Dương Tiểu Thiên nở nụ cười vui vẻ, Trần Kiến Dương cũng nở nụ cười. Năng lực công tác của Dương Tiểu Thiên rất rõ ràng, người này nếu như không phải làm quá tốt công tác, căn bản không được điều động lên vị trí hiện tại.
Đúng lúc này cửa đóng được mở ra, bí thư thị ủy Lâm Hồ là Thích Phúc Lai cất bước đi ra, hắn cũng không nói gì mà nhanh chóng đi về phía thang máy.
Trần Kiến Dương thấy Thích Phúc Lai đi ra thì không còn tâm tư trò chuyện với Dương Tiểu Thiên, hắn nhanh chóng tiến lên vài bước đi sau lưng Thích Phúc Lai, giữ vững một khoảng cách nhất định.
- Kiến Dương, lát nữa chủ tịch Kim đến, anh nên kính chủ tịch Kim hai ly. Thích Phúc Lai vừa đi về phía trước vừa dặn dò Trần Kiến Dương.
- Tôi đã nhớ kỹ rồi, bí thư Thích. Trần Kiến Dương cung kính đáp lời, lúc này vẻ mặt hắn rất bình thản, thế nhưng lại thầm vui mừng. Lần này hắn cùng đi với Thích Phúc Lai đến Nam Giang, hắn biết ý nghĩa của nó là không tầm thường, một cơ hội như vậy có thể làm cho hắn cực kỳ hãnh diện. Tất nhiên hắn càng thêm xác định lời dặn dò của bí thư Thích Phúc Lai.
Trần Kiến Dương là cán bộ mà Kim Hành Thuấn đẩy lên vào năm xưa, mặc dù hắn không bị cho ra rìa ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng cũng không được bí thư Thích Phúc Lai trọng dụng. Đây là nổi khổ riêng nhiều năm qua của hắn. Năm xưa khi mà Kim Hành Thuấn làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Lâm Hồ thì hắn đã là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, nhưng vài năm qua đi, hắn chỉ có thể tiến len xếp trước vị trí của vài người khác một chút, căn bản không có gì khác biệt quá lớn. Thậm chí sau vài năm thì hắn sinh ra cảm giác mình là mặt trời xế chiều.
Nhưng lúc này Thích Phúc Lai lại kéo Trần Kiến Dương đến thành phố Đông Hồng, còn phải tỏ thái độ với chủ tịch Kim, điều này là rất quan trọng, xem ra hắn sắp được lãnh đạo ủy thác trách nhiệm mới trong thị ủy.
Trần Kiến Dương đi theo Thích Phúc Lai trên hành lang trải thảm dày cộm, ánh mắt hắn rơi lên đỉnh đầu không còn mấy sợi tóc của Thích Phúc Lai. Tuy bước tiến của Thích Phúc Lai là quá vững vàng, thế nhưng đỉnh đầu lại bóng loáng, xem ra vài ngày qua áp lực của bí thư Thích là không nhỏ.
Sự kiện hỏa hoạn ở khu dân cư thành phố Lâm Hồ không những làm cho một người làm chủ dự án như Vạn Dương Hòa phải bỏ chạy, còn làm cho Thích Phúc Lai rơi vào nguy cơ rất lớn. Trần Kiến Dương cẩn thận nghĩ lại và cảm thấy đồng tình với Thích Phúc Lai, nói chung quan viên nào cũng phải đối mặt với phương diện quyền lợi và trách nhiệm, tất nhiên cũng không ai muốn đối mặt với tình huống phải chịu trách nhiệm.
Anh nói xem sự kiện Vạn Dương Hòa phóng hỏa lại không chọn thời gian cho tốt, vừa vặn lúc Vương Tử Quân đến thành phố Lâm Hồ, đây không phải là tự thắt cổ mình, tự tìm phiền phức cho mình sao?
Bây giờ thì tốt, Vạn Dương Hòa bỏ chạy, Thích Phúc Lai cũng không thể chịu nổi. Mặc dù Trần Kiến Dương cảm thấy Thích Phúc Lai sẽ không dễ dàng thoải mái vượt qua kiểm tra, và bản thân của bí thư Thích Phúc Lai cũng cảm nhận được điều này, nếu không sẽ chẳng kéo mình đến dùng cơm với chủ tịch Kim Hành Thuấn.
Khi Trần Kiến Dương đang liên tục suy nghĩ, lúc này cửa thang máy chợt mở ra, Kim Hành Thuấn và thư ký đi ra ngoài. Khi Kim Hành Thuấn tiến lên, Thích Phúc Lai nhanh chóng đón chào: - Chào lão lãnh đạo, tôi đang định đi ra đón ngài, không ngờ gần đây ngài thương cảm cấp dưới, căn bản không cho tôi cơ hội như vậy.
Năm xưa Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn là đối thủ cạnh tranh của nhau, cũng vì năm xưa cạnh tranh với nhau mà khi Kim Hành Thuấn rời khỏi thành phố Lâm Hồ thì con đường làm quan của Trần Kiến Dương càng thêm khó khăn. Lúc này hai người bọn họ vừa gặp mặt thì Thích Phúc Lai đã gọi Kim Hành Thuấn là lão lãnh đạo, cực kỳ thân mật, giống như đã quen miệng như vậy rồi.
