TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1931: Cứng mà không chết mới phấn khích (1)

Khi Thích Phúc Lai đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân mỉm cười đi ra khỏi ghế bàn làm việc mời Thích Phúc Lai ngồi xuống ghế sa lông. Thích Phúc Lai cũng nở nụ cười sáng lạn, người không biết chuyện còn cho rằng đây chỉ đơn giản là thủ hạ đến báo cáo công tác.

Nhưng Du Giang Vĩ là thư ký của Vương Tử Quân, hắn biết Thích Phúc Lai đến không đơn giản như những biểu hiện vẻ bề ngoài.

Sau khi dâng trà cho Thích Phúc Lai, Du Giang Vĩ cũng không nhanh chóng rời đi mà chậm rãi thu thập văn kiện trong phòng, sợ mình đi ra thì chỗ này sẽ phát sinh động tĩnh không hay.

Nhưng chút tâm tư này của Du Giang Vĩ cũng không che giấu được Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân nói với hắn hai câu, nói cậu đặt văn kiện lên bàn là được, thế là Du Giang Vĩ hiểu ý rời đi.

- Trưởng phòng Vương, lần này thành phố Lâm Hồ chúng tôi và thành phố Ngân Bằng đạt thành hiệp nghị, hai bên cùng xây dựng hành lang phát triển kinh tế. Thích Phúc Lai cũng không chờ Du Giang Vĩ rời khỏi phòng mà nhanh chóng lấy thiệp mời trong cặp của mình ra, sau đó dùng hai tay đưa đến cho Vương Tử Quân, gương mặt lộ ra nụ cười cung kính: - Nghi thức hợp tác sẽ được cử hành vào thứ năm, kính mong trưởng phòng Vương đến chỉ đạo một chút.

Vương Tử Quân tiếp nhận thiếp mời được đóng dấu đàng hoàng từ trong tay của Thích Phúc Lai, trên mặt nở nụ cười. Sau đó cười nói với Thích Phúc Lai: - Thành Phố Lâm Hồ và Ngân Bằng cùng liên hợp tạo nên hành lang kinh tế, đây là chuyện tốt.

- Cám ơn trưởng phòng Vương đã khích lệ, thành phố chúng tôi và Ngân Bằng cùng liên hợp với nhau cũng là vì có ưu thế góc bù, hai bên liên hệ sẽ tăng sức cạnh tranh lẫn nhau. Thích Phúc Lai cung kính trả lời, sau đó nói tiếp: - Vì đẩy mạnh thanh thế cho hành lang phát triển kinh tế, cũng hấp dẫn doanh nghiệp tham gia đầu tư, kính mong trưởng phòng Vương nhất định phải đến tham gia.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Nếu như không có chuyện gì khác tôi sẽ đến tham gia.

- Ha ha ha, cảm ơn trưởng phòng Vương đã giúp đỡ cho công tác của thành phố Lâm Hồ chúng tôi, tôi tin trưởng phòng Vương đến sẽ càng tiếp thêm động lực cho mối liên hợp của hai thành phố chúng tôi. Thích Phúc Lai nói xong thì đứng lên: - Trưởng phòng Vương, ngài cứ bận rộn, tôi cũng không quấy rầy công tác của ngài.

Vương Tử Quân cười cười bắt tay với Thích Phúc Lai, cũng đưa đối phương ra khỏi phòng làm việc của mình. Lúc ra khỏi cửa thì Thích Phúc Lai lại dùng giọng chân thành nói: - Trưởng phòng Vương, chúng tôi đã phát thiệp mời các vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy, bọn họ đều tỏ vẻ sẽ giúp đỡ công tác của chúng tôi, phòng tổ chức là nhà mẹ đẻ của cán bộ đảng viên, mong ngài cũng giúp đỡ cho vài phần.

Thích Phúc Lai nói những lời này trước mặt người bình thường thì không có vấn đề, thế nhưng với quan hệ giữa hắn và Vương Tử Quân, hai bên đang có mối quan hệ rất vi diệu, câu nói này ra khỏi miệng thì lại có ý nghĩa khác.

Du Giang Vĩ đi ra đúng lúc Vương Tử Quân đang tiễn khách, hắn vừa vặn nghe được những lời này, sau đó cảm thấy không có chút hương vị. Hắn nhìn gương mặt không chút động tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác muốn mở miệng đáp lễ với Thích Phúc Lai.

Nhưng cuối cùng Du Giang Vĩ vẫn ngăn chặn xúc động của mình. Hắn là một thư ký, khi mà lãnh đạo chưa cho ra chỉ thị rõ ràng, hắn căn bản không nên cho ra hành vi thất lễ. Nếu nóng đầu lên và tiến hành thì căn bản là quá ngây thơ.

