TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1909: Đừng mạnh miệng nói sớm (1)

Lý Thần Phi không phải là người ngu ngốc, ngược lại còn có thể vượt qua thử thách để tiến lên làm phó đại đội trưởng đội trinh sát hình sự thành phố Lâm Hồ, còn có một điều đáng để công nhận: Có năng lực công tác rất mạnh. Thế nhưng tình cảnh của hắn lúc này lại giống như đâm đầu xuống vực sâu.

Sau khi Thích Phúc Lai vươn tay thì Lý Thần Phi không khỏi đứng thẳng người. Lý Thần Phi không biết người đàn ông trẻ tuổi quá mức kia là ai, thế nhưng hắn biết đối phương có một thân phận không thể xem thường. Nếu như chọc vào một người như vậy, chính mình còn tiếp tục giữ vị trí công tác trong đơn vị được không? Nói chung ít nhất cũng bị xử phạt.

Đối với Lý Thần Phi thì Thích Phúc Lai căn bản là một vị trí cao vời không thể chạm vào, nhưng đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi kia thì bí thư Thích lại vươn hai tay ra chào hỏi, tư thái như vậy không khỏi làm cho trái tim của Lý Thần Phi nhảy dựng lên.

Lúc này Lý Thần Phi xem như hiểu rõ, bây giờ mình giống như đá chân vào cửa sắt. Hắn thầm giật mình, đồng thời còn có chút kỳ vọng, hy vọng đối phương khoan hồng độ lượng, tự trọng thân phận, không cần phải tính toán chi li trên phương diện này.

Nhưng ông trời giống như thích đối nghịch với Lý Thần Phi, người đàn ông trẻ tuổi kia không chịu buông tha, trực tiếp chĩa đầu mâu về phía hắn.

Thích Phúc Lai đưa mắt nhìn về phía Lý Thần Phi, khi vừa mới đến thì hắn không quan tâm đến tên thủ hạ này, nhưng bây giờ Vương Tử Quân nói lời trách móc, hắn nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Lý Thần Phi, thế là sinh ra cảm giác muốn bóp chết đối phương.

Chính tôi cũng vì chuyện của Vương Tử Quân mà luống cuống tay chân; anh lại ở bên kia la lối, đòi đưa Vương Tử Quân đi hỗ trợ điều tra, ngoài phương diện làm phiền lòng người khác thì chẳng có ích gì, đây không phải đang muốn làm tôi phiền chết sao?

Thích Phúc Lai cực kỳ căm tức, hắn nhìn thoáng qua Lý Thần Phi rồi dùng giọng nghiêm nghị nói:

- Chuyện gì xảy ra?

- Bí thư Thích...À...Chuyện là thế này, chúng tôi nhận được thông tin, có người cố ý gây thương tổn, đến khi vào hiện trường thì anh ấy nói tận mắt thấy quá trình hai người kia đánh nhau, thế cho nên...Cho nên chúng tôi muốn mời anh ấy đi về đơn vị hỗ trợ điều tra.

Để Vương Tử Quân đến giúp cục công an hỗ trợ điều tra? Thích Phúc Lai lắp bắp kinh hãi, hắn thật sự sợ tên khốn không biết trời cao đất rộng kia đưa Vương Tử Quân về cục công an thành phố. Trưởng phòng tổ chức đi đến địa bàn của hắn và bị mời về hỗ trợ điều tra cho cục công an thành phố, đây thật sự là trò cười.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Thích Phúc Lai chợt trầm giọng nói:

- Trưởng phòng Vương, xét thấy các đồng chí cục công an cũng xuất phát từ phương diện công tác, bọn họ không biết ngài, anh xem...

Khi Thích Phúc Lai đang cố gắng nghĩ xem nên hóa giải chuyện này thế nào, Vương Tử Quân đã không khách khí mà cắt ngang lời:

- Bí thư Thích, tôi vừa vặn thấy hai người kia ẩu đả với nhau, nếu như không được làm chứng thì chỉ sợ sẽ có người bị oan.

Thích Phúc Lai còn muốn khuyên bảo nhưng Vương Tử Quân vẫn kiên trì ý kiến của mình, mãi mà không cho hắn cơ hội. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Lý Thần Phi rồi thản nhiên nói:

- Phối hợp với công tác của cục công an chính là nghĩa vụ của từng công dân, anh cứ nói đơn vị ở chỗ nào, tôi sẽ đến nói rõ ràng sự việc với các anh.

Lúc này Lý Thần Phi thật sự không biết phải làm sao, hắn nhìn qua gương mặt của Vương Tử Quân và Thích Phúc Lai, căn bản không dám tùy tiện cho ra quyết định. Hắn nhìn gương mặt bí thư Thích, phát hiện gương mặt kia cực kỳ nghiêm túc, âm trầm như vắt ra nước, thế là không khỏi rùng mình, ý thức được mình gây ra họa lớn.