Kim Hành Thuấn bắt tay Thích Phúc Lai, hắn cười nói: - Bí thư Phúc Lai, anh cũng đừng dùng ba chữ lão lãnh đạo để chụp mũ tôi, nếu anh thành tâm thì uống thêm vài ly là được.
- Ha ha, lão lãnh đạo căn bản là quá hiểu về tôi, hôm nay chúng ta nhất định cùng uống hai ly. Thích Phúc Lai nói rồi đưa tay ra mời Kim Hành Thuấn đi đầu, chính hắn chủ động lui về phía sau nửa bước.
Trần Kiến Dương tuy rất muốn chào hỏi lão lãnh đạo của mình, thế nhưng dựa vào tình hình hiện tại, hắn không nên quá mức thân mật với Kim Hành Thuấn. Lúc này có mặt Thích Phúc Lai, nếu như hắn biểu hiện quá mức, như vậy sẽ làm cho bí thư Thích Phúc Lai không thoải mái. Vì vậy khi mà Kim Hành Thuấn đưa mắt nhìn sang thì hắn khẽ cười một cái, cố gắng ẩn giấu câu hỏi ân cần cung kính vào trong nụ cười và ánh mắt của mình.
Một gian phòng lớn đã được chuẩn bị sẵn sàng, sau khi Kim Hành Thuấn ngồi xuống thì những người khác cũng nhanh chóng ngồi xuống. Nhân viên phục vụ đã chuẩn bị tốt, những món ăn được dâng lên bàn giống như hồ điệp xuyên hoa.
- Chủ tịch Kim, đã lâu không được mời lão lãnh đạo vài ly, hôm nay mời anh một ly, chúc anh ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn. Cũng mong sao sau này chủ tịch Kim có thời gian rảnh thì đến Lâm Hồ, căn bản cho ra nhiều lời phê bình hơn với công tác của chúng tôi. Thích Phúc Lai là người làm chủ, hắn nâng ly lên đầu tiên, cũng không quên mỉm cười tủm tỉm nói với Kim Hành Thuấn.
Kim Hành Thuấn căn bản rất hưởng thụ câu nói cung kính của Thích Phúc Lai, hắn nâng ly lên cụng với Thích Phúc Lai, sau đó nói với những người chung quanh: - Hôm nay ly rượu đầu tiên là mọi người cùng uống với nhau.
Vì tâm tình của hai vị lãnh đạo là khá tốt nên bữa cơm được tiến hành khá vui vẻ. Trần Kiến Dương là phó thư ký trưởng theo Thích Phúc Lai đến đây, trong lòng hắn như có một tảng đá lớn. Khi thấy hai vị lãnh đạo tỏ ra cực kỳ hào hứng, hắn thầm cầu nguyện, chỉ mong chuyện của mình được sắp xếp thỏa đáng.
Khi Trần Kiến Dương đang cẩn thận ngồi yên trên ghế, Thích Phúc Lai chợt nhìn về phía hắn nói: - Kiến Dương, sao anh không chúc chủ tịch Kim một ly? Nói thật, những năm qua Kiến Dương đã giải cho tôi nhiều ưu phiền, đã làm được nhiều công tác tốt. Mượn cơ hội lần này tôi xin cảm ơn lão lãnh đạo đã để lại cho thành phố Lâm Hồ một người có khả năng như đồng chí Kiến Dương.
Kim Hành Thuấn cười cười, Thích Phúc Lai cũng đang cười, ngay cả Trần Kiến Dương cũng cười vui vẻ. Tuy vài năm qua Trần Kiến Dương chỉ là người ăn không ngồi chờ ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng lúc này tất cả oán hận được xóa bỏ bằng một câu nói của Thích Phúc Lai. Dựa theo thân phận của Thích Phúc Lai thì căn bản là thấy thời thế rõ ràng, vào trường hợp này cũng phải hơi cúi người, chính mình cần gì gây khó dễ với người ta?
Trần Kiến Dương nâng ly kính rượu chủ tịch Kim Hành Thuấn, tâm tình nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn biết rõ chuyện của mình xem như đã được quyết định, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần nói vài câu vui đùa với lãnh đạo là được.
Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn cũng không phải là những người mê rượu, thế nhưng khi hai bên gặp mặt thì thường vui vẻ về nhà. Lúc này hai bên còn chua uống hết hai chai, cả hai đã bắt đầu nhớ về chuyện cũ, căn bản liên tục nói về những chuyện xảy ra ở thành phố Lâm Hồ.
Sau khi dùng cơm xong thì hai người đi vào phòng uống trà, hai người không cho nhân viên phục vụ đi vào. Trần Kiến Dương và đám nhân viên theo sau hai vị lãnh đạo chỉ có thể đứng chờ bên ngoài mà thôi.
Tuy Trần Kiến Dương không được vào nhưng có thể suy đoán được vài vấn đề. Hắn thầm suy nghĩ khá nhiều, nửa giờ sau thì cửa mở ra, hai người Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn cười tủm tỉm đi ra khỏi phòng.
Hai ngườ vừa rời đi thì những nhân viên đứng đợi sẵn cũng nhanh chóng xông đến. Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn được đưa đi đến thang máy với tình thế cực kỳ tiền hô hậu ủng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1919: Sao trên trời, mắt trên đỉnh đầu (1)
Chương 1919: Sao trên trời, mắt trên đỉnh đầu (1)