Sau khi cùng Vương Tử Quân quay về phòng, hắn nhanh chóng dọn sạch ly trà của Thích Phúc Lai, lại nhanh chóng đi đến trước bàn làm việc của Vương Tử Quân.

Du Giang Vĩ nhìn Vương Tử Quân hứng thú lật qua lật lại tờ thiếp mời, hắn không khỏi cố lấy dũng khí nói: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy Thích Phúc Lai phát thiếp mời cho ngài rõ ràng là đang cảm thấy không yên lòng.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Thích Phúc Lai sau đó cười cười nói: - Người ta mời chúng ta đến tham gia nghi thức hợp tác kinh tế, xem như coi trọng chúng ta, thế nên những lời này của cậu đến chỗ tôi thì nên dừng, cũng không nên đi ra ngoài nói lung tung.

- Trưởng phòng, tôi biết rõ điều này, nhưng hành lang kinh tế của bọn họ không được khởi hành sớm hay muộn, lại vào đúng lúc này. Tôi cảm thấy anh ấy đang là... Du Giang Vĩ nói đến đây thì dừng lại một chút: - Trưởng phòng, ngài có rảnh tham gia nghi thức khởi công này không?

- Nhìn kỹ rồi mới cho ra quyết định. Vương Tử Quân đặt thiếp mời xuống bàn rồi dùng giọng tùy ý nói.

Sau khi Du Giang Vĩ đi ra khỏi phòng làm việc của mình, vẻ mặt Vương Tử Quân chợt trở nên ngưng trọng. Thích Phúc Lai đưa thiệp mời, rõ ràng là có ý nghĩa khiêu chiến, hắn sao không nhìn ra cho được? Nhưng Thích Phúc Lai ra tay nhìn qua không chút sai lầm, vì vậy hắn tuy biết rõ nhưng cũng không thể đánh mất phong thái của mình được.

Không tham gia tuy đơn giản nhưng lại có nhiều vấn đề, vì lúc này có nhiều người đang nhìn Thích Phúc Lai đưa thiệp mời đến tay mình, chính mình lảng tránh không đến, ngược lại có chút không phóng khoáng.

Thích Phúc Lai quả nhiên cũng là một nhân vật, mới đó đã có sách lược tấn công mình, hơn nữa hành động lần này còn làm cho Vương Tử Quân tiến vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân lại cầm thiệp mời trên bàn lên, trên mặt lộ ra nụ cười nghiềm ngẫm.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, hắn có chút chần chờ rồi nghe máy.

Sau khi nghe giọng nói từ bên kia truyền đến, Vương Tử Quân có chút kinh ngạc. Tuy hắn là người thúc đẩy chuyện này, thế nhưng hắn cũng không ngờ vấn đề này lại thành ra như vậy.

Đạt thành hiệp nghị dẫn độ, hơn nữa chỉ trong thời gian ngắn mà đã có kết quả, căn bản là quá đủ rồi. Vương Tử Quân nghĩ đến phương diện mình chỉ nói ra lời đề nghị với Lâm Trạch Viễn, không ngờ sự việc lại được thoải mái giải quyết như thế.

Vương Tử Quân vốn đang có chút đau đầu xem có nên đi tham gia nghi thức liên hợp kinh tế giữa hai thành phố Lâm Hồ và Ngân Bằng hay không, bây giờ căn bản không còn là vấn đề. Hắn đặt điện thoại xuống, lại cầm thiệp mời lên, sau đó chợt lóe lên vài ý nghĩ trẻ con.

- Đưa thiệp mời đến rất đúng lúc. Diệp Thừa Dân cầm thiệp mời lên mà gương mặt không khỏi bừng bừng hào hứng, một tờ thiệp mời nho nhỏ thế nhưng giống như là vật chí bảo trong mắt lão. Lão nhìn tấm thiệp mời của mình vài lượt, sau đó cười nói với thư ký trưởng Đào Nhất Hành ở bên cạnh: - Thư ký trưởng Nhất Hành, anh có nhận được thiệp mời không?

- Bí thư, vừa rồi bí thư Thích đã đưa thiếp mời đến phòng làm việc của tôi rồi. Đào Nhất Hành bưng ly nước lên rồi dùng giọng cung kính nói.

- Thiệp mời này chính là Thích Phúc Lai đang bỏ ra tiền vốn, anh nhìn dòng chữ ghi trên thiệp mời mà xem, rõ ràng là được danh gia thư pháp ghi lại, nếu để thêm vài năm nữa chỉ sợ sẽ rất đáng giá. Diệp Thừa Dân chỉ vào lạc khoản trong tờ thiệp mời mà không khỏi nở nụ cười trêu chọc.

Đọc truyện chữ Full