Tiếng khóc đau khổ vang lên làm cho đám người bị cháy nhà cảm thấy cực kỳ đau đớn. Tình cảnh của mọi người lúc này rất bi thảm, mặc dù có người đưa đến bữa sáng thế nhưng lại không ai nuốt trôi.
- Mẹ nó, chuyện này nhất định là do con chó kia làm ra. ôột tên thanh niên đập hộp cơm của mình xuống đất, sau đó nghiến răng nghiến lợi mắng. Hắn đứng lên xách theo một cục gạch, thế nhưng lại bị bố hắn cản lại.
- Cánh tay không lay được đùi. Ông cụ bên kia lên tiếng và thở dài, Vương Tử Quân căn bản tràn đầy cảm xúc với tiếng thở dài của người này.
- Ông, ngài thế nào rồi? Một chiếc taxi từ xa chạy đến, Lý Kiếm Tú xuống xe, bộ dạng cực kỳ mỏi mệt. Tuy vợ con của hắn đã được cứu, thế nhưng vẫn phải nằm viện, hơn nữa nhà đã cháy, điều này làm cho một người đàn ông có vẻ hướng nội này có chút suy sụp tinh thần.
Khi Lý Kiếm Tú đi về phía ông Lý, Lưu Nhị băng bó vải trắng trên đầu chợt đi xuống từ một chiếc xe khác, sau đó chỉ vào Lý Kiếm Tú rồi lớn tiếng nói: - Chính là hắn, người kia đánh tôi.
Lưu Nhị la lên, vài tên cảnh sát đi xuống từ một chiếc xe khác, chỉ sau nháy mắt đã vây Lý Kiếm Tú vào giữa. Ông Lý thấy vây thì tranh thủ thời gian chạy đến, nhưng viên cảnh sát cũng không chờ lão lên tiếng mà nói nga: - Đồng chí, Lý Kiếm Tú vì khả nghi làm bị thương người khác, thế nên chúng tôi phải quyết định diều ra cho ra lẽ.
- Hì...Khi đó nó chỉ xúc động mà thôi, con của cậu ấy... Ông Lý cảm thấy khó giải thích, vì lão cả đời làm người lương thiện, lúc này vì cháu mình mà không thể không cúi đầu.
- Thật xin lỗi, mong ngài đừng cản trở chúng tôi chấp hành công vụ. Tên cảnh sát đứng đầu mở miệng nói một câu với ông Lý, sau đó vung tay cho cấp dưới đưa người đi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng quật cường của Lý lão gia tử, hắn cảm thấy mình cũng rất đau đớn. Với trí tuệ của hắn, nào không biết sự việc là thế nào, cũn không muốn buông tay mặc kệ.
- Các anh là người của đồn công an nào? Vương Tử Quân tiến lên đứng đối diện với nhân viên cảnh sát, sau đó trầm giọng nói với viên đội trưởng.
Vương Tử Quân chỉ nói ngắn gọn một câu, thế nhưng những năm qua công tác trong quan trường làm hắn tụ tập khí thế cho mình, cũng đủ làm cho đám người kia cực kỳ áp lực. Hắn cũng không muốn chọc vào sự việc này, thế nhưng chỉ sau nháy mắt thì hắn chợt trở nên thẹn quá hóa giận.
Nếu bây giờ Vương Tử Quân bỏ đi thì chỉ sợ sẽ cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
- Chúng tôi là cảnh sát hình sự cục công an thành phố Lâm Hồ, bây giờ chấp pháp theo đúng sự việc, nếu anh không có vấn đề gì thì đừng ngăn cản tôi chấp pháp.
- Các anh là cảnh sát hình sự thành phố Lâm Hồ, nếu như điều tra sự kiện theo xu hướng cố ý đả thương người, nếu như anh không có việc gì thì đừng ngăn căn chúng tôi chấp pháp. Người đàn ông kia nói rồi cố ý ngẩng đầu lên cao nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt và nhanh chóng hiểu ý. Hắn gật đầu dùng giọng thả nhiên nói: - Tôi đã thấy tất cả sự việc iễn ra, đó chỉ là một trận xích mích thông thường, vấn đề này có cần đội cảnh sát hình sự thành phố Lâm Hồ phải đi điều tra sao? Phải là người của đồn công an đến mới phải.
Vì có chút khó chịu với Vương Tử Quân thế nên vị cảnh sát dẫn đầu giống như cố ý gây phiền toái, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng có chút khinh thường nói: - Anh nói mình thấy rõ thì thấy rõ sao? Tất cả đều dùng chứng cứ để xác định, anh nói cũng không tính là gì.
