Khuất Chấn Hưng biết rõ ai gọi điện thoại đến, bây giờ lãnh đạo gọi Vương Tử Quân gặp mặt, càng làm hắn thay đổi cái nhìn với trưởng phòng Vương.
Vương Tử Quân đi vào trong phòng nghỉ tạm thời của Diệp Thừa Dân, trong phòng ngoài Diệp Thừa Dân còn có hai người Chử Vận Phong và Hoắc Quang Lĩnh. Hai người kia giống như cảm nhận được sự việc không tầm thường, thế cho nên cả hai ngồi yên trên vị trí của mình, cũng không mở miệng.
- Tôi thông báo với mọi người một việc, trải qua sự cố gắng trên phương diện ngoại giao, Vạn Dương Hòa đã bị dẫn độ về nước. Người này đã khai nhận hành vi phạm tội của mình, lần này sở dĩ xảy ra sự cố phóng hỏa là do hắn có mưu đồ, nhưng sở dĩ làm như vậy là vì hoàn thành nhiệm vụ của Thích Phúc Lai. Nếu như không phải Thích Phúc Lai quá thúc giục đẩy mạnh tiến độ hạng mục tòa nhà Đế Hanh, hắn cũng không liều mạng như vậy. Diệp Thừa Dân nói đến đây thì thở dài một hơi nói tiếp: - Vạn Dương Hòa có băng ghi âm lời nói của Thích Phúc Lai yêu cầu nhanh chóng thúc đẩy hạng mục tòa nhà Đế Hanh, thượng cấp cực kỳ tức giận với chuyện này, yêu cầu tỉnh ủy chúng ta xử lý nghiêm túc.
Bầu không khí trong phòng họp rất trầm mặc, Chử Vận Phong chậm rãi ngẩng đầu lên nói: - Hành vi của Thích Phúc Lai có phải làm trái pháp luật không?
Chử Vận Phong nói những lời này chủ yếu là cho Hoắc Quang Lĩnh ở bên cạnh nghe.
Hoắc Quang Lĩnh cầm lấy sổ tay, hắn trầm ngâm một lúc rồi mới nói: - Thích Phúc Lai tuy đốc xúc xây dựng tòa nhà Đế Hanh nhưng cũng không cho phép Vạn Dương Hòa cho ra những thủ đoạn trái pháp luật, thế cho nên cũng không phạm luật.
Hoắc Quang Lĩnh nói đến đây rồi trầm ngâm giây lát, sau đó tiếp tục: - Nhưng vì anh ta bức bách mà Vạn Dương Hòa mới làm liều, thế cho nên tôi cho rằng chuyện này nên xử lý theo trình tự tổ chức thì hay hơn.
Hoắc Quang Lĩnh đề nghị đã đổ sự việc lên người Vương Tử Quân. Vương Tử Quân tiếp nhận ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Phải có xử phạt rõ ràng, tôi vẫn cho rằng Thích Phúc Lai nên nhận lỗi từ chức.
Nếu như trước khi Diệp Thừa Dân nói rõ sự việc này, đề nghị của Vương Tử Quân sẽ bị Chử Vận Phong kịch liệt phản đối. Nhưng bây giờ Chử Vận Phong chỉ trầm mặt ngồi bên kia, căn bản không nói một lời.
Thích Phúc Lai nhìn cánh cửa chính đóng chặt mà thật sự rất có tâm tư hướng đến. Thực tế phòng họp nhỏ kia là lãnh địa của hắn, hắn cực kỳ có quyền lực ở bên trong phòng.
Thế nhưng bây giờ khi cánh cửa phòng chậm rãi đóng lại, Thích Phúc Lai cảm thấy mình và hội nghị bên trong giống như hai thế giới. Từ tận đáy lòng hắn thật sự rất bức thiết cầu tiến, rất muốn đi vào bên trong.
Sau khi sự việc rõ ràng, hai ba năm sau Thích Phúc Lai nhất định phải tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy, chính mình phải quang minh tiến vào trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
Thích Phúc Lai nghĩ đến hội nghị thường ủy, hắn không khỏi suy đoán nội dung của nó. Có thể làm cho Diệp Thừa Dân vội vàng tổ chức hội nghị thường ủy, chắc chắn sẽ là sự việc gì đó rất bức thiết, hoặc là bí thư Diệp có sự bất mãn cao độ với hành vi của người nào đó vào ngày hôm nay.
Diệp Thừa Dân tổ chức hội nghị thường ủy quá vội vàng nhanh chóng, chính Thích Phúc Lai phải nghe được chút tin đồn mới phải, nếu không phải sự việc khẩn cấp thì chỉ còn một nguyên nhân khác. Nếu bí thư và chủ tịch tỉnh đều không ưu Vương Tử Quân, như vậy không gian sinh tồn của Vương Tử Quân ở Nam Giang đã không còn bao nhiêu.
