồi lên ghế bành cổ, nhìn qua giống như một vị giáo sư đại học.
Một bình trà bốc khói nghi nghút, sau khi Hào Tam cung kính đi vào thì anh Trịnh khoát tay áo, cho hắn ngồi xuống. Sau đó anh Trịnh mới khẽ nói: - Hào Tam, cậu cũng không còn nhỏ tuổi, không thể cứ mãi chung chạ như vậy được, cậu nên chú ý sức khỏe của mình.
Hào Tam nghe đại ca nói lời quan tâm thì trong lòng càng kích động và nóng hầm hập, hắn ưỡn ngực lên nói: - Anh cứ yên tâm, em rất khỏe, tên khốn kia cũng chính là do một tay em nhấc lên ném xuống bên dưới...
Hào Tam nói được một nửa thì dừng lời, hắn nhìn gương mặt chợt trầm xuống của anh Trịnh, thế là vội vàng cho mình một tát: - Đại ca, em sai rồi, em thật sự sai rồi, sau này sẽ không bao giờ mở miệng nói hươu nói vượn như vậy nữa.
- Ha ha, Hào Tam, chỉ có hai người chúng ta, cậu nói một câu cũng không có vấn đề gì. Anh Trịnh nở nụ cười nhàn nhạt rồi vỗ vỗ vai Hào Tam nói: - Thật ra chuyện này cũng đã được cục công an tỉnh cho ra kết luận, cũng không ai làm trái lại được.
- Đại ca, tôi cũng biết việc gì ngài đều làm được, nhưng... Hào Tam muốn nịnh nọt đại ca của mình vài câu, thế nhưng không tìm được từ ngữ thích hợp, bộ dạng vò đầu bứt tai.
Anh Trịnh sao không hiểu ý nghĩ của Hào Tam, hắn vỗ vỗ vai của đối phương rồi cười nói: - Được rồi, cũng đừng nói những lời nịnh hót nữa, cậu nên giữ lại đám gái của mình, anh em chúng ta cũng không thịnh hành trò trao đổi này.
Hào Tam xoa xoa hai bàn tay có chút gò bó, khi hắn chuẩn bị lên tiếng, anh Trịnh chợt cầm lấy điều khiển từ xa nhấn một cái về phía chiếc tivi màn hình phẳng trong phòng, trên màn hình chợt xuất hiện bản đồ quy hoạch về thành phố Lâm Hồ.
Hào Tam nhìn động tác của anh Trịnh mà chợt cảm thấy khó hiểu, nhưng ngay sau đó trong mắt lại có chút tham lam.
- Cậu Hào Tam, đây là địa bàn của chúng ta ở thành phố Lâm Hồ, vị trí của cậu là ở Thành Tây. Tôi cảm thấy cậu là người đủ năng lực, anh Lục ở Thành Nam những ngày qua lại có chuyện khác, thế cho nên tôi chuẩn bị cho cậu quản cả địa bàn Thành Nam. Anh Trịnh nhìn gương mặt của Hào Tam rồi nở nụ cười tự đắc nói.
Khuếch trương địa bàn không những chứng tỏ địa vị của Hào Tam tiến lên mạnh mẽ, càng đại biểu sau này hắn có nhiều tiền tài hơn, có nhiều gái hơn, uy phong hơn...Tóm lại đó sẽ là một cuộc sống vàng son, yên vui sung sướng, cảm giác của nó là khó thể miêu tả cho người ngoài.
Khoảnh khắc này đầu óc Hào Tam giống như cực kỳ hưng phấn, hắn nhìn nụ cười của đại ca, cảm thấy nó giống như ánh mặt trời chiếu rọi khắp vũ trụ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1828: Thì ra cuộc sống có thể tươi đẹp hơn
Chương 1828: Thì ra cuộc sống có thể tươi đẹp hơn