TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1863: Sờ hồng thành sờ băng (2)

Lưu Đại Lôi cảm thấy có chút khó khăn, ánh mắt nhìn qua hai người, cuối cùng trầm giọng nói: - Đồng chí, mời anh phối hợp với công tác của chúng tôi, theo tôi đi một chuyến.

Khi hai bên đang giằng co thì Trương Lộ Giai đi đến, nàng cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nhanh chóng xông lại kéo tay của Lộ Kiếm Long ra, sau đó ngăn mình truóc mặt Lộ Kiếm Long và Vương Tử Quân, cuối cùng dùng giọng oán hận nói: - Các người muốn làm gì? Các người biết anh ấy là ai không? Đúng là ăn gan báo không biết sợ. Còn anh nữa, anh là cảnh sát sao? Anh có tư cách gì của một vị cảnh sát nhân dân?

- Dựa vào cái gì để phải đi theo các người? Cậu ta nói chúng tôi va chạm vào xe của cậu ta, như vậy các người sẽ tin là thật sao? Vậy tôi nói cậu ta va quẹt vào xe của chúng tôi, các người xử lý ra sao? Còn nữa, tôi tố cáo cậu ta chạy tốc độ cao trong thành phố, ảnh hưởng nghiêm trọng đến phương diện an toàn của người tham gia giao thông.

Lưu Đại Lôi không ngờ một người phụ nữ xinh đẹp trang nhã lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, mặc dù hắn cố tình có thiên hướng về phía Lộ Kiếm Long, thế nhưng cũng không thể phủ nhận Lộ Kiếm Long là một người thường chạy tốc độ cao, cực kỳ nguy hiểm.

Khi Lưu Đại Lôi đang cảm thấy khó xử lý thì Lộ Kiếm Long đã rống lên: - Cô em xinh đẹp, cô em đanh đá, lấy chồng cũng không sợ bị ức hiếp.

Lộ Kiếm Long hát xong câu này thì tiến lên cười đùa nói: - Em gái, anh nói cho em biết, ở thành phố Vân Mặc này thì anh là người quyết định tất cả, em không tin thì có thể thử nghiệm.

- Cút. Trương Lộ Giai căm tức mắng một câu với lời nói không chút hảo ý và khiêu khích của Lộ Kiếm Long.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ngang ngược của Lộ Kiếm Long, biết rõ người kia nhất định có bối cảnh. Thời thế hôm nay dù bất kỳ một kẻ nào có thế lực đều không bao giờ tồn tại độc lập, sau lưng nhất định phải có người làm chỗ dựa. Vì vậy Vương Tử Quân nhìn Lưu Đại Lôi, sau đó dùng giọng nhàn nhạt hỏi: - Cục trưởng Lưu, anh cũng thấy rõ tình hình bây giờ rồi đấy, tôi hy vọng anh có thể chấp pháp công bằng.

- Công bằng, tất nhiên phải là công bằng, anh Lưu, người này đụng vào xe của tôi còn bỏ chạy, anh bắt hắn cho tôi. Không chờ Lưu Đại Lôi mở miệng, Lộ Kiếm Long đã trầm giọng phân phó Lưu Đại Lôi.

Vẻ mặt Lưu Đại Lôi liên tục biến đổi, giống như có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy Lộ Kiếm Long như cười như không nhìn mình, hắn đành nói với Vương Tử Quân: - Đồng chí, mong anh phối hợp với công tác của chúng tôi, đi về đồn nói rõ những gì đã xảy ra.

Lưu Đại Lôi nói rồi nháy mắt với vài viên cảnh sát ở bên cạnh.

- Các anh muốn làmg gì? Tôi nói cho các anh biết... Trương Lộ Giai nhìn vài tên cảnh sát đi về phía Vương Tử Quân, vẻ mặt nàng càng thêm hoảng hốt, nàng giống như hóa thành một con thú nhảy đến chắn trước mặt Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thấy mình gặp phải phiền toái, thế là cũng không tiếp tục muốn mất thời gian ở chỗ này, thế là lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi. Mặc dù hắn mới đến thành phố Vân Mặc, thế nhưng hắn lại có quan hệ không tệ với trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Thải Bắc, khi hai bên tham gia họp ở thủ đô cũng thường xuyên trao đổi với nhau.

Nhưng Vương Tử Quân còn chưa kịp gọi điện thoại thì chuông điện thoại đã vang lên, hắn nhìn thoáng qua dãy số rồi thuận miệng nói: - Chào chú Triệu.

Người gọi điện thoại chính là Triệu Thái Sóc, Triệu Thái Sóc nghe Vương Tử Quân gọi mình là chú Triệu thì càng thêm khách khí: - Trưởng phòng Vương, anh quá khách khí rồi, hai người chúng ta mới quen đã thân, chúng ta nên xưng hô thoải mái hơn một chút.

Thực tế thì Triệu Thái Sóc thật lòng rất muốn mình là trưởng bối của Vương Tử Quân, nhưng mối liên hệ giữa Triệu gia và Vương gia căn bản đã dần phai nhạt từ thế hệ của hắn và Vương Quang Vinh. Vương Tử Quân bây giờ đang trẻ tuổi đắc chí, nếu ép đối phương gọi mình bằng chú, không bằng thành thật xưng hô ngang hàng thì hay hơn.