Lưu Nhị đứng bên cạnh cũng dùng giọng nịnh nọt nói: - Đội trưởng Lý, tôi có thể chứng minh người này có liên quan đến Lý gia, vì hôm qua tôi thấy anh ta đến thăm Lý gia.
Đội trưởng Lý nghe Lưu Nhị nói như vậy thì dùng ánh mắt bao quát nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói: - Đồng chí, tôi muốn cảnh báo anh một câu, giả chứng cứ sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật. Nếu như anh làm trở ngại đến hoạt động chấp pháp của chúng tôi, đừng trách chúng tôi bắt anh lại.
Vương Tử Quân nhìn qua vị đội trưởng Lý, hắn cười lạnh lùng nói: - Đây chính là thái độ của những người chấp pháp vì dân sao?
Vương Tử Quân hỏi làm tổn thương đội trưởng Lý, thế là hắn vung tay lên nói: - Tối qua đến nay anh luôn ở hiện trường vụ hỏa hoạn, tôi hoài nghi anh có liên quan đến vụ phóng hỏa, mong anh theo chúng tôi hỗ trợ điều tra.
- Phối hợp điều tra là nghĩa vụ của công dân. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua đội trưởng Lý rồi dùng giọng thản nhiên nói: - Anh đã có yêu cầu như vậy thì tôi sẽ hợp tác.
Đội trưởng Lý không ngờ một người lỗ mãng như Vương Tử Quân lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng sau đó chợt sinh ra cảm giác xấu. Khi hắn cố gắng áp chế tâm tình của mình, chợt nghe Vương Tử Quân nói tiếp: - Nếu như tôi nhớ không lầm, trước khi yêu cầu một người đi hỗ trợ điều tra, tôi phải có quyền lợi thông báo cho người nhà và bạn bè của mình, để đỡ cho bọn họ không tìm thấy tôi và lo lắng phải không?
Bị nhiều người vây quanh, hơn nữa Vương Tử Quân lại nói rất đúng đắn, thế nên đội trưởng Lý căn bản không có lý do từ chối.
Vương Tử Quân lấy điện thoại ra, sau đó bấm máy của Chử Vận Phong. Sau khi điện thoại nối thông thì hắn nói vào trong điện thoại: - Tiểu Cường phải không? Chào cậu, tôi là Vương Tử Quân, cậu đang ở bên cạnh chủ tịch Chử sao? À, chủ tịch Chử đang bận à? Mong cậu nói với chủ tịch Chử một tiếng, nói hôm nay tôi không thể đi làm, tối qua tôi thấy một vụ ẩu đả, cảnh sát thành phố Lâm Hồ yêu cầu tôi đi làm chứng.
Đội trưởng Lý nghe nội dung điện thoại của Vương Tử Quân mà vẻ mặt chợt biến đổi, hắn thản nhiên nói: - Ha ha, thật biết cách giả vờ. Này cậu thanh niên, nếu như vừa rồi cậu gọi điện thoại cho ai khác thì tôi sẽ tin, nhưng lại làm ra vẻ để gọi điện thoại cho chủ tịch Chử, cũng không đái xuống mà soi gương xem bộ dạng của mình là gì. Đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nói gì. Khi hắn chuẩn bị đi cùng nhóm đội trưởng Lý, chợt thấy một đoàn người từ xa đi đến, đi đầu là một người mặc quần áo sáng bóng như bảo thạch, liên tục hấp dẫn ánh đèn led từ bốn phía.
- Các đồng chí, bí thư Thích đến thăm hỏi mọi người. Một người đàn ông trung niên đi bên cạnh Thích Phúc Lai lớn tiếng nói với quần chúng chung quanh.
Ông Lý vốn có chút sốt ruột đưa Vương Tử Quân đi hỗ trợ điều tra, mặc dù lão có ơn với Mạc lão, thế nhưng lại không biết rõ về Vương Tử Quân. Hơn nữa lão biết Mạc lão gia tử là lãnh đạo cấp cao, nhưng không biết Vương Tử Quân là người thường hay cán bộ.
Tuy bây giờ Vương Tử Quân có mặt trên chương trình thời sự cũng khá nhiều, thế nhưng trên tivi và ngoài đời khác biệt quá lớn. Đồng thời hắn cũng không ăn mặc như khi đang công tác, thế cho nên cũng không ai ngờ người đàn ông trẻ tuổi kia chính là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy gây chấn động Nam Giang.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1907: Chính quyền và thương nhân thông đồng thành gian (2)
Chương 1907: Chính quyền và thương nhân thông đồng thành gian (2)