Người kia không phải rất kiêu ngạo sao? Như vậy để cho đối phương trả giá nhiều vì sự kiêu ngạo của mình.
Khi Chử Ngôn Huy chuẩn bị quay đầu về nhà, điện thoại trong người hắn chợt vang lên. Hắn lấy từ trong túi áo của mình ra một chiếc điện thoại chỉ có chức năng nghe và gọi ra, chợt thấy bên trên lóe lên một dãy số.
Dãy số này đại biểu cho một người, Chử Ngôn Huy nghe máy, chợt nghe thấy bên kia có người nói: - Ông chủ, người kia đã rời đi, trước khi tôi đi thì người kia cũng đã đi rồi.
Một sự việc có kết quả không lý tưởng làm cho Chử Ngôn Huy cực kỳ bực bội, nhưng trong lòng chỉ có lý trí nói cho hắn biết bây giờ không phải là lúc phát giận. Việc cần làm nhất của hắn vào lúc này chính là không cho người ta thấy mình đang luống cuống. Nếu như người bên dưới cảm thấy hắn lo lắng luống cuống, như vậy sẽ sinh ra những ảnh hưởng rất lớn với hắn sau này.
- Người kia bỏ chạy trước cũng rất bình thường, vì hắn là một người lão luyện trong tổ chức của chúng ta, nếu như đơn giản tìm ra được thì căn bản mới là kỳ quái. Nhưng cậu đã làm rất tốt, nhanh hơn lần trước những bảy ngày, tôi tin tưởng cậu hoàn toàn có thể bắt được hắn.
- Cứ kiên trì thì tất cả không là vấn đề. Chử Ngôn Huy nói đến đây thì khẽ nói: - Ngày hôm qua tôi đã cho Nhị Tử gửi tiền cho cậu, khi cần xài tiền thì không nên tiếc của, cần phải biết hưởng thụ cuộc sống, đây mới là lựa chọn của những người như chúng ta.
Khi đầu dây bên kia liên tục cảm tạ thì Chử Ngôn Huy bên này nhanh chóng cúp điện thoại, nhưng một ý lạnh chợt lóe lên trong đầu hắn.
...
Mỗi sáng sớm hì chuyện đầu tiên Đào Nhất Hành cần làm chính là thông báo những sắp xếp trong ngày về bí thư Diệp Thừa Dân với Khuất Chấn Hưng, sau đó hai người kết hợp với nhau để tiến hành điều chỉnh lịch trình trong ngày của lãnh đạo.
Tuy nhiều người không muốn thừa nhận thế nhưng thực tế thì lãnh đạo làm gì cũng phải qua tay của thư ký, càng là lãnh đạo cấp cao thì phương diện này càng sinh ra trói buộc lớn hơn.
Sau khi hai bên xem xét sắp xếp trong ngày, Khuất Chấn Hưng nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó khẽ nói với Đào Nhất Hành: - Thư ký trưởng, bây giờ bên ngoài có nhiều tin đồn về việc bí thư Diêu sẽ rời khỏi Nam Giang, ngài có tính toán gì không?
Khuất Chấn Hưng có quan hệ rất thân cận với Đào Nhất Hành, đôi khi có hai người thì trò chuyện càng có thêm chút tùy tiện. Đào Nhất Hành căn bản cũng không tức giận với câu hỏi này của Khuất Chấn Hưng, hắn hít vào một hơi thuốc, sau đó mới nói: - Dù tôi có ý nghĩ thì cũng không đến lượt mình, cậu cũng biết đấy, lúc này ý nghĩ của bí thư đang nằm trên người bí thư Hoắc Quang Lĩnh.
Khuất Chấn Hưng gật đầu nói: - Bí thư Hoắc tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, ngài có thể thay thế làm bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.
Đào Nhất Hành cười cười mà không nói gì, trong lòng hắn không cảm thấy câu nói của Khuất Chấn Hưng rất tốt, thế nhưng hắn cũng không muốn đả kích tính tích cực của một người đang dựa về phía mình như Khuất Chấn Hưng.
Khuất Chấn Hưng nhìn đồng hồ, hắn chợt phát hiện không còn bao nhiêu thời gian, thế là khẽ nói: - Thư ký trưởng, tôi nghe nói có nhiều người truyền miệng với nhau, nói là bí thư Diêu lần này bị điều động cũng là vì bị trưởng phòng Vương xa lánh. Trưởng phòng Vương sở dĩ xa lánh bí thư Diêu cũng là vì muốn tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy.
Gương mặt vốn đầy nụ cười của Diêu Trung Tắc nhanh chóng trở nên ngưng trọng, hắn không nói gì, chỉ nhìn Khuất Chấn Hưng tỏ ý cho đối phương nói tiếp.
