Đối với một người đàn ông thì vợ giống như món ăn trong mâm, thích thì vươn đũa ra, như vậy với thân phận của Trương Lộ Giai, đối với Vương Tử Quân thì đây là một món ăn cao lương mỹ vị, điều này thì ngay cả Trương Lộ Giai cũng nhận thức được. Nàng quen biết Vương Tử Quân nhiều năm, nàng luôn đấu tranh và vùng vẫy, nàng vừa muốn cắt đứt đoạn tình cảm mờ ám này, thế nhưng cũng cảm thấy không nỡ.
Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này thì Trương Lộ Giai đều sinh ra cảm giác vui mừng khó hiểu. Cho dù hắn chỉ ngẫu nhiên đến thăm mình thì cảm giác cô độc tịch mịch trước đó của nàng cũng bị quét sạch. Đến nỗi nàng cảm thấy nếu như mình cho ra yêu cầu không hay với người đàn ông này của mình, như vậy là cực kỳ không hiểu chuyện.
Dù sao thì hắn cũng một người đàn ông, trong hồ đầy nước thì nhất định phải sắp xếp chống lũ, nếu không sẽ sinh ra hồng thủy. Nếu như mình có thể giảm bớt lo nghĩ cho hắn, như vậy sẽ càng có thêm tình cảm mặn nồng.
Nếu như nói bây giờ ai sốt ruột nhất, ngoài Triệu Thái Sóc thì đó chính là Trương Lộ Giai. Nàng khác với Triệu Thái Sóc, nàng luôn là một người phụ nữ đứng bên cạnh, thế nên căn bản cũng hiểu vài phần lời nói của Hách lão gia tử với Vương Tử Quân.
Trương Lộ Giai là đại biểu của Trương gia, cũng không ai trưng cầu ý kiến của nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy bất an. Trương Lộ Giai cũn không phải là một người phụ nữ bình thường, tất nhiên nàng biết rõ không có người trưng cầu ý kiến của mình là thế nào.
Nếu không phải có quá nhiều người quen trong tiệc mừng thọ của Hách lão gia tử, chỉ sợ nàng đã kéo Vương Tử Quân đi hỏi cho ra lẽ rồi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt sốt ruột của Trương Lộ Giai, hắn cười cười vuốt mũi nàng: - Thế nào, chị cứ trông ngóng như vậy thì chuyện tốt của em sao có thể thành công được.
- Cậu đúng là không biết phân biệt. Trương Lộ Giai trừng mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng bất mãn nói.
- Không thành cũng không có vấn đề. Vương Tử Quân nằm lên lưng ghế, sau đó hắn vung tay mệt mỏi: - Chuyện này cứ để đó đi đã.
- Để đó sao? Có gì không đồng ý? Trương Lộ Giai chợt giật mình hỏi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Trương Lộ Giai, hắn cười cười vui vẻ. Hắn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hít vào một hơi, sau đó thổi khói ra trên mặt Trương Lộ Giai rồi cười nói: - Còn có thể là ai nữa, là em.
- Em cảm thấy lúc này cơ hội chưa đến, cho dù miễn cưỡng tụ tập lại thì em cũng trả giá rất nhiều, thế cho nên em không quyết định thúc đẩy.
Trương Lộ Giai trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: - À, như vậy cũng tốt với cậu, nếu muốn làm cho người ta đi theo mình, như vậy cậu phải làm cho người ta vài chuyện. Tuy tôi không đi vào trong vòng quan hệ quan trường, thế nhưng cũng biết người vì tài mà chết, chim vì thức ăn mà bỏ mạng, câu nói này căn bản rất đúng. Những mối quan hệ này tuy rắc rối khó gỡ, thế nhưng nếu không có lợi ích làm cơ sở, chỉ sợ sẽ cực kỳ nguy hiểm, sẽ nhanh chóng giải tán đường ai nấy đi.
Trương Lộ Giai nói đến đây thì nở nụ cười giống như hồ ly: - Ví dụ như bố của tên khốn chán ghét kia, muốn chữ phó của mình biến mất. Còn con trai lớn của Hách lão gia tử thì hy vọng mình tiến lên một bước, mà những thứ này lại cần cậu phải đi đối phó...
Sau khi nghe Trương Lộ Giai phân tích rõ rang thì Vương Tử Quân cảm thấy lựa chọn của mình là cực kỳ chính xác.
Xe chậm rãi chạy ra khỏi khách sạn, Trương Lộ Giai giống như có gì đó hưng phấn, khóe miệng khẽ vểnh lên. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của nàng, biết rõ nàng đang nghĩ gì, thế là thầm vui mừng.
- Có phải cậu phải đi rồi không? Trương Lộ Giai mở miệng hỏi.
Vương Tử Quân liếc mắt nhìn Trương Lộ Giai, sau đó chậm rãi nói: - Hôm nay không đi vội, vì buổi tối còn có chút chuyện.
Gương mặt Trương Lộ Giai chợ đỏ ửng, nàng dùng sức đánh Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, hắn cảm thấy khá vui sướng. Khi vị trí dần tăng tiến, lý trí thì không muốn gặp mặt Trương Lộ Giai, thế nhưng khi hai bên gặp mặt thì lý trí căn bản không còn gì.
