TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1836: Nô tài công bộc (1)

Mặc dù Lý Hồng Phảng nói một câu biết rồi mất kiên nhẫn với chủ nhiệm La, thế nhưng thật lòng thì hắn vẫn hoảng sợ với thông tin mình vừa nhận được. Lúc này hắn cũng thật sự bất mãn với những đồng sự là lãnh đạo đơn vị trong thành phố của mình, vì sự việc không leien quan đến anh, các anh lại điên cuồng chạy đến, không phải cố ý đặt Lý Hồng Phảng tôi lên bệ nướng sao?

Lý Hồng Phảng vừa nghiến răng nghiến lợi với những người này vừa nghĩ đến Trần Gia Hòa. Nếu như bây giờ hắn đi đến tham gia thì căn bản đắc tội với Trần Gia Hòa; nhưng nếu hắn không qua, như vậy lại đắc tội với Vương Tử Quân, là một trong ba vị lãnh đạo nhân sự trong tỉnh. Hắn là người trà trộn trong quan trường lâu năm, mặc dù Vương Tử Quân lấy danh nghĩa cá nhân tham gia lễ truy điệu, thế nhưng đối phương tham gia có ý nghĩa là gì thì hắn hiểu rất rõ ràng.

- Hừ, thật sự là quá khó chịu. Lý Hồng Phảng cắn môi rồi cho ra quyết định, hắn nhanh chóng gọi thư ký rồi đi xuống dưới lầu.

Xe đã chuẩn bị xong, khi hắn định đi vào trong xe, chợt thấy chủ tịch Đào bên kia đi ra. Chủ tịch Đào là phó chủ tịch được phân công quản lý tư pháp, thế nên hắn và đối phương căn bản có vài va chạm khi công tác. Mặc dù tất cả đều được giải quyết trong vô hình, thế nhưng thật lòng thì hai người đều căn bản là mất vui. Nhưng lúc này hai người bọn họ lại nhìn nhau cười, dưới tình cảnh hai bên cùng cảnh ngộ như thế này, bọn họ lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và đối phương như được rút ngắn lại.

- Đi ra ngoài à bí thư Lý? Chủ tịch Đào chủ động mở miệng nói.

Lý Hồng Phảng gật gật đầu, hắn cũng chỉ đáp lại một câu cho qua: - À, tôi đi ra ngoài có chút chuyện.

Hai người có thể cảm nhận được vẻ xấu hổ của nhau, thế nên đều nhanh chóng lên xe. Có thể miêu tả bọn họ bằng một câu như thế này: Hai người căn bản đều là kéo không đi nhưng bị đánh vào mặt thì đi.

Khi hai người đã chui vào trong xe, một chiếc xe cách đó năm mươi mét cũng chuyển động. Lý Hồng Phảng nhìn chiếc xe kia chạy đi như bay, thế là Lý Hồng Phảng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Chiếc xe kia có biển số mang số hai, chính là xe của Trần Gia Hòa. Lúc này Lý Hồng Phảng đi ra ngoài, chủ tịch Trần không thấy đấy chứ? Tuy hắn thầm nghĩ như vậy, thế nhưng lại thầm hận mình hôm nay uống nước lạnh cũng tắc răng, một việc nhỏ nhặt mà lại làm cho chính mình khốn khổ như vậy.

- Đi đến nhà tang lễ. Khi xe chạy đi, Lý Hồng Phảng phát hiện chủ tịch Đào giống như đang đuổi theo xe mình, hai người một trước một sau, căn bản là quá ăn ý.

Lý Hồng Phảng thầm cảm khái, cảm thấy mình và chủ tịch Đào rơi vào hoàn cảnh giống nhau, thật sự là việc nhỏ làm cho lòng người quá ngột ngạt. Khi hắn đang thầm suy nghĩ đến vài chuyện khó khăn, chợt thấy chiếc xe số hai đang chạy trước mặt mình.

Thời tiết tháng sáu ở Nam Giang khá khô nóng khó chịu, mặc dù là sáng sớm nhưng Du Giang Vĩ vẫn cảm thấy giống như có mồ hôi dính vào người, hắn hận không thể tắm vài ngày cho thoải mái.

Khi xe chạy vào trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy, Du Giang Vĩ đưa mắt nhìn đám cảnh vệ cúi đầu chào, hắn chợt nói: - Tiểu Hà, cậu cảm thấy những cảnh vệ kia nếu đổi lại là nữ cảnh sát thì có phải đẹp mắt hơn không?

Tiểu Hà công tác bên cạnh Du Giang Vĩ cũng đã khá lâu, hắn ở trước mặt Du Giang Vĩ cũng có chút tùy ý, thế là vừa lái xe vừa nói: - Anh Du, khi ngài tiến vào nơi này, ngài có thể thay đổi một chút.