Khuất Chấn Hưng hít vào một hơi rồi nói: - Còn có người nói Vương Tử Quân căn bản là hạng người không chịu ở bên dưới, dù là ai ở bên trên cũng bị nghĩ kế cho ngã xuống.
- Cậu nghe ai nói vậy? Ánh mắt của Đào Nhất Hành chợt trở nên có chút nghiêm khắc.
Trong mắt Khuất Chấn Hưng thì Đào Nhất Hành luôn là một vị lãnh đạo thích nói hay cười, lúc này thấy vẻ mặt Đào Nhất Hành cực kỳ nghiêm túc, thế là không khỏi cảm thấy run lên. Lúc này hắn mới thật sự cảm nhận được sự uy nghiêm của một người là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy.
- Thư ký trưởng, lúc này những tin đồn kia đang lan tràn trong văn phòng, ngày hôm qua tôi có nghe thấy nhiều người bàn luận về vấn đề này. Khuất Chấn Hưng nói làm cho cảm giác trong lòng Đào Nhất Hành càng thêm xác định. Hắn có thể đi đến vị trí thường ủy tỉnh ủy, hắn căn bản ăn muối còn nhiều hơn Khuất Chấn Hưng ăn cơm, lúc này bên trong văn phòng tỉnh ủy lan tràn tin đồn như vậy, tuyệt đối là có người cố ý tung tin.
Đối với kẻ trí thì những tin đồn kia chỉ là tài mọn, nhưng có đôi khi có nhiều người lên tiếng, như vậy sự việc sẽ sinh ra ảnh hưởng trong lòng người. Đặc biệt là đối với những vị lãnh đạo bên trên, bọn họ biết đây là có người cố ý tung tin, thế nhưng trong lòng cũng không khỏi sinh ra một cây gai.
Sẽ là ai tung tin đồn như vậy? Biện pháp này cực kỳ thấp kém, thế nhưng đôi khi lại có tác dụng, đặc biệt là vào những thời điểm mấu chốt.
- người ngoài có thể nó những lời này, nhưng cậu là thư ký của bí thư Diệp, cậu tuyệt đối không nên nghe sao nói vậy, biết khonog Đào Nhất Hành thầm hạ quyết tâm, hắn không khỏi lên giọng phân phó Khuất Chấn Hưng.
Khuất Chấn Hưng dùng giọng thành thật nói: - Thư ký trưởng, tôi biết rồi, thật ra nếu không phải là ngài thì tôi cũng không nói ra.
Đào Nhất Hành cũng cảm thấy mình có hơi nghiêm khắc với Khuất Chấn Hưng ở chuyện này, thế nên hắn cười nói: - Vị trí của cậu rất đặc thù, không biết có nhiêu ánh mắt đang nhìn cậu. Đôi khi lời nói của cậu không đại biểu cho chính mình, mà là đại biểu cho bí thư Diệp, nếu như có người cố gắng tạo ra sóng gió ở sự việc này, đến khi đó người gây họa chỉ có thể là cậu.
- Cám ơn thư ký trưởng, tôi biết rõ ngài phê bình là quan tâm đến tôi, sau này tôi nhất định sẽ học tập ngài, sẽ tuyệt đối không để những chuyện như thế này tiếp tục xuất hiện. Khuất Chấn Hưng thành thật tiếp nhận lời phê bình làm cho Đào Nhất Hành rất hài lòng. Tuy lúc này Khuất Chấn Hưng vẫn cực kỳ cung kính với hắn, thế nhưng vì đảm bảo vị trí của mình trong mắt bí thư Diệp Thừa Dân, hắn vẫn phải gõ lên đầu Khuất Chấn Hưng. Hơn nữa Khuất Chấn Hưng cũng đáng bị gõ đầu ở sự kiện này.
Đào Nhất Hành đi ra khỏi phòng làm việc của Khuất Chấn Hưng, tâm tư của hắn chủ yếu nằm trên sự kiện này, nghĩ xem ai là người tuyên truyền những tin đồn không hay kia. Là Hoắc Quang Lĩnh sao? Với quan hệ giữa Hoắc Quang Lĩnh và Vương Tử Quân, Hoắc Quang Lĩnh không nên dùng thủ đoạn như vậy. Nếu không phải là Hoắc Quang Lĩnh, như vậy có thể là Lý Thừa Uyên, thậm chí là...
Một loạt hình bóng lóe lên trong đầu Đào Nhất Hành, nhưng lúc này mỗi người đều có thể là kẻ tung tin, mà mỗi người giống như cũng đều không phải.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1893: Kế nhỏ đả thương người không tiếng động (2)
Chương 1893: Kế nhỏ đả thương người không tiếng động (2)