TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1888: Nằm trên giường há có thể cho người khác yên giấc?

- Tử Quân, nếu như tôi có thể đề cử một người cho tổ chức, tôi đề cử cậu tiếp nhận ví trí của tôi, thế nào? Diêu Trung Tắc dùng giọng nhàn nhạt nói, nhưng khi lọt vào trong tai lại giống như tiếng sấm với Vương Tử Quân. Hắn dù có không ít suy đoán về mục đích Diêu Trung Tắc mời mình đến gặp mặt, thế nhưng không ngờ đối phương lại nói ra những lời như vậy.

Diêu Trung Tắc tuy bị di dời nhưng nói từ phương diện trình tự, nếu muốn tìm người ở Nam Giang tiếp nhận vị trí bỏ trống, còn phải trưng cầu ý kiến của hắn. Tuy nó chưa chắc sẽ phát huy tác dụng, thế nhưng cũng khá quan trọng.

Tuy lúc này hai người trò chuyện xem như hòa hợp, thế nhưng Vương Tử Quân tuyệt đối không cho rằng mình có lực quyến rũ cực mạnh để cho Diêu Trung Tắc vừa gặp mặt đã có ý nghĩ xóa đi tất cả ân oán. Diêu Trung Tắc muốn đề cử mình, tuyệt đối không là vô duyên vô cớ.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Diêu Trung Tắc, hắn hiểu Diêu Trung Tắc cũng không nói đùa với mình. Hắn cũng không lập tức trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ nhìn mặt hồ với những son sóng nhộn nhạo, sau đó thản nhiên nói: - Anh cảm thấy tôi có hy vọng tiếp nhận vị trí còn trống đó sao?

- Cậu rất có hy vọng. Diêu Trung Tắc nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.

- Tuy nhìn từ lý lịch thì cậu căn bản còn hơi kém, thế nhưng sau khi cậu đến Nam Giang phổ biến cải cách nhân sự, cậu đã được phần lớn lãnh đạo tán thành. Cậu chắc chắn là một trong những nhân tuyển chuẩn bị tiếp nhận vị trí của tôi. Diêu Trung Tắc dùng ngôn từ chuẩn xác nói.

Tuy Diêu Trung Tắc nói chỉ là một dự đoán, thế nhưng Vương Tử Quân biết với kinh nghiệm của đối phương, lời nói này cũng không phải vô căn cứ. Đồng thời hắn hiểu được chính mình có lẽ là một nhân tuyển của lãnh đạo tuyến trên.

- Hy vọng của cậu là không nhỏ, nếu như được tôi đề cử, như vậy hy vọng chiến thắng của cậu sẽ lớn hơn một chút.

Vương Tử Quân cũng không lên tiếng, hắn lẳng lặng nhìn Diêu Trung Tắc, hy vọng có thể nhìn thấy trên mặt đối phương có một thứ gì đó.

Nhưng Vương Tử Quân căn bản là thất vọng, trên mặt Diêu Trung Tắc vẫn chỉ là nụ cười nhạt, căn bản không làm cho người ta thấy được có gì đó khác thường. Lúc này Vương Tử Quân mới cảm thấy Diêu Trung Tắc vẫn là Diêu Trung Tắc như ngày nào.

Phó bí thư tỉnh ủy với vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy của Vương Tử Quân tuy chỉ là một bậc thang ngắn, thế nhưng bậc thang này đại biểu cho vị trí lãnh đạo thứ ba tỉnh ủy Nam Giang. Diêu Trung Tắc không tin Vương Tử Quân không động tâm với vị trí này, chỉ cần Vương Tử Quân động tâm thì nước cờ tiếp theo của hắn sẽ dễ dàng thành công hơn.

Tuy Diêu Trung Tắc ảm đạm rời đi, thế nhưng lúc này hắn vẫn có chút kiêu ngạo. Dù sao hắn rời đi như cơ sở vẫn còn, là thứ mà khó ai có thể khinh thường được.

Vương Tử Quân chợt nở nụ cười nói: - Bí thư Diêu, cảm ơn ý tốt của ngài, thế nhưng tôi chỉ có thể nói lời cảm tạ mà thôi.