Hơn nữa Thích Phúc Lai cứ mãi gọi trưởng phòng Vương, điều này làm cho hắn suy đoán thân phận của Vương Tử Quân. Hắn nghĩ đến việc người kia từng làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế là mồ hôi không khỏi vã đầy lưng.

Đám lãnh đạo thành phố Lâm Hồ liên tục chạy đến hiện trường hỏa hoạn, đối mặt với Vương Tử Quân đang ở hiện trường, đám người này cực kỳ cung kính. Vụ hỏa hoạn chết người vốn không nhỏ, hơn nữa vì sự có mặt của Vương Tử Quân mà càng thêm lớn.

Dưới sự kiên trì của Vương Tử Quân, Lý Thần Phi cuối cùng cũng phải dựa theo trình tự để đưa Vương Tử Quân về đơn vị lấy lời khai. Trong quá trình làm bản ghi chép lấy lời khai có mặt bí thư thị ủy Lâm Hồ Thích Phúc Lai đứng ngay bên cạnh.

Sau khi làm xong bản ghi chép thì Vương Tử Quân mới chính thức nói chuyện với Thích Phúc Lai. Thích Phúc Lai mời hắn đến hiện trường hỏa hoạn chỉ đạo công tác, Vương Tử Quân cũng không nói ra ý kiến của mình, chỉ yêu cầu cố gắng điều tra nguyên nhân vụ hỏa hoạn cho rõ ràng.

Sau khi nói chuyện với Thích Phúc Lai nửa giờ, Vương Tử Quân đến thăm ông Lý. Hắn đến địa điểm được bố trí tạm thời cho Lý gia, hắn an ủi ông Lý một phen, sau đó cùng Mạc Tiểu Bắc rời thành phố Lâm Hồ về Đông Hồng.

Tuy Vương Tử Quân chạy xe đến, thế nhưng Thích Phúc Lai dù thế nào cũng không chịu cho Vương Tử Quân yên tĩnh. Hắn nhanh chóng cho ra một xe cảnh sát mở đường, bản thân còn đưa Vương Tử Quân đến đường cao tốc.

- Trưởng phòng Vương, chào mừng anh sau này đến thành phố Lâm Hồ chỉ đạo công tác, thành phố Lâm Hồ còn có nhiều việc không khách quan, lãnh đạo quan tâm chính là sự cổ vũ và thúc giục lớn lao cho cán bộ nhân dân thành phố Lâm Hồ.

Thích Phúc Lai nở nụ cười chân thành rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Bí thư Phúc Lai, công tác ở thành phố Lâm Hồ đứng hàng đầu trong tỉnh, tôi hy vọng thành phố Lâm Hồ bảo trì trạng thái đang có, tiếp tục tạo ra những thành tích lớn hơn.

Khi xe của Vương Tử Quân chạy vào đường cao tốc thì trái tim của Thích Phúc Lai mới yên ổn một chút, hắn nhìn chiếc xe đi xa mà tâm tình trầm xuống.

Thư ký đứng bên cạnh Thích Phúc Lai, hắn rất muốn nhắc nhở một câu, thế nhưng Thích Phúc Lai trầm mặc không nói, làm cho hắn không dám đơn giản mở miệng.

- Mưa gió nổi lên rồi...

Thích Phúc Lai thì thào một câu như vậy, điều này không khỏi làm cho thư ký cảm thấy kinh sợ. Đúng lúc này điện thoại trong túi áo hắn vang lên, hắn lấy điện thoại ra, chợt thấy bí thư nhìn về phía minnhf.

- Là điện thoại của giám đốc Vạn.

Viên thư ký thấy rõ ánh mắt của Thích Phúc Lai, hắn khẽ giải thích với Thích Phúc Lai.

Thích Phúc Lai không nói gì, hắn vươn tay tiếp nhận điện thoại, sau đó cất bước đi về phía bên kia. Thư ký vốn định đuổi theo, thế nhưng vừa mới cất bước lại thu chân về.

- Anh làm chuyện tốt lắm.

Thích Phúc Lai cầm lấy điện thoại, hắn nói, giọng điệu rét run.

Bên kia không biết nói gì mà Thích Phúc Lai càng thêm hổn hển, hắn dùng giọng dữ tợn nói:

- Tôi đã nói với anh rồi, việc này gấp không được, anh đúng là cả gan làm loạn. Bây giờ thì hay quá, Vương Tử Quân đã đến hiện trường, vụ hỏa hoạn chết ba người, ba nhân mạng là chuyện cực kỳ lớn.

Bên kia còn chưa giải thích thì Thích Phúc Lai đã cúp điện thoại. Hắn oán hận gập điện thoại lại thật mạnh, sau đó xoay người đi về phía xe của minh. Lúc này một chiếc xe tải chạy vọt qua, điều này làm cho Thích Phúc Lai sợ hãi đến mức phải nhảy dựng lên.

Đọc truyện chữ Full