Vương Tử Quân nghĩ đến đây mà nhìn Trương Lộ Giai, hắn có ý trêu chọc nàng: - Chị xem mình kìa, chị nghĩ đi đâu vậy? Ý của em là muốn gặp mặt vài người, cũng không giống như những gì chị tưởng tượng.
Nếu nói bữa tiệc mừng thọ này làm cho nhiều người thất ý, như vậy Triệu Thái Sóc chính là một trong số đó. Hắn vốn nghĩ dựa vào bữa tiệc hôm nay để củng cố địa vị của mình trong lòng Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại tuyệt đối không ngờ người ta không lĩnh tình.
Vương Tử Quân không nói gì, hai vị lão gia tử cũng không nói gì, khi Triệu Thái Sóc định lên tiếng thì nhận được tin không cần phải thảo luận về vấn đề kia.
Kết quả như vậy làm cho Triệu Thái Sóc thật sự ngây người, cho dù hắn là một cao thủ khống chế tâm tình, hắn vẫn cảm thấy trong lòng có chút gì đó khó áp chế.
Con gái Mính Mính đã đi ra ngoài chơi, Triệu Thái Sóc quay về phòng khách sạn mà cảm thấy tâm tình mãi không tốt đẹp hơn được. Khi hắn đang buồn bực xem vấn đề nằm ở chỗ nào, đúng lúc này điện thoại vang lên, hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó có chút kích động.
- Chào trưởng phòng Vương!
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không uốn nắn cách xưng hô của Triệu Thái Sóc, mà chỉ khẽ nói: - Chú Triệu, nghe nói trà ở thành phố Vân Mặc rất ngon, bây giờ ngài có rãnh không, cháu mời ngài đi uống trà.
Đừng nói là bây giờ Triệu Thái Sóc đang rảnh, cho dù hắn có việc bận thì mà đối mặt với lời mời của Vương Tử Quân thì cũng vui vẻ đi phó ước. Vì thế sau khi nói rõ địa điểm, hắn nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Khi đi vào quán trà thì Vương Tử Quân đã chờ sẵn bên trong, khi thấy Triệu Thái Sóc đi đến thì hắn cười nói: - Chú Triệu đến rất đúng lúc, cháu vừa mới pha được ấm trà ngon, cũng không biết hương vị thua kém những người chuyên nghiệp như thế nào, mong ngài uống rồi cho ra lời bình.
Triệu Thái Sóc lúc này đã khôi phục lại bộ dạng ung dung bình tĩnh, hắn cười ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân. Hắn thấy Vương Tử Quân định châm trà, thế là nhanh chóng đưa tay cầm lấy ấm trà trước Vương Tử Quân.
- Chú Triệu, lúc này không phải là chú cháu ta uống trà, đây là cháu muốn thành tâm cảm ơn chú. Sự việc hôm nay làm cho chú phải lao tâm, khi nào đến tương lai cháu có năng lực, nhất định sẽ bánh ít đi bánh quy lại.
Triệu Thái Sóc có chút sững sốt, hàng rào cuối cùng trong lòng đã được hóa giải. Chuyện hôm nay là hắn trăm phương ngàn kế mới sắp xếp được, mất không ít công sức, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Điều này làm cho Triệu Thái Sóc sinh ra cảm giác phí công người mù đốt đèn, nhưng hắn chỉ muốn tăng tiến quan hệ với Vương Tử Quân, tất nhiên những oán hận trong lòng cũng không thể nói ra cho Vương Tử Quân. Vì vậy hắn chỉ thở dài rồi dùng giọng có chút tiếc nuối nói: - Đáng tiếc, tôi không làm tốt chuyện này được.
- Chú Triệu, hôm nay sở dĩ không thành cũng là vì cháu, bản thân cháu đã phụ ý tốt của chú Triệu. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói tiếp: - Vì vậy cháu xin lỗi chú.
Vương Tử Quân xin lỗi làm cho Triệu Thái Sóc có chút mơ hồ, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng nghi ngờ nói: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi hôm nay vẽ rắn thêm chân, mà cậu xin lỗi là có ý gì...
- Chú Triệu, chuyện này ngài là xuất phát điểm, tất cả đều là vì tốt cho cháu, điều này cháu vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, dù sau này thế nào cũng không quên. Nhưng hôm nay sở dĩ sự việc không thành cũng là vì cháu cảm thấy chưa đến thời cơ, nếu như cưỡng ép thúc đẩy, như vậy có chút miễn cưỡng.
Thời cơ chưa đến? Triệu Thái Sóc có chút sững sốt, sau đó rơi vào trầm ngâm. Hắn cũng là người thông minh, chỉ sau nháy mắt đã hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân.
Đúng là mình quá gấp gáp rồi.
Cùng lúc này Triệu Thái Sóc căn bản đưa Vương Tử Quân lên cao thêm một bậc, dù sao đối mặt với trợ lực như vậy mà Vương Tử Quân vẫn có thể tỉnh táo suy nghĩ kỹ càng, căn bản không dễ dàng chút nào.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Triệu Thái Sóc có chút do dự, sau đó nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, chuyện này...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1866: Giúp đỡ tôi sẽ là bánh ít đi bánh quy lại
Chương 1866: Giúp đỡ tôi sẽ là bánh ít đi bánh quy lại