- Bây giờ anh đanh ở nơi nào? Không chờ Vương Tử Quân lên tiếng thì Triệu Thái Sóc đã khiêm tốn nói.

- Tôi đang ở phía nam khách sạn Tứ Quý, chút nữa sẽ đi qua, bây giờ có chút, chuyện, sau sẽ liên lạc với ngài sau. Vương Tử Quân nhìn thấy đám người Lưu Đại Lôi đi đến thì cúp điện thoại của Triệu Thái Sóc.

- Tiểu tử, gọi điện thoại cầu cứu có phải không? Khi nhóm người Lưu Đại Lôi chuẩn bị đưa Vương Tử Quân lên xe, Lộ Kiếm Long ở bên kia đã vỗ một cái thật mạnh lên chiếc Hummer, sau đó dùng giọng đùa giỡn nói: - Gọi điện thoại tiếp đi, anh muốn xem thần thánh phương nào có thể đến cứu mày.

Vương Tử Quân có ấn tượng rất kém với Lộ Kiếm Long, lúc này thấy đối phương lên tiếng thì thản nhiên nói: - Được, để tôi gọi điện thoại.

Khi Vương Tử Quân đang tìm số điện thoại, một chiếc xe nhanh chóng dừng lại, một người nhanh chóng chạy đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi thở hồng hộc nói: - Trưởng phòng Tử Quân, nếu không phải anh nói đang ở chỗ này, tôi còn tưởng rằng không tìm được anh.

Lộ Kiếm Long thấy người kia, hắn đang định lên tiếng thì lời lên đến khóe miệng đành phải nuốt xuống.

Lộ Kiếm Long biết người kia, hơn nữa khi người kia đi xuống xe thì hắn không khỏi trợn trừng mắt, người xuống xe sau đó không phải là bố mình sao?

Quả nhiên người đàn ông trẻ tuổi với khí thế bất phàm kia nhìn thoáng qua Triệu Thái Sóc rồi vươn tay nói: - Chào chú Triệu.

Triệu Thái Sóc vội vàng bắt tay Vương Tử Quân, sau đó nhìn bốn phía rồi nói: - Tử Quân, tôi giới thiệu với cậu, đây là chú Lộ Binh Chương, năm xưa anh ấy từng học cùng cấp hai với bố Vương Quang Vinh của cậu đấy.

- Ha ha ha, mới đó đã nhiều năm qua rồi, bố của cậu có khỏe không? Lộ Binh Chương lúc này cũng biết thân phận của Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân vươn tay thì hắn tươi cười tiến lên bắt chặt tay, sau đó nói: - Tôi luôn hâm một cậu Quang Vinh có một người con trai ưu tú, hôm nay gặp mặt thì thật sự làm cho chú cảm thấy xấu hổ.

Thấy bố mình bắt tay với Vương Tử Quân, Lộ Kiếm Long biết lần này mình không chiếm được tiện nghi, sớm biết đối phương là xương khó gặm thì hắn nên rút lui thì hay hơn.

- Sao vậy Tử Quân, có chuyện gì không? Triệu Thái Sóc thấy Lưu Đại Lôi đứng luống cuống tay chân ở một bên thì dùng giọng nghi hoặc nói.

Triệu Thái Sóc thấy sự việc không đúng, nhưng hắn là cáo già, chỉ chờ Vương Tử Quân nói rõ vấn đề. Chỉ cần Vương Tử Quân nói rõ ràng, có vài chuyện hoàn toàn có thể xử lý được, vì thế mà hắn có chút thoải mái.

- Không có việc gì, chỉ là va quệt xe mà thôi. Vương Tử Quân cũng không muốn dài dòng ở sự việc này, thế nên dùng giọng hời hợt nói.

Lộ Binh Chương cũng là người giỏi nhìn mặt nói chuyện, khi vừa xuống xe thì thấy con mình hùng hổ đứng nơi đó, thế là ý thức được đứa con ma vương kia lại gây họa. Biết con không ai bằng cha, tiểu tử kia thế nào lại chọc vào Vương Tử Quân?

Tên khốn kiếp làm cho người ta yêu không được hận không xong kia sao lại chuyên làm ra những trò này, căn bản là giỏi làm hư hại sự việc hơn là thành công. Lộ Binh Chương nghĩ đến tương lai mình còn nhờ cậy Vương gia mà vẻ mặt chợt tái xám, nếu như bây giờ có quan hệ căng cứng với Vương Tử Quân, không phải là vì nhỏ mất lớn, căn bản bịt kín đường phát triển của mình sao?

Vì vậy khi Vương Tử Quân còn chưa nói xong thì Lộ Binh Chương đã chỉ vào con trai rồi mắng: - Thằng kia, mày không chạy xe đường hoàng được sao? Nhìn xem, xe của trưởng phòng Vương đã bị va quệt thế nào rồi? Mau tìm người sửa chữa lại.

Lưu Đại Lôi thấy Lộ Binh Chương xuống xe thì cảm thấy sự việc không đúng, nhưng hắn cũng không ngờ Lộ Binh Chương còn chưa hỏi gì đã đổ tất cả sự việc lên đầu con trai.

Người kia có thân phận gì, may mà mình chưa làm gì xằng bậy cả.

Đọc truyện chữ Full