Vương Tử Quân nếu có thể nhanh chóng rời đi, chính Thích Phúc Lai tiếp nhận vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, như vậy là lựa chọn không tệ.
Cổ nhân nói trong phúc có họa trong họa có phúc, những lời này căn bản không lừa người. Lúc này mình giống như gặp chuyện không may, thế nhưng biết đâu đây sẽ là một cơ sở tốt cho Thích Phúc Lai tiến lên trong tương lai?
Khi Thích Phúc Lai lóe lên ý nghĩ như vậy thì Trần Kiến Dương nhanh chóng đi đến: - Bí thư, có cần tìm một chỗ nghỉ ngơi không?
- Không cần, nơi này rất tốt rồi, nếu bên trong có chuyện gì thì tôi cũng dễ dàng phối hợp.
Trần Kiến Dương thấy Thích Phúc Lai quá kiên quyết, hắn cũng không khuyên bảo nhiều. Dù sao thì Thích Phúc Lai cũng là lãnh đạo của hắn, hắn không dám đi ngược lại ý chí của lãnh đạo.
Thích Phúc Lai lấy ra hai phần văn kiện trong cặp, hắn định xem cho xong. Nhưng hắn không ngờ khi mà mình mới xem được hai phần ba văn kiện thì cánh cửa đóng chặt đã được mở ra.
Thích Phúc Lai nhìn Đào Nhất Hành xuất hiện, hắn không khỏi nở nụ cười sáng lạn, sau đó nhanh chóng tiên lên nghênh đón: - Thư ký trưởng, lãnh đạo có gì cần phân phó sao?
Đào Nhất Hành khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào mà đi vào trong cánh cửa đang mở. Điều này làm cho Thích Phúc Lai cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng khi hắn bình tĩnh lại thì Vương Tử Quân và Hoắc Quang Lĩnh sóng vai nhau đi ra.
Mới đó mà đã xong rồi sao? Thích Phúc Lai không khỏi cảm thấy tin tưởng vào phán đoán của mình, có lẽ bí thư Diệp đã tiến hành phê bình người cứ níu giữ ân oán mà không chú ý đại cục một trận nên thân, sau đó tuyên bố tan họp.
Vì một người mà phải tổ chức hội nghị thường ủy, đây căn bản không phải là chuyện nhỏ nhặt, ảnh hưởng rất lớn đến thể diện của cán bộ.
Thích Phúc Lai thầm cảm khái, ánh mắt tiếp tục nhìn qua, thấy người nào đi ra khỏi phòng cũng mang theo vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"À, có lẽ là bị lãnh đạo mắng, nếu không thì sao có bộ dạng khó chịu như thế này?" Khi Thích Phúc Lai đang cảm thấy rất vui sướng thì thấy Vương Tử Quân đi về phía mình.
- Bí thư Thích, hai chúng ta tìm một chỗ trò chuyện một lát. Giọng nói của Vương Tử Quân chợt vang lên bên tai.
Vương Tử Quân muốn trò chuyện với mình? Thích Phúc Lai nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, đầu tiên hắn nghĩ rằng bí thư Diệp đã làm tốt công tác ép Vương Tử Quân phải xin lỗi mình ở sự kiện này.
Nếu không thì hai người đã rạch mặt nhau, bây giờ tìm mình làm gì? Thích Phúc Lai thầm nghĩ như vậy, hắn trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vương, mời ngài.
Sau khi cùng Vương Tử Quân đi đến một gian phòng, Thích Phúc Lai chợt cảm thấy có hơi run rẩy. Hắn run rẩy cũng không phải sợ hãi, mà chính là quá hưng phấn.
Chính mình bây giờ nên biểu hiện rộng lượng một chút, dù sao thì chuyện này sẽ truyền đi rất xa. Chính mình càng rộng lượng thì người ta càng thấy Vương Tử Quân quá hẹp hòi, cố gắng vì chuyện nhỏ nhặt mà trả thù cá nhân, làm cho đối phương càng khó xuống đài.
Thích Phúc Lai nhìn Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông đối diện mình, hắn càng thêm tin tưởng vào phán đoán của mình. Hắn quen làm lãnh đạo, hắn biết rõ phương thức lãnh đạo nói chuyện với hạ cấp. Vương Tử Quân không có quá nhiều tình cảm với mình, bây giờ đối phương chọn phương thức trò chuyện ngang hàng, rõ ràng là muốn thỏa hiệp.
Sau khi nhân viên công tác đưa trà đến, trong phòng chỉ còn lại Thích Phúc Lai và Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, cũng không nói gì mà nhìn vào Thích Phúc Lai.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1941: Bí thư, anh nghĩ quá nhiều rồi (1)
Chương 1941: Bí thư, anh nghĩ quá nhiều rồi (1)