Diêu Trung Tắc vừa mới cảm thấy có chút tự đắc, lúc này cơ thể chợt cứng lại. Hắn không dám tin Vương Tử Quân sẽ nói như vậy, nhưng khi nhìn vẻ mặt trấn định tự nhiên của đối phương, rõ ràng cũng không phải là nói giỡn.

Vương Tử Quân từ chối lời đề nghị của hắn.

Không phải Vương Tử Quân đã bày mưu đặt kết sẵn, hoặc là đối phương biết sự kiện đã được quyết định rồi sao? Diêu Trung Tắc nghĩ đến dòng chữ đại thế đã định thì cảm thấy không đúng, tuy người kia bắt đầu làm nhạt quan hệ với mình, thế nhưng hắn vẫn còn những mối quan hệ của chính mình, hắn biết tuyến trên còn chưa cho ra quyết định.

Vương Tử Quân không thể nào biết sớm như vậy được.

- Vì sao? Diêu Trung Tắc nhìn Vương Tử Quân, giọng điệu của hắn lúc này có chút run rẩy.

- Tôi còn muốn tiếp tục công tác ở vị trí hiện tại thêm vài năm, tiếp tục đẩy mạnh công tác cải cách nhân sự. Vương Tử Quân nhìn Diêu Trung Tắc rồi thản nhiên nói.

Trong mắt Diêu Trung Tắc chợt lóe lên luồng hào quang quái dị, hắn là người thông minh, hắn tất nhiên hiểu Vương Tử Quân nói vậy là có ý gì. Đối phương còn muốn ở trên vị trí trưởng phòng tổ chức vài năm, phía sau thái độ này chính là Vương Tử Quân muốn nắm chắc lý lịch của mình ở Nam Giang.

Tuy Vương Tử Quân bây giờ là mặt trời giữa ban trưa ở Nam Giang, thế nhưng căn cơ không phải quá sâu. Trưởng phòng tổ chức chính là một vị lãnh đạo tỉnh ủy nắm công tác tổ chức của cả tỉnh, đây là một vị trí có thể đem đến cho Vương Tử Quân những tích lũy cực kỳ sâu đậm.

Khi đó Vương Tử Quân có sẵn tích lũy của mình, lại có được thành tích trên pương diện cải cách nhân sự, tiến lên một bước căn bản quá dễ dàng, như nước chảy thành sông mà thôi.

- Cậu thật sự xác định sao? Diêu Trung Tắc xem như đã hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn không thể không run giọng hỏi.

Diêu Trung Tắc là người chìm nổi quan trường lâu năm, tiến lên bằng phương pháp nào không còn là quan trọng, chủ yếu là phải nhìn rõ thế cục, có ổn định hay không. Dù sao một người ổn định thì bước chân mới ổn, chỉ cần anh tiến lên từng bước chắc chắn như sắt thép, anh sẽ dễ dàng tiến lên mà không bao giờ thụt lùi.

Vương Tử Quân kiến quyết tiến thủ, chỉ sợ hai năm sau sẽ lấy được thành tích và thành tựu không nhỏ ở Nam Giang. Thế nhưng khi mà một người đang xuân phong đắc ý, có ai mà không muốn nhân cơ hội chủ động tiến lên một bước? Không ngờ Vương Tử Quân không động tâm, điều này thật sự vượt xa dự đoán của Diêu Trung Tắc.

Diêu Trung Tắc lần này tìm Vương Tử Quân muốn hoàn thành vài việc nhỏ của mình, mà quan trọng nhất chính là muốn đẩy Vương Tử Quân tiến lên. Vị trí phó bí thư tỉnh ủy tuy cực kỳ có cảnh tượng, thế nhưng nó cũng tiêu biểu cho nhiều mâu thuẫn, bây giờ Vương Tử Quân tiến vào hàng ngũ như vậy, sẽ càng đốii diện với nhiều hiểm nguy.

Càng nhiều hiểm nguy thì càng dễ mắc lỗi.

Đây có thể nói là một mồi nhử rất lớn của Diêu Trung Tắc khi rời khỏi Nam Giang, hơn nữa miếng mồi này lại cực kỳ hấp dẫn, không ngờ Vương Tử Quân không cần suy nghĩ mà từ chối thẳng thừng.