Tiểu Hà nói lời trêu chọc làm cho vẻ mặt Du Giang Vĩ có vài phần hớn hở vui sướng, không vì cái gì khác, câu nói tiến vào nơi này của lái xe làm cho hắn kích động. Dù sao thì hắn cực kỳ tình nguyện tiến vào nơi đây, điều này có nghĩa là hắn tiến vào hàng ngũ lãnh đạo tỉnh ủy Nam Giang.

Mặc dù bây giờ vị trí của Du Giang Vĩ chỉ là cấp phó cục, thế nhưng như vậy ăn bản là chưa thể đủ. Mỗi lần hắn đi cùng trưởng phòng Vương thì đều cảm thấy bầu không khí trong xe có vài phần buồn bực, tuy Vương Tử Quân không phải một người kiểu cách nhà quan, thế nhưng trong khung Du Giang Vĩ vẫn không thể nào lái mình ra khỏi hai chữ nô tài. Nếu là một người khác thì căn bản cũng không khác gì, vì nô tài chính là cách gọi chung cho đám thủ hạ trong quan trường. Nếu nói qt. như một cái thang, như vậy đám nô tài căn bản chỉ là những hạt cát chêm bên dưới, căn bản làm cho người ta không thèm quan tâm, nhưng nó lại khá quan trọng, vì không có nô tài thì anh đừng hòng có thể trở thành một vị cán bộ công bộc của dân một cách hoàn thiện.

Không bao lâu sau Du Giang Vĩ cảm thấy cực kỳ căm thù hai chữ nô tài, hắn là người công tác khá lâu, hắn hiểu một chuyện, đó là nô tài là cơ sở trong quan trường. Nếu quan trường không có nô tài, như vậy một kiếc trúc lớn nhưng không có cát, chắc chắn sẽ lạnh lẽo vỡ vụn, thế nên hắn cố gắng tích góp tất cả lực lượng của mình để tranh thủ tiến lên.

Khi Du Giang Vĩ đang nghĩ về những thứ linh tinh, lúc này xe đã dừng lại ở biệt thự số bảy trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy. Lúc này cả nhà Vương Tử Quân đã đi ra, bên cạnh Vương Tử Quân là Vương phu nhân xinh đẹp lạnh lùng, còn có Tiểu Bảo Nhi đang cầm chai nước uống ừng ực bên cạnh, bộ dạng dựa lên người bố Vương Tử Quân.

- Chào trưởng phòng, chào chị dâu. Du Giang Vĩ nhanh chóng xuống xe rồi mở lời chào hỏi.

Tiểu Bảo Nhi thấy Du Giang Vĩ thì nhanh chóng chạy đến nghiêng đầu hỏi: - Chú, quần áo của cháu có đẹp không?

Du Giang Vĩ nhìn Tiểu Bảo Nhi, hắn cảm thấy có chút vui vẻ. Tiểu tử này hôm nay mặc áo tay ngắn màu xanh, trên bụng là một gấu nhỏ có vẻ ngây thơ đáng yêu. Bộ quần áo này được thiết kế tinh xảo, mặc trên người Tiểu Bảo Nhi có vẻ rất đẹp, rất hợp.

- Quá đẹp trai, ai mua áo cho Tiểu Bảo Nhi vậy? Chỉ sợ các bạn học ở nhà trẻ sẽ gây náo loạn với bố mẹ, sẽ đòi mua cho bằng được bộ áo gấu nhỏ giống như Tiểu Bảo Nhi mất. Du Giang Vĩ vừa trêu đùa Tiểu Bảo Nhi vừa nghĩ đến tình huống đi kiểm tra giám sát với trưởng phòng Vương vài ngày trước. Khi đó trưởng phòng Vương có kể một câu chuyện rất hay, là Tiểu Bảo Nhi lén lấy sữa tắm của mẹ để gội đầu, ngày hôm sau đi học lại hỏi cô bé bạn học là đầu của nó có thơm không?

Sau khi mọi người bắt chuyện đơn giản với nhau thì Mạc Tiểu Bắc đưa Tiểu Bảo Nhi đi nhà trẻ, Vương Tử Quân cũng leo lên xe.

Nhạc nhẹ khẽ vang lên, Vương Tử Quân nghĩ đến cuộc điện thoại nhận được sáng hôm nay.

Người gọi điện thoại đến chính là Triệu Thái Sóc, Vương Tử Quân vốn cho rằng đối phương sẽ nói đến chuyện gia đình, thế nhưng sự thật lại có chút bất ngờ. Triệu Thái Sóc gọi điện thoại mời hắn tham gia lễ đại thọ tám mươi của Hách lão gia tử. Vương Tử Quân đã từng gặp mặt Hách lão gia tử một lần, năm xưa người này là chiến hữu của ông nội hắn. Nhưng Hách lão gia tử lại cắm rễ tỉnh khác, Vương Tử Quân nhớ rõ bây giờ Hách gia ngoài có một người con gái làm chủ tịch thành phố tỉnh kia, căn bản những người kia đều đến thủ đô.

Đọc truyện chữ Full