Diêu Trung Tắc tự cho rằng mình đã rất coi trọng Vương Tử Quân, bây giờ xem ra mình còn chưa đủ coi trọng. Thế cho nên hắn thua trong tay của Vương Tử Quân cũng không phải là ngẫu nhiên.

Nhưng Diêu Trung Tắc căn bản không cam lòng, hắn không muốn trước khi đi lại tiếp tục tính sai bước cờ. Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Tử Quân, cậu nên biết lần này tôi rời đi thì sẽ có rất nhiều nhân tuyển cho vị trí phó bí thư tỉnh ủy được sinh ra. Dù là Lý Thừa Uyên hay Hoắc Quang Lĩnh, nếu bọn họ tiếp nhận vị trí của tôi, bọn họ cũng không bao giờ tình nguyện có một người thủ hạ ở bên dưới phát triển độc lập với mình, căn bản có lực ảnh hưởng vượt qua cả mình trong hệ thống nhân sự.

- Nằm trên giường há để cho người khác ngủ được? Diêu Trung Tắc dùng giọng trầm thấp nói một câu, sau đó tươi cười nhìn Vương Tử Quân: - Bọn họ cũng không giống như tôi, sau lưng bọn họ đều có trợ lực giúp đỡ, nếu cậu muốn chơi trò cân đối với bọn họ, như vậy không phải là lựa chọn tốt.

Lúc này Diêu Trung Tắc nói rất đúng trọng điểm, căn bản là nói đến những mặt có hại. Tuy hắn nói cũng không phải thật lòng muốn tốt, thế nhưng lại làm cho mặt hồ bùng sóng. Nếu chọn một vị phó bí thư tỉnh ủy từ trong số nhân tuyển ở Nam Giang, dù là Lý Thừa Uyên hay Hoắc Quang Lĩnh cũng không cho phép phòng tổ chức quá độc lập dưới sự lãnh đạo của mình, cho dù hai bên có giao tình thế nào cũng là như vậy.

Dù ấn tượng tốt của Vương Tử Quân về Diêu Trung Tắc đã hoàn toàn biến mất, thế nhưng hắn cũng không thể nói ý nghĩ của Diêu Trung Tắc là không đúng. Hắn khẽ gật đầu, xem như tán thành ý nghĩ của đối phương.

Diêu Trung Tắc nhìn thấy Vương Tử Quân gật đầu mà cảm thấy mình còn cơ hội, hắn dùng giọng hầu như dồn dập nói: - Thế cho nên Tử Quân cậu nên chủ động cho ra phương thức nào đó tiếp nhận vị trí phó bí thư tỉnh ủy còn trống.

- Còn có một biện pháp, tôi có thể đổi người. Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó nói ra đáp án của mình.

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, hắn cảm thấy Diêu Trung Tắc sắp nói ra vấn đề, thế nhưng cuối cùng vẫn thu lại lời nói của mình. Nếu với năng lực của hắn hiện tại mà tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy. chắc chắn hắn sẽ là trọng điểm trong tranh chấp giữa Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong.

Tuy bây giờ Vương Tử Quân không tính là người đơn thương độc mã ở Nam Giang, thế nhưng hắn vẫn có những phỏng đoán chính xác cho mình. Bây giờ điều hắn cần làm làm súc tích lực lượng, không phải là cố gắng tiến lên chém giết.

- Bí thư Diêu, tôi hẹn đi câu cá với bí thư Đậu, ngài có muốn cùng đi không? Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi nói ra lời mời với Diêu Trung Tắc.

Diêu Trung Tắc nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, nào không rõ đối phương cũng không mời mình đi? Vương Tử Quân đang truyền lại một tin tức, đồng thời đó là tin tức mà làm cho lòng hắn không thoải mái. Hắn đã hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Tử Quân, tôi cũng không đi câu cá, hy vọng sau này...Vẫn là không gặp thì hay hơn.

Diêu Trung Tắc nói dù không quan tâm nhưng lại có chút ảm đạm. Sau này sẽ không gặp, những lời này ngoài vẻ quyết liệt thì còn mang theo chút oán hận.

Đọc truyện chữ Full